Lôi Kinh Vũ đã lách mình qua, kéo Lôi Minh ra khỏi trận pháp, xoay tay lại là một kiếm chém tới Hà Đại Tráng kia.
Mặc dù Hà Đại Tráng cũng đã đề phòng, nhưng dù sao tu vi cũng kém hơn, nên chỉ cần một nhát kiếm của Lôi Kinh Vũ cũng đủ đánh bay ông ta ra ngoài, lăn mấy vòng trên mặt đất.
Sau khi Lôi Minh được Lôi Kinh Vũ cứu, tình hình cũng không khả quan hơn, bị gió chém mấy nhát, máu chảy không ngừng, ướt đẫm quần áo.
Lôi Thiên Kiều đau lòng bước tới, vội vàng gọi người giúp việc đến giúp Lôi Minh băng bó vết thương.
Đúng lúc này, lại có một người khác đi lên từ phía nhà họ Hà, hình như khoảng bảy mươi tuổi, mặc đạo bào màu xám xanh, sắc mặt lạnh lùng nhìn Lôi Kinh Vũ, nặng nề nói: “Bọn tiểu bối đấu pháp, thắng bại chưa định mà sao ngươi lại can thiệp rồi, sợ không qua nổi à?”
“Hà Vi Đạo, ngươi đừng khinh người quá đáng, đấu pháp thì đấu pháp, thế mà người của nhà họ Hà lại thi triển sát chiêu, hòng dồn con ta vào chỗ chết, nếu vừa rồi lão phu ra tay chậm một bước thì chỉ sợ đã mất mạng rồi.” Lôi Kinh Vũ nói.
“Ngươi cho rằng ta đến đây để chơi đùa với nhà họ Lôi các ngươi sao? Con trai ta đã trúng phải huyết trớ thuật của nhà họ Lôi, bần đạo cũng không có cách phá giải, hiện giờ tính mạng đang nguy cấp, nếu như xảy ra chuyện không may thì tất cả người nhà họ Lôi các ngươi phải chôn cùng.” Hà Vi Đạo nặng nề nói.
“Đó là các ngươi gieo gió gặt bão, không thể trách người khác được. Muốn ra tay trên đất của nhà họ Lôi ư, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không đã.” Sắc mặt Lôi Kinh Vũ trầm xuống, lạnh lùng nói.
“Được lắm, được lắm… Bọn tiểu bối vừa mới đấu pháp xong, có phải hai lão già chúng ta cũng nên phân tài cao thấp hay không đây. Nếu hôm nay nhà họ Lôi không giải thích đàng hoàng, thì bần đạo sẽ không để yên đâu.” Hà Vi Đạo nói xong bèn rút ra một thanh trường kiếm dài sáng loáng.
Phù văn trên thanh trường kiếm lưu chuyển, đồng thời có một luồng ánh sáng vàng loé lên, Cát Vũ nhìn kỹ lại, lão già này có tu vi rất cao, là nhất tiền đạo trưởng.
Mà Lôi Kinh Vũ nhìn thấy pháp khí của Hà Vi Đạo cũng hoảng sợ, lão ta không ngờ tu vi của Hà Vi Đạo lại cao như thế. Tuy rằng lão ta là người có tu vi cao nhất của nhà họ Lôi, nhưng chỉ vừa mới đạt được pháp sư cửu tiền mà thôi.
Đừng nhìn thấy chỉ kém một bậc mà xem thường, đó chính là một sự khác biệt lớn. Nếu một người tu hành bình thường được thăng cấp lên một bậc thì sẽ phải mất vài năm tu luyện miệt mài, nếu không có tư chất hơn người thì việc thăng cấp lại càng chậm chạp hơn.
Chuyện đã đến nước này rồi, không đánh cũng phải đánh. Lôi Kinh Vũ đành phải lấy pháp khí ra, cũng là một thanh trường kiếm, mặt trên có khắc vô số phù văn.
