Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 167:




Người chiếm giữ thân thể Cát Vũ vừa thấy lão già lại định bỏ chạy, vội tung người theo, lấp lóe vài cái đã chạy tới sau lưng lão già, một kiếm hướng về hậu tâm của ông ta. Nhưng mà, lão già kia giống như mọc mắt sau lưng, ông ta xẹt qua một bên, né tránh trong lúc nguy hiểm gần kề. Tuy nhiên Mao Sơn Thất Tinh Kiếm vẫn để lại trên cánh tay lão già một lỗ thủng, máu tươi tức khắc b4n ra ngoài.
Hai vị cao thủ tuyệt đỉnh đều muốn lấy mạng ông ta, lão già kia hoàn toàn phát điên vì sợ hãi, liều mạng bỏ chạy.
Nhưng người chiếm giữ thân thể Cát Vũ cũng đang đuổi theo không dứt.
Đúng lúc này, người chiếm giữ thân thể Cát Vũ đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, một luồng khí tức vô cùng nguy hiểm áp sát hắn với tốc độ cực nhanh.
Ngay khi hắn định né tránh, một thanh trường kiếm màu bạc b4n ra từ bên cạnh hắn.
Thanh trường kiếm màu bạc này không nghiêng không lệch, mà chính xác c4m vào nguc lão già kia, kéo theo thân hình của lão già bay lên, trực tiếp cắm trên một tảng đá lớn.
Trong nháy mắt, người đàn ông đội mũ bí ẩn cũng nhẹ nhàng bay xuống, đi thẳng đến dưới tảng đá, đứng sóng vai với người chiếm giữ thân thể Cát Vũ.
Lão già kia bị đóng đinh vào tường đá, máu miệng trào ra. Ông ta quay đầu nhìn về phía người đàn ông đội mũ bí ẩn, khó khăn nói: "Tính mạng của lão phu... rơi vào tay ngươi... Lê Trạch Kiếm, mặc dù ngươi là kiếm thần, nhưng cũng chỉ là chó nhà có tang trốn Đông trốn Tây. Hiện tại... ngươi lại có thêm một kẻ địch, đó là mười ba môn đồ của Huyết Linh Giáo ta..."
"Lão phu là một trong mười ba môn đồ của Huyết Linh Giáo... Các sư huynh đệ còn lại đều sẽ báo thù cho..."
"Huyết Linh Giáo đã làm rất nhiều điều ác, hại không biết bao nhiêu người. Mồ mả trong phạm vi một trăm mét xung quanh Bạch Hổ Đoạn Sát Cục đều bị ngươi đào sạch. Tất cả đều dùng để luyện hóa cu0ng thi, chế tạo thi du. Những người khác ta không xen vào, nhưng ngươi lại làm điều ác ở Ngưu gia trang mà ta sinh sống, ta không thể tha cho ngươi. Ta ẩn cư nhiều năm, vẫn luôn sống cuộc sống của người thường. Nhưng ta lại không thể chấp nhận được loại yêu nhân tà giáo như ngươi. Ngươi gây họa cho dân chúng trong thôn ta, lần này ngươi chết cũng không oan uổng. Nếu có năng lực thì để mười ba môn đồ của Huyết Linh Giáo đến tìm ta. Cho dù là lão mẫu Huyết Linh đến đây, ta cũng có gì phải sợ chứ?” Người đàn ông đội mũ thần bí nói năng có khí phách, oai hùng lẫm liệt, ngay cả Cát Vũ bên cạnh cũng phải ngưỡng mộ.
Chỉ tiếc là ý thức hiện tại của Cát Vũ bị áp chế trong linh đài, không thể giao tiếp với vị kiếm thần này.
Chờ Lê Trạch Kiếm dứt lời, lão già bị treo trên tảng đá cuối cùng cũng trút hơi thở cuối cùng. Lúc lâm chung, ông ta mở to hai mắt, hiển nhiên là chết không nhắm mắt.
Khi lão già chết đi, tức thì có một luồng khí tức màu đen bay ra từ trên đỉnh đầu ông ta.
Người chiếm giữ thân thể Cát Vũ hừ lạnh một tiếng: "Hồn lìa khỏi xác, chạy đi đâu hả?"
Nói rồi, người chiếm giữ này duỗi tay ra, một tấm bùa đánh vào luồng khí tức màu đen. Một ánh lửa lóe lên bao vây lấy khí thể màu đen kia. Tiếp đó là một tiếng k3u rên thê lương vang lên, thần hồn của lão già nhất thời bị đánh cho hồn phi phách tán.
