Đối với Cát Vũ, việc khiến tên trưởng thôn này mất chức chỉ đơn giản là gọi một cuộc điện thoại mà thôi.
Chỉ trong một hai ngày ngắn ngủi, Tô Thành Nghiệp đã nhận ra thế nào là bản lĩnh chân chính. Trưởng thôn kiêu ngạo bao nhiêu năm như vậy, chỉ cần nửa ngày đã bị xử lý, từ giờ trở đi sẽ không bao giờ ngóc đầu dậy nổi nữa. Còn các ông trùm lại đối xử với Cát Vũ như một vị khách quý vậy.
Biến cố hai ngày qua, nếu không có Cát Vũ thì nhà họ Tô đã thảm đến mức không thể thảm hơn.
Lúc này, Tô Thành Nghiệp hận không thể lập tức gả con gái cho Cát Vũ, nếu không phải con gái chưa học xong thì ông đã lập tức làm điều đó rồi.
Lúc này, đoàn người đã đưa Tô Thành Nghiệp về đến cổng nhà.
Mọi người cũng xuống xe, Trần Trạch San cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy Cát Vũ đứng cùng Tô Mạn Thanh, nên nói: “Vũ ca, ngươi có muốn về Giang Thành với bọn ta không? Vừa hay tiện đường đưa ngươi về luôn.”
Cát Vũ lắc đầu nói: “Không cần, ta còn có việc phải làm ở đây, khoảng một hai ngày chưa về ngay được đâu. Lần này còn phải cảm ơn các ngươi đã giúp ta giải quyết tên trưởng thôn kia.”
“Cát đại sư khách sáo rồi, lần này bọn ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi, tên trưởng thôn này đã chặn đường của bọn ta, nếu Cát đại sư không lên tiếng thì bọn ta cũng sẽ đến xử lý ông ta.” Trần Đào lịch sự nói.
“Vũ ca, khi nào ngươi rảnh lại đến nhà ta làm khách nhé, sau lần trước, ông nội vẫn luôn nhớ đến ngươi. Nếu lần sau ngươi đến thì ta sẽ tự tay xuống bếp nấu cho ngươi vài món ngon nhé.” Trần Trạch San tinh quái nói.
“Được rồi, nếu rảnh nhất định ta sẽ đến.” Cát Vũ cười.
“Đã hẹn rồi nhé, nếu ngươi không đến thì ta sẽ kéo ngươi đến, dù sao ngươi cũng ở trường đại học Giang Thành nên không chạy được đâu.” Trần Trạch San tinh nghịch nói.
“Yên tâm, ta đã hứa thì sẽ không đổi ý đâu.” Cát Vũ cười nói.
Nói đến đây, Trần Trạch San đành phải bước lên xe với Trần Đào, trước khi lên xe, cô còn liếc nhìn Tô Mạn Thanh, ánh mắt vô cùng phức tạp, đương nhiêu phần nhiều đều là ghen ghét đố kỵ.
Trong lòng Trần Trạch San đang nghĩ, tại sao Cát Vũ lại ở cùng Tô Mạn Thanh, cô cũng xinh đẹp không kém Tô Mạn Thanh, gia thế lại còn tốt hơn vạn lần. Cô cũng đã gặp rất nhiều nam sinh, người theo đuổi cô nhiều vô số kể, nhưng thật sự không có người nào có khí chất và năng lực như Cát Vũ.
Đây là người đàn ông duy nhất có thể khiến cô rung động, dù thế nào đi nữa cũng phải theo đuổi bằng được.
Ánh mắt của Trần Trạch San khiến trái tim Tô Mạn Thanh run lên, làm sao tâm tư đó của người phụ nữ có thể thoát khỏi mắt cô được chứ? Tô Mạn Thanh có thể nhận ra Trần Trạch San cũng thích Cát Vũ, trong lòng chợt cảm thấy áp lực rất nhiều.
Sau khi Trần Đào và Trần Trạch San rời đi, Trương Hàng mới tiến sát lại, cung kính nói: “Cát đại sư, ngài định ở lại An Thành vài ngày sao? Có cần đến chỗ của ta làm khách vài ngày không? Để ta có thể được làm hết chức trách của một người bản địang, dù sao cũng đã đến An Thành, nếu không tiếp đãi tử tế thì thật không phải.”
