Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 149:




Từ nhỏ Tô Mạn Thanh đã trở thành tâm điểm của cả thôn, nên giờ cô đi dạo với Cát Vũ trên đường đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Tô Mạn Thanh đều quen biết hầu hết những người trong thôn này, nên gặp ai cô cũng đều lịch sự chào hỏi họ.
“Ôi, Mạn Thanh đã về rồi đấy à... Tên nhóc này là bạn trai cháu à? Trông cũng lanh lợi quá nhỉ.” Một bác gái nói.
Tô Mạn Thanh chỉ cười mà không nói gì, ngượng ngùng lén liếc nhìn Cát Vũ, nhưng Cát Vũ không có lòng dạ nào để ý đến chuyện này, mà vừa đi vừa quan sát địa hình nơi đây. Hắn nhìn thấy xa xa có những ngọn núi bao quanh, nối liền không ngớt. Trời vừa hửng sáng chưa bao lâu, xa xa là một lớp sương mù bay lững lờ bao quanh ngọn núi.
Tô Mạn Thanh đi bộ với Cát Vũ ra khỏi thôn, đến một triền núi ở ngay đầu thôn, đứng ở đó, hắn có thể nhìn thấy toàn bộ thôn.
Cát Vũ cố ý đến nơi này, bởi vì từ phương hướng và hình thái phong thủy, cùng với vị trí của gia đình Tô Mạn Thanh trong thôn, hắn có thể phán đoán được cát hung hoạ phúc của nhà cô.
Nếu phạm vào điều gì đó trong phong thủy, hoặc nếu gia đình của Tô Mạn Thanh sống ở nơi có vị trí xấu, thì xác chết sẽ có một loại cảm ứng nào đó với khí tràng, cũng có thể dẫn đến thi biến.
Cũng giống như thi thể trong dưỡng thi địa trung, chỉ cần thi thể được táng ở dưỡng thi địa trung thì có thể được bảo dưỡng hàng năm không thối rữa, cuối cùng hoá thành cu0ng thi.
Một số nơi tưởng chừng như rất tốt, nhưng thực tế dưới góc độ phong thủy, con người không thể sống ở đó.
Bởi vì Cát Vũ có tư chất hơn người, vừa sinh ra đã bị coi là điềm gở trong thôn nên bị vứt bỏ. May mà được Trần Duyên chân nhân cơ duyên xảo hợp thu nhận, nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, ba tuổi đã bắt đầu đi theo lão tu hành, đạo gia huyền học ngũ thuật, dung hối quán thông, đối với phương diện phong thuỷ cũng vô cùng lợi hại.
Lúc này, khi Cát Vũ nhìn thấy nơi gia đình Tô Mạn Thanh sinh sống cũng không có vấn đề gì về phong thủy, cũng không có điều kiện để thi biến.
Điều này khiến Cát Vũ càng thêm khó hiểu.
Nhìn về phía xa xa, sau khi trầm ngâm hồi lâu, Cát Vũ nheo mắt lại. Hiện tại đã gần mười giờ trưa, sương mù trắng bao quanh dãy núi đã tan hết, hôm nay nắng rất đẹp, thời tiết cũng tuyệt vời nên có thể nhìn được xa hơn. Ở khoảng cách hơn mười dặm, Cát Vũ có thể mơ hồ nhìn ra được một ít manh mối.
Nơi đó có mấy ngọn núi nối liền nhau, nhìn từ xa giống như một con hổ nằm trên mặt đất, ngay chỗ miệng hổ có mấy ngọn núi nhỏ nhô lên, trông như con hổ đang há miệng nhe ra hàm răng sắc bén.
Bạch hổ đoạn sát cục.
Tim Cát Vũ không khỏi đập loạn nhịp.
Thật ra bạch hổ đoạn sát cục này cũng không có gì quá nguy hiểm, không ảnh hưởng đến sinh hoạt của mọi người.
Điều kỳ lạ là phong thuỷ của bạch hổ đoạn sát cục có thể tụ hợp khí tràng, ngưng tụ âm sát khí, rất thích hợp làm nơi cho người tu luyện tà pháp.
Sau khi liên hệ với việc chú của Tô Mạn Thanh bị người ta cưỡng chế hút hồn phách ra khỏi cơ thể, thất khiếu chảy máu mà chết, Cát Vũ đã biết ngay là do người biết tà thuật gây nên. Mà nơi này lại phát hiện ra bạch hổ đoạn sát cục được che giấu rất kỹ, nên Cát Vũ không thể không nghi ngờ thủ phạm đang ở trong phạm vi xung quanh đó, chắc chắn nơi đó có tà tu vô cùng lợi hại đang ở.
Nghĩ đến đây, Cát Vũ sốt ruột muốn đến nơi đó xem thử, có lẽ thi thể của người chú đã đến nơi ấy rồi.