Nhìn thấy người chiếm giữ thân thể Cát Vũ ra tay hung ác như vậy, Lê Trạch Kiếm không khỏi cau mày, trầm giọng nói: "Vị bằng hữu này, phải tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Ông ta đã chết rồi, ngươi cần gì phải đánh cho ông ta hồn phi phách tán chứ?"
Người chiếm giữ thân thể Cát Vũ cũng âm thầm cảm thán về thủ đoạn của Lê Trạch Kiếm, thanh trường kiếm màu bạc trong tay y vừa rồi còn cách lão già cả trăm mét, đã có thể rời tay bay đi, đoạt lấy mạng chó của lão già kia.
Cho dù là bản thân mình cũng không thể dễ dàng né được một kiếm này của y.
Đây tuyệt đối là kiếm pháp thượng thừa, đặc biệt là thanh kiếm kia cũng không tầm thường, nhất định là một thanh phi kiếm hiếm thấy.
Về vấn đề này, người chiếm giữ thân thể Cát Vũ khách khí nói: "Bằng hữu, làm việc gì cũng không thể để lại mối lo về sau, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc mới được. Nếu ngươi để thần hồn của ông ta đào tẩu rồi, hôm nào ông ta dẫn theo mười ba môn đồ của Huyết Linh Giáo đến gây rối với ngươi thì sao?"
Lê Trạch Kiếm biến sắc, thờ ơ nói: "Ta có gì phải e ngại chứ?"
"Ngươi có thể không sợ, nhưng ngươi có gia đình con cái không? Bọn họ không sợ à?" Người kia nghiêm nghị nói.
Nghe vậy, ánh mắt Lê Trạch Kiếm trở nên m3m mại. Y gật đầu nói: "Ta thấy chắc là phải gọi ngài một tiếng tiền bối rồi. Ngài đã bám vào trên người tên nhóc Mao Sơn này thời gian không ngắn, vẫn nên nhanh chóng thoát ra mới tốt, tránh làm tổn thương khí lực của hắn... Vừa rồi, đa tạ lão tiền bối đề điểm."
Người này tuyệt đối là cao thủ, liếc mắt một cái đã nhìn ra mình đang bám trên người tên nhóc Mao Sơn, thong dong gật đầu, nói: "Đúng, lão phu phải đi, hiện tại có chút lời muốn nói với tên nhóc kia, vị bằng hữu này cứ tự nhiên."
Khi người chiếm giữ thoát ra khỏi thân thể Cát Vũ, thần hồn bị áp chế ở linh đài của Cát Vũ nhất thời lấy lại quyền kiểm soát cơ thể của mình.
Vừa rồi thân thể của mình bị ép đến cực hạn, lúc này vừa trở lại thân thể, Cát Vũ cảm thấy cơ thể đau nhức, suýt nữa ngã xuống đất, khó khăn lắm mới ổn định được thân thể.
“Đa tạ lão tiền bối đã ra tay tương trợ!” Cát Vũ chắp tay cúi đầu đối với ý thức mạnh mẽ kia, lễ phép nói.
"Kỳ thật ngươi không cần cảm ơn ta. Vừa rồi người giết kẻ đó là vị nhân huynh này. Ta chỉ giúp chút việc nhỏ mà thôi." Ý thức mạnh mẽ kia nói.
Cát Vũ đã sớm chú ý tới Lê Trạch Kiếm ở bên cạnh, bèn xoay người lại và chắp tay, lịch sự nói: "Đa tạ vị bằng hữu này trượng nghĩa ra tay."
Lê Trạch Kiếm xua tay, nói một cách hào khí: "Giết người này không phải vì để giúp ngươi. Mà vì lão già này đã làm rất nhiều điều ác, đào mồ mả tổ tiên của vài người hàng xóm trong Ngưu gia trang của ta. Ta thật sự không nhìn nổi nữa nên mới đến đây xem, thuận tiện trừ khử thôi."
“Quen biết là hữu duyên, đệ tử Mao Sơn Long Viêm, ngày khác sẽ tới cửa cảm tạ!” Cát Vũ lại nghiêm nghị nói.
Khi Lê Trạch Kiếm nghe thấy Cát Vũ tên là Long Viêm, trong lòng nhất thời cả kinh, không khỏi buột miệng: "Ngươi còn nhỏ mà đã mang bối phận chữ Long, vậy chẳng phải là ngang hàng với chưởng giáo Mao Sơn Long Hoa Chân Nhân sao... Chẳng trách tuổi nhỏ mà đã có thủ đoạn cường hãn như vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.