Vốn dĩ Cát Vũ không muốn kết bạn với những ông trùm như Trương Hàng, hắn là một người tu hành mà lại nhúng tay quá nhiều vào chuyện phàm tục, điều này không tốt cho việc tu luyện của bản thân. Nếu hắn có ý muốn kết giao với nhiều ông trùm, thì trước kia cũng đã không làm ầm với tên Thần gia như thế.
Nhưng dù sao Trương Hàng cũng đã giúp mình, nên hắn không thể không nể mặt mà cười nói: “Được, nếu Trương gia đã có thịnh tình tiếp đón thì khi nào ta làm xong chuyện ở đây sẽ đến thăm ngươi.”
Trương Hàng vui mừng khôn xiết, nhanh chóng lấy điện thoại ra để lưu số của Cát Vũ, nói khi nào Cát Vũ rảnh rỗi sẽ cử người đón hắn đến làm khách.
Trò chuyện được một lúc, Trương Hàng dẫn theo người của ông ta rời đi.
Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng mọi chuyện cũng lắng xuống.
Vốn dĩ, Cát Vũ định sau bữa trưa sẽ đi đến nơi có bạch hổ đoạn sát cục một vòng, nhưng chớp mắt trời đã tối nên rất nhiều chuyện đã bị hoãn lại.
Cũng đã đến giờ cơm tối, Tô Thành Nghiệp cố ý mua thêm vài món ăn đặc sản của thôn, cùng mẹ Tô nấu một bữa tiệc thịnh soạn. Ông muốn chiêu đãi Cát Vũ để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với hắn.
Sau những gì xảy ra ngày hôm nay, vợ chồng Tô Thành Nghiệp càng nhiệt tình hơn với Cát Vũ, mẹ Tô liên tục gắp đồ ăn cho hắn, bà thực sự đã coi Cát Vũ như một người con rể chưa qua cửa.
Sau bữa cơm chiều, trời đã tối hẳn.
Cát Vũ thu dọn đồ đạc, mặc quần áo rồi đi ra ngoài, hắn không muốn trì hoãn thêm nữa, nên đã lên kế hoạch đêm nay sẽ hoàn thành mọi việc càng sớm càng tốt. Những hồn ma trong tòa nhà kia của trường đại học Giang Thành luôn khiến hắn lo lắng mãi không thôi.
Hắn luôn cảm thấy như có điều gì đó sắp xảy ra.
Vợ chồng Tô Thành Nghiệp bị trưởng thôn quấy rầy, suýt chút nữa đã quên mất xác người chú nửa đêm vùng dậy bỏ chạy, nghĩ đến đây thì lại sợ hãi không thôi.
Mà lần này Cát Vũ đi ra ngoài để tìm thi thể của người chú về.
Tô Mạn Thanh không muốn ở nhà nên đòi đi cùng, Cát Vũ nhiều lần khuyên cô ở lại, nhưng Tô Mạn Thanh không chịu nên đành phải đưa cô đi cùng.
May mà lần này Tô Mạn Thanh đã thay bộ đồ là quần jean và áo thun để thuận tiện cho việc đi lại.
Dù gì thì lần này họ cũng đi vào sâu trong núi nên mặc quần áo quá rộng sẽ rất bất tiện.
Hai người bước ra khỏi nhà, tranh thủ lúc trời tối liền bước nhanh về hướng bạch bổ đoạn sát cục.
Ban đầu đường còn dễ đi, có nhiều con đường mòn do dân làng đã mở ra trước đó, đi được bốn năm cây số thì vào sâu trong rừng già, vẫn chưa có con đường nào được khai phá, mà Cát Vũ còn phải chăm sóc Tô Mạn Thanh nên tốc độ hơi chậm lại.
Khi còn cách bạch hổ đoạn sát cục mấy ngọn núi nữa, Cát Vũ lấy la bàn ra và bắt đầu dò tìm âm sát khí.
Ngay sau khi lấy la bàn ra, kim chỉ nam đã quay mấy vòng chỉ thẳng về phương hướng của bạch hổ đoạn sát cục.
Cát Vũ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Xem ra chúng ta đã đi đúng hướng rồi, rất có thể thi thể của chú đã đi đến đó.”
Tô Mạn Thanh tò mò liếc nhìn chiếc la bàn trong tay Cát Vũ, nghi ngờ hỏi: “Làm sao ngươi có thể nhận ra được thế?”
“Cô cứ đi theo ta là được rồi, có thể tối nay sẽ náo nhiệt đây, không riêng gì gặp được chú hai, mà còn sẽ gặp được một con cá lớn nữa.” Cát Vũ nói xong, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Mạn Thanh, nhanh chóng đi về phía trước.