Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 189:




Cát Vũ bất lực thở dài: “Vốn dĩ, phong ấn mà sư phụ ta và mấy cao nhân kia đặt sau tượng Quan Công có thể tồn tại thêm vài năm nữa. Tất cả đều tại hai tên Hàn Nguyệt và Hàn Vân yêu đạo kia. Hai lão ta đã thoả thuận với nữ quỷ Phượng Di, để bà ta giúp họ giết người luyện quỷ, họ sẽ giúp bà ta phá giải phong ấn. Có điều trình độ của tên yêu đạo cũng có giới hạn, chỉ mới phá được một phần thôi, nên đạo hạnh của nữ quỷ vẫn còn bị trấn áp một nửa. Chỉ tiếc là ta mới giết được tên sư Hàn Vân, lúc ấy ta nghe cô kêu cứu trong toà nhà nên mới chạy lên cứu, mà không giết được tên Hàn Nguyệt, khiến lão ta chạy thoát rồi.
“Không thành vấn đề, chắc chắn Luyện Quỷ Đường này sẽ không tồn tại được bao lâu nữa. Ta về sẽ nói với tiểu sư đệ đến tiêu diệt Luyện Quỷ Đường này.” Dương Phàm tự tin nói.
“Cô có biết tình hình của Luyện Quỷ Đường này không, ta chưa từng nghe nói qua.” Cát Vũ hỏi.
“Dù sao thì ta cũng đã kết thù với đám quỷ vật kia, cho dù ta không tìm chúng, chúng cũng sẽ tìm ta thôi.” Cát Vũ nói.
“Sao hả, nếu ngươi sợ thì chị đây sẽ bảo vệ ngươi an toàn.” Dương Phàm cười xấu xa nói.
Cát Vũ bĩu môi nói: “Bà chị ơi, khi đang yên đang lành mà cô còn không đánh lại ta, thì sao bảo vệ được ta chứ? Ta bảo vệ cô thì còn may ra.”
“Nhóc con, mặc dù tu vi của ta không bằng ngươi, nhưng sau lưng ta còn có tiểu sư đệ, có Vô Vi Phái. Ta cảm nhận được chắc chắn ngươi không dám đến núi Mao Sơn cầu viện sư phụ ngươi đâu nhỉ, dù sao đây cũng là do sư phụ phái ngươi đi khảo sát tình hình, nên ngươi hãy tự nghĩ cách đi. Nhưng chị đây có thể giúp ngươi, cùng lắm thì gọi tiểu sư đệ đến đây giúp chúng ta xử lý chuyện này là được.”
Dừng lại một lát, Dương Phàm cảm thấy không đúng lắm, bèn nói: “Có vẻ không được lắm, ta gọi đám người Cửu Dương Hoa Lý Bạch đến cho ngươi, chẳng khác nào đã quá đề cao mấy con quỷ vật trong toà nhà này rồi à?”
Nếu có thể gọi tất cả đám nhân vật như Cửu Dương Hoa Lý Bạch đến, cho dù có mười nữ quỷ Phượng Di cũng không đủ cho bọn họ đánh. Nếu có thể gọi họ đến thì quá tốt rồi, nhưng Cát Vũ vẫn do dự nói: “Như vậy không hay lắm đâu, sư phụ đã sắp xếp cho ta đến đây, chắc chắn là muốn để ta tự mình nghĩ cách giải quyết êm đẹp chuyện này, ta lại gọi người ngoài đến thì còn ra thể thống gì nữa.”
Dương Phàm duỗi một ngón tay ra gõ nhẹ vài cái vào đầu Cát Vũ, tức giận nói: “Tên nhóc nhà ngươi chính là một tên đầu gỗ, chỉ dựa vào bản lĩnh của ngươi, cho dù có chiến đấu với một nữ quỷ Phượng Di thì cũng không đấu lại. Sư phụ cho ngươi xuống núi rèn luyện, chính là một loại thử thách, cũng không phải kêu ngươi làm một kẻ hữu dũng vô mưu, mà là dựa vào đầu óc của ngươi để phát triển các mối quan hệ, kết giao bạn bè, sau đó nghĩ cách xử lý chuyện này. Ngươi kết giao thêm nhiều bạn bè cũng đồng nghĩa với việc rèn luyện, ngươi thấy có đúng không?”