Nhìn thấy Cát Vũ đang đi xuống triền núi, Tô Mạn Thanh không hiểu gì cả, nên nhanh chóng đuổi theo hỏi: “Vũ ca, ngươi định đi đâu vậy?”
“Ta muốn đi tới cánh rừng phía trước xem, có thể sẽ có chút manh mối.” Cát Vũ vừa đi vừa nói.
Tô Mạn Thanh chạy theo phía sau, nắm lấy cánh tay Cát Vũ nói: “Ta cũng đi, ngươi không thể bỏ lại ta ở đây chứ.”
“Cô về đi, có thể sẽ có nguy hiểm, đến lúc đó ta sẽ không trông nom cô được đâu, hơn nữa nơi ta đến còn xa lắm, cô mặc chiếc váy này rất bất tiện.” Cát Vũ khuyên nhủ.
Họ vừa nói vừa đi về hướng thôn. Bạch hổ đoạn sát cục mà Cát Vũ nhìn thấy nằm đối diện thôn, căn cứ theo những gì Tô Mạn Thanh đã nói lúc trước, có vẻ như đó là nơi mà chú của cô đã xảy ra tai nạn.
Hai người đang đi, khi sắp tới cổng thôn thì một chiếc ô tô BMW bất ngờ lao tới khiến bụi bay mù mịt. Chiếc xe chạy rất nhanh, may mà Cát Vũ nhanh tay lẹ mắt vội kéo Tô Mạn Thanh qua một bên, suýt nữa đã bị chiếc xe kia đụng phải.
Tô Mạn Thanh cũng kêu lên, sắc mặt tái nhợt.
Chiếc BMW lướt qua hai người, còn tưởng rằng nó sẽ lái đi, nhưng ai ngờ chiếc xe đột ngột dừng lại, quay đầu xe đi về phía hai người họ.
Cát Vũ thầm bực bội nghĩ người này không biết lái xe hay sao thế, hai người đang đứng sờ sờ ở đây mà không nhìn thấy sao?
Đúng lúc, chiếc xe lại phóng tới dừng ngay bên cạnh Tô Mạn Thanh, mở cửa kính, một thanh niên chừng hai mươi tuổi thò đầu ra nhìn Tô Mạn Thanh, hắn ta nhìn cô từ đầu đến chân bằng ánh mắt tham lam rồi cười nói: “Ôi, đây không phải người đẹp Tô Mạn Thanh, hoa khôi của thôn chúng ta sao? Hôm nay không phải ngày nghỉ, sao cô lại về thế?”
Người đàn ông này trông thật lưu manh, mặc quần áo sặc sỡ, ánh mắt không hề rời khỏi nguc Tô Mạn Thanh, mà còn li3m môi vài cái.
Có vẻ như Tô Mạn Thanh hơi sợ hãi người này, lại càng thêm ghét bỏ, Tô Mạn Thanh còn chưa kịp lên tiếng thì kính cửa sau cũng bị mở ra, một thanh niên thò đầu ra ngoài nói: “Chẳng phải hôm qua chú của cô ấy đã bị ngã từ trên núi xuống chết rồi hay sao, chắc lần này về để chịu tang cho chú đây mà, Cường ca, ngươi quên rồi à?”  
“Đúng, đúng… Suýt nữa thì ta quên mất, Tô đại mỹ nữ thật là khó gặp, nếu không phải chú của cô xảy ra chuyện, thì có thể phải đến tết mới được gặp cô quá.” Nói xong, người thanh niên kia vỗ vỗ vào cửa xe BMW, rồi đột nhiên mở cửa bước ra.
Tô Mạn Thanh theo bản năng trốn sau lưng Cát Vũ.
“Tô đại mỹ nữ, có rảnh không? Tôi đưa cô đi một vòng hóng gió nhé? Tôi mới mua chiếc xe này, trị giá chín mươi vạn đấy, tôi đoán cô chưa từng được ngồi chiếc xe nào đẹp như vậy đâu nhỉ?” Mấy thanh niên kia cười khà khà, như thể không hề nhìn thấy Cát Vũ đang đứng bên cạnh Tô Mạn Thanh vậy.
“Ta không rảnh.” Tô Mạn Thanh đáp.
“Cô có thời gian đi dạo phố với tên nhóc này, mà lại không có thời gian đi hóng gió với tôi ư?” Nói xong, người thanh niên mặc áo hoa đưa tay ra định túm lấy tay Tô Mạn Thanh, nói: “Đi thôi, đừng ngại, chúng ta vẫn là bạn học từ thời tiểu học mà. Chẳng phải bạn cũ ôn lại chuyện cũ thật tuyệt sao?”
Sắc mặt của Tô Mạn Thanh hơi thay đổi, cô trốn ngay sau lưng Cát Vũ, không thể nói nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.