Sau khi các pháp khí được bày ra, cả hai tiến lên vài bước với thanh pháp kiếm của mình và dừng lại ở khoảng cách chưa đầy ba mét. Đấu pháp giữa hai tiểu bối vừa rồi giống như đấu văn, không chấp pháp khí, nếu đánh giá trong thuật pháp thì hai vị lão gia tử này mới chính là kiếm thật và súng thật.
Đao kiếm không có mắt, nếu không làm tốt thì mạng người sẽ bị ném đi ngay tại đây.
Giống như kiểu đánh nhau giữa các môn phái giang hồ, không quan trọng sống chết, thậm chí có thương vong cũng không ai quan tâm.
Trong trường hợp này, nếu đã là người trong giang hồ thì cũng chẳng có ai đi báo quan.
Cát Vũ đã quan sát hai bên một hồi lâu, họ Hà là người thuộc Mao Sơn truyền thừa, còn họ Lôi chính là một nhánh của Long Hổ Sơn truyền thừa.
Thực ra chuyện này chỉ cần Cát Vũ ra tay là hai bên nhanh chóng bình ổn, nhưng hiện tại hai bên đều mang theo lửa giận, nếu không đánh một trận, cho dù Cát Vũ có giúp nhà họ Lôi xử lý nhà họ Hà, thì họ cũng sẽ không phục, đến lúc đó sự việc càng thêm rắc rối hơn.
Hai người bọn họ cũng được coi là cao thủ, ít nhất cũng là cao thủ dân gian, hai người đứng song song với nhau một lát, rồi đồng thời xuất kiếm, lao vào nhau với tốc độ cực nhanh.
Khi hai thanh kiếm giao chiến với nhau, những âm thanh leng keng vang lên không dứt, thân pháp đều rất nhanh.
Trong sân này được trồng rất nhiều cây cối, nơi hai người đánh nhau, nhiều nhánh cây nhỏ đã bị thanh trường kiếm trên tay của hai người chặt đứt, ngay cả những cây đại thụ cũng bị thanh kiếm chém vào nhìn rất ghê sợ.
Những người của cả hai gia đình đều nín thở, nhìn chằm chằm không dám chớp mắt, ai cũng sợ người của nhà mình sẽ bị đánh bại.
Trong vài phút mà họ đã chiến đấu được mấy chục chiêu, vẫn chưa phân được cao thấp.
Đúng lúc này, đột nhiên Hà Vi Đạo thay đổi chiêu kiếm, buộc Lôi Kinh Vũ đang bị thương nặng phải lui về sau, sau đó kết pháp quyết, nhẹ nhàng di chuyển phía trên thanh trường kiếm, chợt khí thế như thay đổi, trong nháy mắt thân hình bỗng cao lớn hơn hai tấc, đặc biệt là thanh trường kiếm trong tay cũng đang sáng lên ánh vàng, bỗng nhiên trở nên lớn hơn. Ngay sau đó, lão ta bước đi loạng choạng, góc độ vô cùng xảo quyệt, rồi chém về phía Lôi Kinh Vũ.
Nhát kiếm này nhanh hơn nhát kiếm kia, nhát kiếm này nặng hơn nhát kiếm kia, Hà Vi Đạo chém ra ba nhát thì Lôi Kinh Vũ khó có thể chống đỡ được, vội vàng lui lại phía sau.
Lôi Kinh Vũ đã rất sợ hãi, nhanh chóng lấy ra một lá bùa thiên sư của Long Hổ Sơn, ném qua đó rồi đánh tới.
Bùa Thiên sư kia phát ra một tiếng nổ, biến thành một quả cầu lửa lớn và lao thẳng về phía Hà Vi Đạo.
Hà Vi Đạo lại chém nhát kiếm thứ tư, khi vừa chém xuống quả cầu lửa thì đã cắt nó ra thành hai mảnh. Ánh lửa tự do đã rơi xuống người Hà Vi Đạo, châm chiếc đạo bào của lão ta bùng cháy.
Sau đó, Hà Vi Đạo tung ra một cú đá, đá mạnh vào nguc của Lôi Kinh Vũ khiến Lôi Kinh Vũ bay ra ngoài.