Ở thành phố Giang Thành, bất kể là ai, cho dù là thị trưởng đã đánh con trai của Đàm gia cũng phải giải thích rõ với ông ta, nếu không ông ta sẽ không để yên chuyện này. Nhưng lần này người đánh con trai ông ta lại là Cát Vũ, vậy thì khác rồi.
Chưa nói tới bản lĩnh của Cát Vũ, ngay cả mười Ô Nha cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Hơn nữa Đàm gia thật sự kiêng dè Cát Vũ, thậm chí có thể nói là kính sợ. Đêm qua chỉ dựa vào một hồi đánh đấm của Cát Vũ mà ông ta đã kiếm lời được đống tiền.
Sau này ông ta sẽ ôm chặt đùi Cát Vũ, tuyệt đối không được xúc phạm vị đại thần này.
Đàm gia cực kỳ đau khổ, lại vô cùng bực tức thằng con trời đánh đã đắc tội với Cát Vũ, khiến người làm cha như ông ta không có đường lui. Nếu thật sự đắc tội với Cát Vũ, thì coi như bản thân đã mất đi một chỗ dựa vững chắc rồi.
Đàm gia sững sờ một lúc, sau đó nhìn Tô Mạn Thanh và người đàn ông trung niên bên cạnh Cát Vũ.
Khoan đã... hình như là rắc rối lớn rồi.
Từ lâu Đàm gia đã biết rằng mối quan hệ giữa Tô Mạn Thanh và Cát Vũ không bình thường, chắc chắn là người yêu của nhau. Nếu con trai ông ta đánh cha của Tô Mạn Thanh, thì chẳng khác nào đã đánh cha vợ tương lai của Cát Vũ, mẹ kiếp… Cái sọt mà thằng con của ông ta đâm vào cũng lớn quá rồi.
Cát Vũ đang đứng ra bênh vực cho cha vợ tương lai của mình, chuyện này làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được chứ?
Nghĩ đến đây, Đàm gia thực sự buồn bực muốn chết.
“Vũ gia, thằng con không nên thân này đã bị ta chiều cho hư hỏng cả rồi, suốt ngày chỉ biết kiêu ngạo ương ngạnh, đúng là mất dạy mà. Vũ gia có thể dạy dỗ nó một trận đã là vinh hạnh cho nó rồi, ngài đừng để bụng chuyện này.” Đàm gia khiếp sợ nói.
Đàm gia đã như thế, Ô Nha lại càng sợ hãi hơn nữa, dáng vẻ hùng hổ muốn dạy cho đối phương một trận đã biến mất. Mà lúc này đám đàn ông mặc vest ở phía sau Ô Nha đều cúi thấp đầu xuống, trông còn ngoan ngoãn hơn cả mấy học sinh mầm non.
“Cha, sao cha lại chĩa mũi nhọn ra ngoài thế? Tên bảo vệ chết tiệt này đã đánh con, sao cha lại khách sáo với hắn thế? Mau kêu người đánh hắn đi.” Lúc này con trai của Đàm gia vẫn chưa rõ mọi việc, ỷ cha mình là đại lão của thành phố Giang Thành nên mới không coi ai ra gì.
Thằng nhóc này ngoan ngoãn câm miệng còn đỡ, hiện tại hắn ta đã nói vậy, khiến Đàm gia không dằn lòng được mà giơ cánh tay lên tát một cú như trời giáng vào mặt hắn ta, tức giận mắng: “Đồ khốn nạn. Suốt ngày chỉ biết gây chuyện, ta xem có đánh chết ngươi hay không?”
Tên tóc tím bị Đàm gia tát một bạt tai mà sững sờ, ấm ức đến mức nước mắt chực trào ra.
Tô Mạn Thanh và Tô Thành Nghiệp đứng bên cạnh cũng sững sờ không nói lên lời, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Đàm gia nổi tiếng lẫy lừng mà lại ăn nói khép nép với Cát Vũ như thế, hơn nữa lại có vẻ như vô cùng e ngại hắn.
Tô Thành Nghiệp không khỏi lén lút nhìn Cát Vũ, hắn mặc một bộ quần áo bình thường, gương mặt thanh tú, cũng không có gì khác thường, chỉ là một nhân viên bảo vệ nhỏ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Toàn thân Đàm gia khẽ run lên, có thể nghe thấy sự tức giận trong giọng điệu của Cát Vũ, ông ta hít sâu một hơi nói: “Vũ gia, ta biết rồi. Lần này mong ngài hãy nể mặt lão Đàm ta mà tha cho chúng một lần, đừng so đo với chúng làm gì, nếu không chúng chết thế nào cũng không biết. Ta sẽ dạy cho chúng biết cách làm người là thế nào.”
