Người này nhìn khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, vóc người vạm vỡ, bước đi nhẹ nhàng, chân như không chạm đất, thái dương nhô cao, khuôn mặt cương nghị, biểu cảm nặng nề, lộ ra hơi thở tàn nhẫn, không cần phải nói, tất nhiên cũng là một người luyện công phu.
Cát Vũ chỉ liếc mắt nhìn người này một cái đã cảm thấy khí thế không tầm thường, ít nhất công phu khinh thân vô cùng tốt.
Người đàn ông đó đĩnh đạc bước đến chiếc bàn tròn, ngồi xuống một cách không khách sáo chút nào.
Vừa đến, hắn ta đã nói thẳng vào vấn đề: "Tên họ Trương kia, ân oán giữa hai nhà chúng ta nên giải quyết như thế nào? Ngươi vẽ ra một con đường đi."
Sắc mặt Trương Hàng trầm xuống, có Cát Vũ và Phí sư phó ở đây, ông ta cũng tự tin mà nói thẳng: "Hoàng Phi Vũ, ân oán giữa ta và anh trai của ngươi hồi đó thuộc về ân oán giang hồ, không liên quan đến người nhà. Hắn ta bị người chính quyền quét sạch, cũng không phải là ta đánh chết hắn ta. Ngươi có năng lực thì đi tìm người đánh chết anh trai ngươi mà tính sổ đi. Lại tới tìm ta làm gì?"
Hoàng Phi Vũ hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để Phí Đào và Cát Vũ đang ngồi ở một bên vào trong mắt, âm u nói: "Họ Trương kia, người ngay thẳng không nói lời quanh co. Nếu không phải do ngươi giở trò sau lưng, thì làm sao anh trai ta lại có thể bị người của chính quyền bắt chứ? Nếu ngươi muốn còn có thể làm ông trùm thế giới ngầm của thành phố An Thành này, thì hôm nay phải cho một lời giải thích. Nếu không thì ta sẽ không cho ngươi ra khỏi cửa lớn Tụ Hiền Lâu này một bước!”
"Được, được, được... Nếu đã nói đến đây rồi, ta cũng sẽ không dài dòng với ngươi nữa. Ta sẽ bỏ ra năm trăm vạn tệ cho ngươi, chúng ta sẽ coi như giải quyết vấn đề này xong xuôi, coi như là Trương Hàng ta xui xẻo, được không?" Trương Hàng nói một cách mất kiên nhẫn.
"Ha ha." Hoàng Phi Vũ cười khẩy một tiếng rồi nói: "Mẹ nó, họ Trương, ngươi đang bố thí cho ăn mày à? Tính mạng của anh trai ta chỉ đáng giá năm trăm vạn ư?"
“Vậy thì ngươi muốn bao nhiêu?” Trương Hàng hỏi.
“Hai trăm triệu tệ!” Hoàng Phi Vũ duỗi hai ngón tay, trầm giọng nói: “Ngươi thay thế vị trí của anh trai ta ở thành phố An Thành, mỗi năm lãi ít nhất ba, bốn ngàn vạn tệ. Bây giờ cũng đã mười năm rồi, ta đòi ngươi hai trăm triệu không phải là quá nhiều nhỉ?”
Trương Hàng nghe xong lập tức xù lông, vỗ bàn nói: "Hai trăm triệu! Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi? Tiền ông đây kiếm được trong suốt mười năm qua lại đi cho ngươi hết. Dựa vào cái gì hả?"
"Thế thì chuyện này không thể thỏa thuận rồi nhỉ? Vậy ngươi để mạng lại đi!" Hoàng Phi Vũ này cũng là một người có tính tình cộc cằn, một lời không hợp đã trực tiếp giơ tay đập về phía lồng nguc của Trương Hàng.
Trương Hàng sợ hãi đến mức vội vàng đứng dậy, định lùi về phía sau. Lúc này Phí sư phó ở một bên đột nhiên ra tay, ngăn cản Hoàng Phi Vũ, trầm giọng nói: "Ngươi muốn tiền cũng được, qua được cửa ải của ta rồi nói sau."
Hoàng Phi Vũ có chút khinh thường nói: "Tốt lắm, họ Trương, ngươi còn tìm người đến giúp đỡ. Vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức về bản lĩnh của ta. Ta đánh gục gã này trước, sau đó lại lấy mạng chó của ngươi!"
Nói xong, Hoàng Phi Vũ đột nhiên đứng dậy đi qua một bên, Phí sư phó cũng lập tức đứng lên.
Phí sư phó thủ thế và lao mạnh về phía Hoàng Phi Vũ.
Hoàng Phi Vũ kia cười khẩy một tiếng, tức thì cũng xông lên phía trước.
Hai người quyền đến cước đi, vừa lao vào nhau là đã bảy, tám chiêu. Vốn dĩ Phí sư phó cũng không để Hoàng Phi Vũ này vào mắt, nhưng sau vài chiêu, gã càng đánh càng kinh hãi. Hoàng Phi Vũ trước mặt này không biết đã dùng chiêu thức gì, vô cùng cứng cáp mạnh mẽ, chiêu thức hung hãn đến mức khiến gã không có sức chống đỡ.
