Lúc này, Tô Mạn Thanh hoảng sợ tột độ, một tay vội vàng bịt miệng, suýt chút nữa đã hét lên.
Sau khi xác chết bật lên khỏi mặt đất, trong miệng nó phun ra một luồng thi khí màu trắng, nhảy về phía Cát Vũ.
Cát Vũ nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là cu0ng thi đã thi biến, có cấp bậc hắc hung rất cao, toàn thân đen kịt, cứng như sắt thép, súng đạn không thể xuyên thủng.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc là cao nhân phương nào đã bố trí ra nhiều cửa ải nguy hiểm như vậy, mỗi một cửa ải đều có thể dễ dàng lấy mạng của người khác.
Đầu tiên là trận pháp sương mù, sau đó là âm độc thi cẩu, vừa vào hang động chưa được bao lâu đã gặp thất tinh sinh tử quan. Đương nhiên những cu0ng thi nằm trong quan tài này đều có cấp bậc rất cao, đi đến nơi này hẳn là nơi hung hiểm nhất.
La bàn trên người hắn cứ kêu vù vù, không ngừng nhắc nhở bản thân hắn về nơi cực kỳ đáng sợ này.
Nhưng Cát Vũ đã đưa Tô Mạn Thanh đến đây, nên không thể quay lại được nữa.
Trong nháy mắt, con cu0ng thi hắc hung kia đã lao đến trước mặt Cát Vũ, nanh vuốt đan vào nhau, móng tay đen bóng dài bảy tám centimet, sắc như dao chộp lấy nguc Cát Vũ.
Cát Vũ phản ứng rất nhanh, kéo Tô Mạn Thanh lại, tung một cước vào nguc con cu0ng thi kia.
Ầm một tiếng, con cu0ng thi bị Cát Vũ đá bay lên, va vào tường đá, Cát Vũ có thể cảm nhận được bàn chân của mình hơi tê dại.
Một khi xác chết đã thi biến thì sẽ cực kỳ mạnh mẽ, cơ thể cực kỳ nặng, khi Cát Vũ đá vào nó liền có cảm giác như đang đá vào một tấm sắt vậy.
Sau khi con cu0ng thi hắc hung bị đá, nó nhanh chóng bật khỏi mặt đất, rồi lại tiếp tục lao về phía Cát Vũ.
Điều đáng sợ hơn nữa là những cỗ quan tài khác cũng phát ra những tiếng động cổ quái, tự rung lắc dữ dội, dựa vào tình hình này, xem ra là những tà vật trong quan tài cũng muốn ra ngoài theo.
Cát Vũ cũng hơi luống cuống, nhanh chóng kéo Tô Mạn Thanh lui về phía sau mấy bước, trầm giọng nói: “Đứng im ở đây đừng nhúc nhích, ta sẽ giải quyết những con cu0ng thi này.”
Hôm nay Tô Mạn Thanh đi theo Cát Vũ đã nhìn thấy quá nhiều điều kỳ lạ, bây giờ có rất nhiều quan tài đồng thời rung lên khiến cô càng sững sờ, nhưng không biết phải sợ hãi như thế nào nữa.
Ngay khi Tô Mạn Thanh vừa đứng đó, Cát Vũ đã lấy ra Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, lắc nhẹ trong tay, nhoáng một cái nó đã to lên.
Cùng lúc đó, sáu cỗ quan tài còn lại phát ra tiếng ầm ầm không ngừng, sắp quan tài lần lượt nổ tung, sau đó đã thấy mấy cái xác lần lượt bật dậy.
Những con cu0ng thi này không hề giống nhau, có con đen thui, có con trắng bệch, có con lại có màu sắc lông khác nhau. Điểm giống nhau giữa chúng là đều có móng tay và răng nanh sắc nhọn.
Tô Mạn Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng, những con cu0ng thi mà cô nhìn thấy trên ti vi lại thực sự tồn tại, cô còn tận mắt nhìn thấy nữa.
Nhưng những con cu0ng thi này không mặc loại quần áo cu0ng thi của thời nhà Thanh, mà quần áo trên người đều tả tơi, một số không mặc gì ngoài bộ lông dài ngoằn.
Sau khi những cu0ng thi này nhảy ra khỏi quan tài, chúng gầm lên và lao về phía Cát Vũ.
Với Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay, Cát Vũ chém trái chém phải ngăn cản đám cu0ng thi hung hãn đang gào thét mà đến.