Nói xong, Đàm gia quay lại nói với Ô Nha: “Mang gậy đến đây, ta sẽ dạy cho con trai ta một bài học, còn ngươi hãy xử lý đám bạn chó chết của nó cho ta.”
Ô Nha run rẩy, cơ mặt co giật, có vẻ như Đàm gia thật sự sẽ đánh thằng con này, thường ngày Đàm gia là người cưng chiều con nhất, chưa bao giờ thấy ông ta tát con mình, nhưng lần này ông ta đã dùng đến gậy…
“Còn thất thần ra đó làm gì, nhanh lên!” Đàm gia tức giận nói.
Ô Nha không dám làm trái ý của Đàm gia, nhanh chóng đáp lời rồi lấy mấy cây gậy bóng chày trên xe, đưa cho Đàm gia một cây, phần còn lại giao cho đám mặc đồ vest đen.
Đàm gia áng chừng cây gậy trong tay và nhìn con trai mình.
Hai chân của tên tóc tím mềm nhũn ra, hắn ta nhìn cha mình với vẻ mặt khó tin, hoảng sợ nói: “Cha… cha định làm gì?”
“Ngươi nói ta định làm gì ư? Dạy ngươi làm người!”
Nói xong, Đàm gia vung cây gậy trên tay lên đánh mạnh vào thằng con của ông ta, đến nỗi hắn ta kêu la thảm thiết, chưa được mấy cái đã ngã xuống đất, khóc lóc không ngừng.
Đàm gia đánh rất mạnh tay, cây gậy kia đập vào tên tóc tím kêu bốp bốp.
Thà ông ta tự đánh con trai mình, còn hơn là để Cát Vũ đánh, nếu Cát Vũ ra tay thì hắn ta không chết cũng tàn phế.
Ô Nha dẫn theo đám mặc đồ vest lập tức bao vây đám bạn chó chết của con trai Đàm gia, rồi đánh cho chúng một trận tơi bời. Hiện trường phát ra những tiếng kêu la thảm thiết, có rất nhiều vây quanh để xem, khi họ nhìn thấy cảnh này, không chịu nổi mà hít một hơi lạnh.
Tô Mạn Thanh thấy Đàm gia đánh con mình quá mạnh, sắc mặt tái mét vì sợ hãi, Tô Thành Nghiệp kinh ngạc há hốc miệng, dù sao người già cũng mềm lòng, nên được một lát đã lên tiếng: “Được rồi được rồi… đừng đánh nữa, nếu còn đánh nữa thì sẽ chết người đấy. Giờ ta cũng không sao rồi, chuyện này cho qua đi…”
Nhưng lời nói của Tô Thành Nghiệp hoàn toàn không có tác dụng, Cát Vũ chưa cho dừng thì Đàm gia và đám người Ô Nha cũng sẽ không dừng tay.
Ngay lập tức, Tô Thành Nghiệp nhìn Cát Vũ như thể thăm dò ý kiến.
Lúc này Đàm gia mới thở phào nhẹ nhõm, thả cây gậy bóng chày trong tay xuống, đi tới trước mặt Cát Vũ, dè dặt hỏi: “Vũ gia, ngài đã nguôi giận chưa ạ?”
“Ngươi dạy dỗ đứa con của mình cho đàng hoàng đi, lần này chỉ là lời cảnh cáo nho nhỏ thôi, ta không hy vọng sẽ có lần sau đâu.” Cát Vũ nói.
“Vũ gia yên tâm, sẽ không có lần sau đâu, sau này hắn sẽ biết cụp đuôi mà làm người.” Đàm gia nói.
Cát Vũ chậm rãi đi tới chỗ tên tóc tím bị đánh bầm dập, ngồi xổm xuống, cười hỏi: “Nhóc con, ngươi tên là gì?”
Giờ đây tên tóc tím đó đã vô cùng sợ hãi Cát Vũ, làm sao còn dám tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn như trước đây nữa, hắn ta run giọng nói: “Ta… ta tên Đàm Tiểu Lượng…”
“Ta đã nói với ngươi rồi, nếu ngươi gọi cha đến thì sẽ càng thảm hơn, giờ ngươi đã tin chưa?”
Đàm Tiểu Lượng gật đầu, đau đớn đến mức không ngừng hít hà.
“Sau này phải biết tôn trọng người già, yêu mến trẻ con, đây là truyền thống tốt đẹp của Hoa Hạ chúng ta. Đừng tưởng rằng ỷ vào cha mình ghê gớm là có thể coi trời bằng vung, chung quy mình phải mạnh mới được, nếu không ngươi mà ra khỏi Giang Thành thì ngay cả con chó cũng không bằng.” Cát Vũ trầm giọng nói.