Khi đánh đến chiêu thứ mười, Hoàng Phi Vũ đã bất ngờ tung một quyền đúng lúc đáp xuống nguc Phí sư phó.
Phí sư phó trúng một quyền này, một ngụm máu phun ra tại chỗ, thân thể rơi vào trong hồ nước.
Tuy nhiên, Hoàng Phi Vũ này hơi tàn nhẫn. Hắn ta khẽ lắc người một cái, bước nhẹ lên mặt nước, nhấc Phí sư phó từ trong hồ nước lên, đập mạnh về phía bệ đá. Ngay sau đó Hoàng Phi Vũ cũng bước lên bệ đá, vươn một cước đạp mạnh lên nguc Phí sư phó.
Một cước này giáng xuống, Phí sư phó chắc chắn sẽ mất mạng.
Điều kinh ngạc hơn nữa là lúc nãy khi Hoàng Phi Vũ đạp nhẹ lên nước, giày của hắn ta còn chưa kịp ướt, chứng tỏ hắn ta đã tu luyện công phu khinh thân này đến mức hết sức thuần thục rồi.
Cát Vũ nãy giờ im lặng ngồi đó nhíu mày khi thấy Hoàng Phi Vũ muốn lấy mạng Phí sư phó, nghĩ lòng dạ của tên nhóc này thật xấu xa. Phí sư phó chẳng qua là người được Trương Hàng mời đến giúp đỡ mà thôi, thế mà hắn ta lại muốn lấy mạng của đối phương, thật là độc ác.
Ngay lập tức, Cát Vũ nhấc một tách trà trên bàn lên, hất tay và đánh về phía Hoàng Phi Vũ.
Một cước đó của Hoàng Phi Vũ còn chưa kịp hạ xuống thì nhất thời cảm thấy có điều gì đó không ổn. Hắn ta nhanh chóng thay đổi quỹ đạo và đá vào tách trà mà Cát Vũ đánh tới.
Sau khi Hoàng Phi Vũ đứng vững gót chân, hắn ta cảm giác một bên chân của mình đau rát, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt lập tức nhìn về phía Cát Vũ đang ngồi.
Mà Cát Vũ thì rót một tách trà, uống một cách chậm rãi.
Lúc này, Hoàng Phi Vũ chịu đựng cơn đau dữ dội, bước trên mặt nước đến bệ đá phía trước, nhìn về phía Cát Vũ rồi nói: "Tên nhóc, thủ đoạn khá đấy nhỉ? Ngươi cũng là con chó được Trương Hàng mời tới à?"
Cát Vũ đặt tách trà xuống, đứng lên, nhìn về phía hắn ta mà nói: "Phí sư phó không có ân oán gì với ngươi, ngươi lại xuống tay nặng như thế để lấy đi tính mạng của hắn, hơi quá đáng rồi đấy!"
“Hắn là con chó do Trương Hàng mời tới. Đối nghịch với ta cũng chỉ có đường chết.” Hoàng Phi Vũ tức giận nói.
“Ngươi đi đi, về sau đừng tới gây chuyện nữa. Ta có thể tha mạng cho ngươi.” Cát Vũ nói.
"Ha ha ha... Khẩu khí khá lắm. Ta đi theo sư phụ tu luyện mười năm rồi, mười năm nay không có lúc nào ta không nghĩ đến việc trả thù, liều mạng luyện công chỉ vì ngày hôm nay. Má nó, vậy mà một thằng nhóc con như ngươi cũng dám mạnh miệng như vậy trước mặt ta!" Hoàng Phi Vũ khinh thường nói.
"Trước khi tập võ tu thân thì phải dưỡng đức. Phẩm hạnh ngươi không đàng hoàng, lòng hận thù quá nặng, tạo thành kết quả không tốt. Ta thấy tình cảm sâu đậm của ngươi đối với anh trai nên có thể để ngươi đi ngay bây giờ, về sau cũng không được suy nghĩ đến việc báo thù nữa. Cơ hội chỉ có một, ngươi phải quý trọng mới được." Cát Vũ nói.
“Chết tiệt, muốn chết à!” Hoàng Phi Vũ cho rằng Cát Vũ đang lấy mình làm trò đùa. Nhưng lời Cát Vũ nói là thật. Chỉ với thủ đoạn như vậy của hắn ta, hắn ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Cát Vũ.
Hoàng Phi Vũ tức giận hét lên, trực tiếp tung ra hai cú đấm, mãnh liệt đập về phía Cát Vũ, trong không trung truyền đến một tiếng nổ vang.
Khi nắm đấm của Hoàng Phi Vũ sắp đánh tới Cát Vũ, Cát Vũ mới đánh ra một chưởng mềm mại về phía đầu nắm đấm của hắn ta. Một chưởng này vừa tung ra, khí tràng cuồn cuộn. Hoàng Phi Vũ đột nhiên cảm thấy không ổn!