Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 187:




Lần này, cú ngã rất nặng, máu chảy ra từ miệng Cát Vũ, cô gái đứng ở cửa vội vàng chạy tới đỡ hắn, quan tâm hỏi han: “Bảo vệ nhỏ, ngươi thế nào rồi?”
“Không sao… không chết ngay được đâu.” Cát Vũ phun ra một ngụm máu rồi lại nhìn về phía sân, thấy nữ quỷ Phượng Di dẫn theo một đám quỷ vật xông ra ngoài.
Nữ quỷ bị Cát Vũ phun máu từ đầu lưỡi vào, đương nhiên bị thương rất nặng, cả khuôn mặt gần như thối rữa, một luồng thi khí màu trắng vẫn không ngừng bốc lên nghi ngút.
Những luồng sát khí đỏ đen đó cứ cuộn trào như thủy triều đã tràn vào sân, từ dưới mặt đất cũng trồi lên không ngừng.
Nhìn thấy điều này, trong lòng Cát Vũ cảm thấy nặng nề, xem ra nữ quỷ Phượng Di này đã bị hắn chọc tức rồi, một khi nó xông ra khỏi tòa nhà thì không biết sẽ có bao nhiêu người chết vì nó.
Cát Vũ hít sâu một hơi, nhấc Mao Sơn Thất Tinh Kiếm lên, loạng choạng đi tới cổng, hắn cắt vào lòng bàn tay để cho máu chảy xuống Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, sau đó đột nhiên cắm Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ngay cổng, ánh sáng vàng của Mao Sơn Thất Tinh Kiếm loé lên, huyết khí tuôn ra, lập tức nữ quỷ và đám quỷ vật do bà ta dẫn theo không dám tiến lên một bước nào nữa, còn tỏ vẻ hoảng sợ.
Trước đây sư phụ và mấy vị lão đạo đã bố trí phong ấn ngay sau bức tượng Quan Công, để phong ấn đám quỷ vật này ở bên trong toà nhà, Cát Vũ cắm thanh Mao Sơn Thất Tinh Kiếm xuống chỗ đó, hơn nữa còn dúng chính máu của hắn để làm huyết tế, khiến cho sức mạnh của pháp trận kia được mở rộng hơn rất nhiều.
Chỉ như vậy mới có thể ép nữ quỷ và đám lệ quỷ kia lui bước, mới khiến cho pháp trận lại buộc chặt chúng được.
Nữ quỷ Phượng Di nhìn chòng chọc Cát Vũ bằng ánh mắt vô cùng căm thù, Cát Vũ cũng nghiêm nghị nhìn bà ta, không hề sợ hãi mà đưa bàn tay đầy máu ra, cực kỳ khí phách nói: “Chờ lần sau ta đến, ta cam đoan sẽ khiến ngươi hồn bay phách tán.”
“Được, ta sẽ chờ ngươi tới!” Nữ quỷ Phượng Di nghiến răng nói, sát khí lại cuồn cuộn dâng trào, đám quỷ vật và lệ quỷ Phượng Di đều bị bao trùm trong màn sương mù sát khí đó.
Sau một lúc thở hổn hển, Cát Vũ lại cầm Mao Sơn Thất Tinh Kiếm lên, máu trên tay hắn cứ chảy không ngừng xuống thanh kiếm.
Tiếp theo, Cát Vũ đang định bố trí huyết chú phong ấn, cô gái ở bên cạnh nhìn thấy ý đồ của Cát Vũ, bèn vội vàng nói với hắn: “Nhóc bảo vệ, ngươi không muốn sống nữa à? Ngươi đã bị thương nặng như vậy rồi mà còn định bố trí huyết chú phong ấn ư?”
“Hết cách rồi, nếu ta không bố trí phong ấn này, nhất định quỷ vật sẽ còn hại người, mất chút máu sẽ không chết được đâu.” Cát Vũ thản nhiên nói.
Nhưng cô gái đó đã giật lấy Mao Sơn Thất Tinh Kiếm từ tay Cát Vũ, nhìn hắn và nói: “Để ta, ta cũng biết huyết chú phong ấn này.”
Vừa nói, cô định cắt về phía bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại của mình, Cát Vũ đã nhanh chóng ngăn cô lại, cười yếu ớt rồi nói: “Thưa cô, có đàn ông ở đây, sao lại để cho một người phụ nữ hy sinh đổ máu chứ.”
