Những lời lẽ xúc phạm này khiến cho hai cha con Tô Mạn Thanh lập tức nổi giận, đặc biệt là cha của Tô Mạn Thanh, nổi điên tại chỗ mà mắng: “Các ngươi, các ngươi thật quá đáng, ta sẽ liều mạng với các ngươi.”
Cha Tô vừa định ra tay thì Tô Mạn Thanh đã giữ tay ông lại, đối phương nhiều người nên Tô Mạn Thanh sợ cha sẽ bị thiệt.
Mấy tên thanh niên kia cười ha hả, tên tóc tím mắng: “Lão già kia, đụng phải xe của ta mà còn muốn đánh người à? Ngươi nhìn lại mình xem, một tên nghèo kiết xác như thế, liệu có đền nổi không đây? Ngươi cho con gái ngươi ngủ với ta mấy ngày, nhưng vẫn chưa đủ để bồi thường đâu.”
“Ăn nói cho cẩn thận, đừng có mà vênh váo như thế.” Cát Vũ đang đứng bên cạnh chợt lên tiếng.
Lúc này, mấy tên lưu manh kia mới ngoái đầu nhìn Cát Vũ, thấy hắn mặc đồng phục bảo vệ và cũng trạc tuổi bọn họ, lập tức tỏ vẻ khinh thường. Tên mặt rỗ liền mắng: “Ở đâu chạy đến đây một con chó canh cửa vậy hả? Dây xích không trói được ngươi nữa hay sao mà lại lén chạy đến đây thế? Mau cút về chỗ của ngươi đi, đừng chõ mõm vào việc của người khác.”
“Ta đền, đền cho ngươi một chiếc xe mới!” Sắc mặt Cát Vũ đã tối sầm lại.
Những tên đó liếc nhìn nhau rồi đột nhiên bật cười, như thể những gì Cát Vũ nói là một câu chuyện thật nực cười vậy.
Bọn họ không nhận ra ánh mắt của Cát Vũ càng lúc càng lạnh, chỉ thấy Cát Vũ liếc mắt nhìn xung quanh. Bên cạnh có một thùng rác bằng sắt, hắn chậm rãi đi tới, hai tay nắm chặt rồi dùng sức kéo thùng rác lên khỏi mặt đất, đập về phía chiếc xe thể thao màu đỏ ở khoảng cách bảy tám mét.
Một tiếng nổ vang lên, thùng rác đã đập vỡ kính của chiếc xe thể thao, chui vào trong xe. Ban đầu chiếc xe vẫn còn sửa được, thế nhưng giờ đây cả chiếc xe đã thành đồ phế liệu.
Tiếng nổ lớn này khiến những người xung quanh giật mình, đặc biệt là đám thanh niên lưu manh kia, bọn họ nhìn Cát Vũ bằng ánh mắt không thể tin được, một thùng rác nặng như vậy mà ném xa đến bảy tám mét, thật sự quá mạnh rồi.
Cát Vũ đã đập nát xe của đối phương, chậm rãi bước từng bước đến trước mặt đám thanh niên, gằn từng chữ: “Xe bị đập nát rồi, ta sẽ bồi thường cho một chiếc mới, nhưng ban nãy các ngươi đã đánh ông lão này, giờ tính sao đây?”
“Ngươi… ngươi bị điên à?” Tên mặt rỗ kinh hoàng nhìn Cát Vũ.
“Mẹ kiếp! Ta nói cho ngươi biết, lớn chuyện rồi đó! Chiếc xe thể thao này trị giá năm trăm vạn, ngươi đã đập nát rồi, nếu ngươi không đưa tiền ra đây thì lão tử sẽ cho ngươi ngồi tù!” Tên tóc tím vừa tức giận vừa chỉ vào mặt Cát Vũ chửi bới.
Tô Mạn Thanh và cha cô cũng mở to mắt nhìn Cát Vũ với vẻ không thể tin được.
Vừa rồi chỉ mới va quẹt làm hư đèn xe thôi, mọi việc còn có thể thương lượng, giờ chiếc xe đã nát hết rồi, làm sao đền được nữa đây? Bán thận cũng không đủ nữa...
“Chắc chắn ta sẽ bồi thường chiếc xe này, nhưng các ngươi đã đánh người thì tính sao đây?” Trên môi Cát Vũ lại hiện ra nụ cười lạnh lùng.
