Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 197:




Cát Vũ không có chút nóng nảy nào với cô gái tinh quái Lôi Thiên Kiều này, đành phải kiên nhẫn nói: "Được rồi, được rồi, cô có việc gì thì nói mau đi, nói xong ta còn phải tu luyện nữa. Ngày mai xử lý xong chuyện của nhà họ Lôi các cô, ta còn có việc khác phải làm.”
Cô gái Lôi Thiên Kiều này lại bày ra khuôn mặt tươi cười, nắm lấy tay Cát Vũ và nói: "Vũ ca, ngươi còn có chuyện gì phải làm à? Có phải chuyện trong tòa nhà kia vẫn chưa xử lý xong hay không?"
Nói xong, Lôi Thiên Kiều cảm thấy bàn tay của Cát Vũ mà mình đang cầm có điều gì đó bất thường, vội lật nó ra xem xét, chỉ thấy trên tay Cát Vũ có một vết sẹo thật sâu, còn có một vết sẹo khác đã rất cạn, khẳng định là do từ lần bố trí phong ấn Huyết Chú trong tòa nhà trước đó. Nhưng vết sẹo sâu này khẳng định là vừa có trong khoảng thời gian gần đây.
Xoa xoa vết sẹo trên tay Cát Vũ, Lôi Thiên Kiều hơi đau lòng nói: "Vũ ca, ngươi lại đến tòa nhà đó à?"
"Ừ, mấy ngày trước lại có thêm ba người chết ở Đại học Giang Thành. Chắc là cô đã nghe nói rồi, có người phá giải phong ấn Huyết Chú mà ta đã bố trí, cho nên mới gây ra án mạng." Cát Vũ nói rồi từ từ rút bàn tay của mình ra khỏi bàn tay bé nhỏ của Lôi Thiên Kiều. Cảm giác bị một cô bé õng ẹo nắm tay không quen cho lắm.
Lôi Thiên Kiều lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng nói: "Vậy... Vậy rốt cuộc là ai làm? Tại sao kẻ đó lại phá vỡ phong ấn của Vũ ca, như vậy sẽ có rất nhiều người chết  đấy."
Cát Vũ lắc đầu bất đắc dĩ mà nói: "Đó là một lũ yêu đạo. Hình như là Luyện Quỷ Đường gì đó, mục đích của bọn chúng là gi3t ch3t sinh viên của trường đại học Giang Thành để luyện quỷ."
Tiếp theo, Cát Vũ giải thích ngắn gọn cho Lôi Thiên Kiều những gì đã xảy ra lần trước ở tòa nhà. Lôi Thiên Kiều nghe mà trợn mắt há mồm. Chỉ nghe thôi đã khiến cô cảm thấy chuyện đã xảy ra ngày hôm đó vô cùng hung hiểm, khiến Lôi Thiên Kiều lại cảm thấy đau lòng cho Cát Vũ thêm vài phần.
Xét cho cùng, tà môn ma đạo như Luyện Quỷ Đường, không phải là chỗ mà một gia tộc nhỏ nhoi như nhà họ Lôi có thể dây vào được. Nếu bọn họ muốn tiêu diệt nhà họ Lôi thì quá dễ dàng.
Mặc dù Lôi Thiên Kiều là người tùy tiện, nhưng cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, vội vàng đáp ứng sẽ không nói chuyện này cho người khác biết. Nhưng cô bé này vẫn không chịu đi, nói đùa rằng sẽ không đi mà muốn ngủ cùng với Cát Vũ, trò chuyện suốt cả đêm.
Không dễ dàng gì Cát Vũ mới thuyết phục được bà cô này đi, lý do là giúp nhà họ Lôi bọn họ đối phó với người của nhà họ Hà Đông Thành, nếu không chuẩn bị tinh thần thật tốt, ngày mai không đánh lại thì sẽ phiền phức lớn.
Thế là cô bé Lôi Thiên Kiều mới ủ rũ rời khỏi phòng Cát Vũ, trước khi đi còn quay lại ôm chầm lấy Cát Vũ, cơ thể mềm mại thơm tho của cô suýt chút nữa đã khiến Cát Vũ ý loạn thần mê rồi.
Cũng may, Cát Vũ tu hành nhiều năm như vậy, đạo tâm rất ổn định, cuối cùng cũng bình lặng được sóng gió trong lòng, ngồi trên giường tiếp tục tu luyện.
Sáng sớm hôm sau, Cát Vũ mở mắt ra, trông có vẻ khá sảng khoái, mặc quần áo vào, tắm rửa sơ qua rồi bước ra khỏi phòng. Người hầu của nhà họ Lôi tiến tới, nói bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời Cát Vũ đến nhà ăn dùng bữa.
Cát Vũ được đưa đến nhà ăn, phát hiện mọi người của nhà họ Lôi đã tụ tập đông đủ, Lôi Thiên Kiều cũng đã thức dậy, trên người mặc một chiếc váy ngủ, tóc đã khô, nhìn có chút lười biếng, giống như một con mèo con vừa mới ngủ dậy, nói chung là rất đáng yêu.