Cho dù Mao Sơn thánh khí trong tay Cát Vũ chém vào cơ thể những con cu0ng thi này, thì cũng không thể quét sạch khả năng sống sót của chúng, chỉ có thể để lại vết thương trên cơ thể, sau đó từ miệng vết thương không ngừng phun ra từng làn thi khí màu trắng.
Những cu0ng thi đó không giống người, không hề có suy nghĩ gì, nếu không tiêu diệt khả năng sống sót của chúng, thì chúng sẽ không sợ chết mà tiếp tục lao về phía Cát Vũ tàn sát, bản năng của chúng là vô cùng khát máu.
Bảy cỗ quan tài nằm giữa hang, một khi cảm nhận được hơi thở của người sống, chúng sẽ lập tức thi biến, đó là vì đề phòng kẻ gian đột nhập vào trong sơn động.
Từ đó có thể thấy, nhất định trong sơn động này có một cao thủ tà tu, những thứ này đều là do hắn ta bố trí.
Tô Mạn Thanh nhìn thấy Cát Vũ bị rất nhiều cu0ng thi bao vây thì lo lắng không thôi, nhưng cô lại không thể giúp được gì. Khi nhìn thấy một con cu0ng thi nhảy tới chộp lưng Cát Vũ từ phía sau, cô vội hét lên: “Vũ ca, cẩn thận!”
Cát Vũ cúi thấp xuống, tránh được con cu0ng thi đánh lén kia. Tiếng hét đó của Tô Mạn Thanh đã khiến một con cu0ng thi chú ý tới, nó nhanh chóng nhảy về phía cô.
Mỗi bước của cu0ng thi nhảy xa bốn năm mét, hai lần nhảy là đã đến trước mặt Tô Mạn Thanh.
Tô Mạn Thanh sợ hãi đến mức tái mặt, thậm chí quên cả trốn mà chỉ hoảng sợ bịt kín hai mắt lại.
Cát Vũ cũng loạn lên, nhanh chóng lấy la bàn trong người ra, không hề suy nghĩ mà ném về phía con cu0ng thi.
Chỉ kịp nhìn thấy kim quang của la bàn loé lên, đâm thẳng vào lưng của cu0ng thi khiến nó bay lên.
Nếu Trần Duyên Chân Nhân biết Cát Vũ dùng la bàn để đánh cu0ng thi, thì sẽ tức ói máu cho xem. Đây chính là Mao Sơn thánh khí, thế mà lại bị Cát Vũ dùng như một viên gạch, dù sao đây cũng là một loại pháp khí đã trải qua mấy thế hệ tổ sư, nên bản thân nó cũng có tác dụng khắc chế tà vật.
Con cu0ng thi tới gần Tô Mạn Thanh kia đã bị la bàn đánh bay ra ngoài.
Cứ đánh như vậy cũng không phải cách, có Tô Mạn Thanh ở đây, bản thân hắn rất dễ phân tâm, phải nhanh chóng tốc chiến tốc thắng mới được.
Nghĩ vậy, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay Cát Vũ quét qua, buộc lũ cu0ng thi lần lượt rút lui. Hắn nhón chân nhẹ nhàng bay đến bên cạnh Tô Mạn Thanh, sau đó kéo cô, trầm giọng nói: “Chạy!”
Tô Mạn Thanh bị Cát Vũ kéo chạy như điên, đám cu0ng thi lại đuổi theo sát nút không chịu buông tha.
Thấy chỉ còn cách mười mét, Cát Vũ lại dừng bước.
Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay cắt ngang, hắn lấy từ trong cơ thể ra một lá bùa Vân Lôi màu xanh lam, dùng một ngón tay đâm thủng rồi đập vào Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, ngay lập tức một ngọn lửa màu xanh lam phực lên đốt cháy thanh kiếm.
“Thái thượng thai tinh, ứng biến vô đình, vân lôi oanh oanh, thủ chưởng thất tinh, khu tà phược mị, bảo mệnh hộ thân, lập tức tuân lệnh!” Cát Vũ nhanh chóng niệm một câu thần chú, chắp tay thành pháp quyết và điểm lên Mao Sơn Thất Tinh Kiếm.
Bảy thanh kiếm nhỏ nhanh chóng tách ra khỏi thanh kiếm chủ, mỗi thanh kiếm nhỏ đều có ánh lửa màu xanh lam lập lòe, dấu vết sấm sét xẹt qua, hướng thẳng về đám cu0ng thi đang gào thét!