Đúng là một lời đã thức tỉnh người trong mộng, Cát Vũ cảm thấy như đã được một đòn cảnh tỉnh, lập tức cảm thấy lời của cô gái này rất đúng. Rèn luyện chia làm nhiều loại, không chỉ có tu luyện bản thân mà còn để hòa nhập với xã hội, giao lưu với người trong giới tu hành cũng là một loại rèn luyện.
Tục ngữ nói rất hay, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Sau này lỡ như gặp phải chuyện gì thì mọi người cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Mặc dù chuyện này không phải do Cát Vũ tự mình giải quyết, nhưng cũng do Cát Vũ tự mình nghĩ cách giải quyết.
Cát Vũ cảm thấy hắn đã bị Dương Phàm thuyết phục.
Thấy Cát Vũ không lên tiếng, Dương Phàm tiếp tục: “Chuyện này cứ quyết định vậy nhé, hôm nào ta sẽ liên hệ với tiểu sư đệ, rồi gọi hắn đến đây. Ta nghĩ chỉ cần hắn đến thì chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.”
“Tại sao không gọi Cửu Dương Hoa Lý Bạch cùng đi luôn?” Cát Vũ chợt hỏi.
“Ôi... Có một số chuyện ta không thể nói cho ngươi biết. Một năm trước, vào lúc tiêu diệt Nhất Quan Đạo, hầu hết bọn họ đều bị thương, nặng nhất là Tiểu Cửu Ca, một năm nay hắn gần như không xen vào thị phi của giang hồ nữa, coi như bán ẩn cư luôn rồi. Vốn dĩ trong đám huynh đệ bọn họ, ngoài Cửu Dương Hoa Lý Bạch ra thì còn có hai vợ chồng nữa rất lợi hại. Một người tên là Nhạc Cường, một người tên là Y Nhan, hai người họ đã sinh con nên không nhúng tay vào việc giang hồ nữa.”
“Cho nên ta gọi tiểu sư đệ đến là tốt nhất, ngươi phải tin tưởng bản lĩnh của hắn. Tiểu sư đệ chính là đệ tử chân truyền của Vô Vi Phái, được đích thân sư gia Vô Vi Chân nhân dạy dỗ.” Khi Dương Phàm nhắc đến Tiểu Cửu Ca, không hiểu sao Cát Vũ lại cảm giác như vẻ mặt của cô không được tự nhiên cho lắm, có vẻ như hơi ngẩn ngơ.
Nếu làm quen với mấy đại nhân vật như Cửu Dương Hoa Lý Bạch cũng tốt, còn tốt hơn so với việc liều mạng đi đánh nhau với một nữ quỷ như Phượng Di.
“Được, cô dự định khi nào mời Bạch Triển đại ca tới?” Cát Vũ hỏi.
“Một thời gian nữa đi, ta còn có chuyện khác cần xử lý, đến lúc đó ta sẽ dẫn tiểu sư đệ đến đây tìm ngươi, cho ta lưu số điện thoại đi.” Dương Phàm nói.
Cả hai nói xong, họ lưu lại số điện thoại của nhau để sau này tiện liên lạc.
Cát Vũ nghỉ ngơi trong rừng cây một lúc, cảm thấy thân thể đã hơi khôi phục, đi lại cũng không sao nữa.
Dương Phàm cũng bị thương, sau khi ăn đan dược của nhà họ Tiết cũng đã khôi phục lại.
Sau đó, Dương Phàm nói: “Nhóc con, ta đi đây, ngươi tự về được chứ?”
“Không thành vấn đề.” Cát Vũ nói.
“Vậy được, ta đi trước đây, hôm khác liên lạc nhé.” Nói xong, bóng dáng của Dương Phàm đã vút đi, chẳng bao lâu đã biến mất trong bóng tối.
Cát Vũ nhìn theo bóng dáng của Dương Phàm cho đến khi khuất hẳn, nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác rất mong được gặp lại cô.
Cô gái này có tính tình sôi nổi, tu vi cao, trượng nghĩa hào sảng, là một người bạn đáng để kết giao.
Sau khi Dương Phàm rời đi, Cát Vũ ngồi trong rừng cây một lúc, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Hắn lấy Tụ Linh Tháp ra vỗ nhẹ lên trên, các loại quỷ vật ở trong đó đều bay ra đứng trước mặt Cát Vũ.
Cát Vũ liếc nhìn đám quỷ vật, không khỏi thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.