Nhưng vừa nhìn thấy Cát Vũ đến gần, mắt cô gái chợt sáng lên, dường như được tiếp thêm năng lượng, nhiệt tình chào hỏi Cát Vũ: "Vũ ca, ngươi cũng dậy rồi à?"
Cát Vũ gật đầu, liền nhìn thấy Lôi Phong Vân đang ngồi ở một bên. Lôi Phong Vân được Cát Vũ phá giải thuật Huyết Trớ, sau khi nghỉ ngơi một buổi tối đã có thể đi lại nhờ sự giúp đỡ của người khác. Chỉ là giờ phút này sắc mặt của hắn ta trắng bệch, hốc mắt trũng sâu, thoạt nhìn có hơi đáng sợ, như là quỷ hút máu vậy.
Tình huống này đã coi như là không tệ, may mà nhà họ Lôi đã kịp thời tìm được Cát Vũ, nếu chậm thêm một ngày nữa, Lôi Phong Vân sẽ nôn sạch máu, người cũng không sống nổi.
Tình hình của Lôi Phong Vân phải mất ít nhất một tuần để hồi phục, điều này khiến Cát Vũ nhớ đến đan dược của nhà họ Tiết mà Dương Phàm đã đưa cho mình. Nếu có loại thuốc này ở đây, chỉ cần một viên, có lẽ Lôi Phong Vân sẽ có thể khôi phục lại như lúc ban đầu trong vòng ba ngày.
Lôi Phong Vân nhìn thấy Cát Vũ bước ra ngoài thì nhanh chóng nói lời cảm tạ: "Cát đại sư... Cảm ơn ngươi... Cảm ơn ngươi đã cứu ta... Ta cũng không biết phải cảm ơn như thế nào nữa..."
Giọng nói của hắn ta vô cùng suy yếu, nói chuyện cũng chẳng có sức lực.
"Gặp nhau tức là có duyên. Lôi huynh không cần phải để trong lòng, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi." Cát Vũ cười nhạt nói.
“Đúng đó, anh trai thực sự nên cảm ơn Vũ ca cho thật tốt, cũng phải cảm ơn cô em gái là em nữa. Là em đã mời Vũ ca đến nhà chúng ta đấy.” Lôi Thiên Kiều mỉm cười.
Lôi Phong Vân cười nhẹ, yếu ớt nói: "Được rồi, anh trai cũng cảm ơn em gái."
Bữa sáng của nhà họ Lôi rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất phong phú và ngon miệng. Sau khi ăn no xong, Cát Vũ bảo Lôi Phong Vân ra phòng khách và bắt mạch cho hắn ta, sau đó lấy giấy bút ra giúp Lôi Phong Vân kê một đơn thuốc, giúp Lôi Phong Vân bồi bổ cơ thể. Nhà họ Lôi lại cảm ơn Cát Vũ chân thành thêm một hồi.
Chỉ là chưa kịp cho người hầu của nhà họ Lôi lấy thuốc về, ở cửa đã có một người trông như là tên canh cửa hớt ha hớt hải chạy vào phòng khách, run giọng nói: "Không hay rồi... Không hay rồi... Người của nhà họ Hà đã tìm tới cửa..."
Nghe vậy, sắc mặt của người nhà họ Lôi đều thay đổi, không ngờ người nhà họ Hà lại bạo gan đến mức trực tiếp chạy đến nhà họ Lôi.
Vẻ mặt Lôi Kinh Vũ sững lại, lão ta nghiêm nghị nói: "Đàn ông của nhà họ Lôi đều đi cùng ta, chúng ta hãy đi gặp người của nhà họ Hà."
Trong lúc nói chuyện, cả đám người đều sột soạt đi về phía ngoài phòng khách.
Vừa bước ra khỏi phòng khách, bọn họ đã nhìn thấy người gác cổng nhà họ Lôi bị đánh ngã xuống đất, cánh cổng sắt cũng bị đạp tung.
Có mấy người mặc đạo bào đi về phía bên này với khí thế hùng hổ.
Cát Vũ nheo mắt, chỉ nhìn thấy một người đàn ông đang được cõng trên lưng, cũng đang đi nhanh về phía bên này.
“Tên họ Lôi, cút ra đây cho ta!” Một giọng nói tức giận mắng to.
"Gan lớn nhỉ, lại còn xông vào tư trạch của nhà họ Lôi ta. Ngươi biết đây là chỗ nào không?" Lôi Minh tiến lên một bước, tức giận nói.
"Ta không quan tâm nơi này là nơi nào. Rốt cuộc các ngươi đã tìm người nào tới? Hắn đã khiến em trai ta bị thương đến mức này, mau chóng giao người ra đây! Nếu không hôm nay ông đây cho cả nhà họ Lôi các ngươi chôn cùng!" Một người đàn ông trung niên chỉ vào Lôi Minh, tức giận nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.