Chưa kịp dứt lời, Cát Vũ đã giật lấy Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, đạp bộ cương, miệng niệm chú để bố trí huyết chú phong ấn.
Vài phút sau, Cát Vũ đã đi vòng quanh tòa nhà, vẩy máu một đường, khi hắn quay lại cổng thì sát khí đen kịt trong tòa nhà đã bị pháp trận trấn áp xuống.
Cát Vũ đã bị thương liên tiếp, cộng với việc dùng chính máu của mình để bố trí huyết chú phong ấn, khiến toàn thân hắn hoàn toàn suy sụp.
Cát Vũ cắm thanh Mao Sơn Thất Tinh Kiếm xuống đất, lại nhìn vào bên trong tòa nhà, hài lòng gật đầu, sau đó cảm thấy đầu choáng váng, hai mắt tối sầm lại, thân hình chợt nghiêng ngả rồi ngã quỵ xuống đất.
...
Khi Cát Vũ mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đang ở trong một rừng cây nhỏ cách tòa nhà kia không xa, có một mùi hương thơm thoang thoảng nơi chóp mũi, đây là mùi hương chỉ có trên người của phụ nữ.
“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi, ta còn tưởng ngươi sẽ ngủ cả một đêm chứ.” Giọng nói ngọt ngào của cô gái từ bên cạnh truyền đến.
“Ta đã ngủ bao lâu rồi...” Cát Vũ thấy hơi đau đầu.
“Cũng không lâu lắm, chỉ chưa đầy một tiếng đồng hồ. Nhóc con nhà ngươi cũng liều mạng lắm, vừa rồi nếu ta không có ở đó, thì rất có thể ngươi đã chết trước cổng toà nhà rồi.” Cô gái nói với giọng hơi oán hận.
“Vậy thì ta thực sự phải cảm ơn cô.” Cát Vũ cười yếu ớt nhìn cô gái.
Cô gái này cũng không hề nói quá, lúc ấy hắn đã đánh nhau với nữ quỷ Phượng Di, còn dùng cả máu đầu lưỡi, hơn nữa còn mạnh mẽ thu hồi thần thức, thần hồn cũng đã bị thương, ngay sau đó còn bố trí huyết chú phong ấn, một người chảy nhiều máu như thế đương nhiên không thể chống chọi tiếp được.
Khi đó, bất cứ con quỷ vật nào tới gần cũng đều dễ dàng gi3t ch3t hắn.
Điều khiến Cát Vũ hơi khó hiểu, là làm thế nào mà hắn lại tỉnh dậy nhanh như vậy, với mức độ chấn thương này thì ít nhất hắn phải hôn mê vài ngày.
“Có phải cô đã cho ta ăn linh đan gì không, sao ta tỉnh lại nhanh như vậy?” Cát Vũ nghi ngờ hỏi.
“Tên nhóc ngươi đoán đúng rồi, tuy rằng ta cho ngươi ăn không phải tiên đan gì, nhưng cũng xem như là thần đan diệu dược, là ta xincủa  thần y của nhà họ Tiết ở Diệp Hồng Cốc. Nếu không phải ban nãy ngươi đã cứu ta, thì ta đã tiếc không cho ngươi ăn rồi.” Cô gái kia liếc nhìn Cát Vũ.
Nhà họ Tiết ở Hồng Diệp Cốc?
Rất lợi hại nhỉ?
Cát Vũ vừa xuống núi không bao lâu, trước đó hắn vẫn ở trên núi theo sư phụ tận tâm tu luyện nên không hiểu biết lắm về giới tu hành. Hắn có thể biết mấy nhân vật như Cửu Dương Hoa Lý Bạch đã là giỏi lắm rồi.
Nói xong, Cát Vũ định đứng dậy đi đến tòa nhà lần nữa, nhưng bị cô gái trẻ túm lấy và nói: “Ngươi yên tâm, ta đã bố trí xong xuôi và đặt một lá bùa ở đó, nhưng không phải là bùa truyền âm của Mao Sơn ngươi, mà là bùa truyền âm Vô Vi Phái bọn ta, một khi có người phá hủy pháp trận do ngươi thiết lập, bên phía ta sẽ có phản hồi, đến lúc đó ta sẽ nhắc nhở ngươi.”
Nghe vậy, Cát Vũ mới yên lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.