Còn phải nói à, đương nhiên Cát Vũ có thể bồi thường chiếc xe này, giờ hắn đang có hơn một ngàn vạn, phía Đàm gia còn có một trăm triệu ba ngàn vạn. Đừng nói là đền một chiếc, mà mười chiếc còn dư sức, có điều Cát Vũ lại không quen nhìn đám người kiêu ngạo này.
“Con mẹ ngươi!” Tên tóc tím không nói nhiều với Cát Vũ, hắn ta giơ nắm đấm, đấm vào mặt Cát Vũ, mấy thanh niên phía sau cũng bước tới, định bao vây đánh đập Cát Vũ.
Nắm đấm của tên tóc tím còn chưa kịp đụng đến Cát Vũ, thì Cát Vũ đã đá vào nguc hắn ta, khiến hắn ta bay thẳng vào chiếc xe, làm cho chiếc xe ngày càng thêm thê thảm.
Mấy tên còn lại cũng trên cơ bản là chỉ cần một chiêu đã gục, đối phương còn chưa kịp nhìn rõ Cát Vũ đã ra tay như thế nào, chỉ thấy một đám lần lượt bị đánh bay tới chiếc xe, sau đó ngã nhào trên mặt đất, kêu la thảm thiết.
Mẹ kiếp, đúng là tên bảo vệ này đánh giỏi quá.
Tên tóc tím nằm trên mặt đất hít một hơi lạnh đầy đau đớn, lấy điện thoại di động trong người ra, chỉ vào Cát Vũ chửi rủa nói: “Con mẹ ngươi, một tên bảo vệ nhỏ nhoi mà dám đánh ta à? Ở Giang Thành này, ngươi là người đầu tiên đó. Nếu có gan thì đừng chạy, lão tử gọi người đến đây đánh chết ngươi.”
“Được, ta sẽ ở đây chờ, ngươi gọi đến đây đi.” Cát Vũ không hề sợ hãi.
Sau đó tên tóc tím gọi điện, ngay khi cuộc gọi được kết nối, hắn ta đã kêu la thảm thiết: “Cha, con bị người ta đánh, ngay tại siêu thị Đại Hoa… Vâng, hắn không chỉ đánh con mà còn đập nát chiếc xe mà con mới mua nữa, cha mau kêu Ô Nha đến đây xử lý hắn đi, đến đánh gãy hai chân hắn cho con.”
Tên mặt rỗ đang nằm úp dưới đất cũng hùa theo: “Nhóc con… ngươi chết chắc rồi, ngươi có biết ngươi vừa đánh ai không? Biết Đàm gia nổi tiếng lẫy lừng không, ai ở Giang Thành mà dám đánh người của Đàm gia thì sẽ không còn đường sống đâu, ngươi chết chắc rồi.”
Chưa nói hết câu, hắn ta vừa nói cha của tên tóc tím là Đàm gia, Cát Vũ đã không nhịn được cười, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống bắt chéo chân rồi nói: “Được lắm, Đàm gia chứ gì? Ngươi cứ kêu ông ta tới đây đi, bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu tạ tội với ông cụ đây thì ta còn nghĩ lại mà tha cho ngươi, nếu không lát nữa chờ cha ngươi tới, ta sẽ kêu ông ta đánh gãy chân của ngươi.”
Má ơi, thằng nhóc này điên rồi à?
Hắn đã đánh con của Đàm gia, sao ông ta lại tha cho hắn mà đánh con trai của mình được chứ?
Mẹ nó, đang đùa đấy à?
Mà cha của Tô Mạn Thanh ở bên cạnh vừa nghe nói tên tóc tím này là con trai của Đàm gia, sợ đến mức hai chân mềm nhũn. Tuy rằng ông không phải là người Giang Thành, nhưng cũng sống ở An Thành kế bên, sao lại không biết đến Đàm gia uy danh lẫy lừng chứ?
Sau khi sững sờ một lúc, cha của Tô Mạn Thanh nhìn Cát Vũ, cảm kích nói: “Nhóc con, ngươi là bạn của Mạn Thanh phải không? Vừa rồi ngươi giúp ta ra mặt, khiến ta rất cảm kích, nhưng ngươi đã gây ra chuyện lớn rồi, Đàm gia không phải người thường đâu… Giờ ngươi hãy nhanh chóng đưa Mạn Thanh chạy khỏi đây, chuyện còn lại ngươi đừng xen vào nữa, cứ giao cho ta…”
Cát Vũ biết chắc chắn cha của Tô Mạn Thanh sẽ không thể giải quyết được chuyện này, cũng chỉ mạnh miệng nói thế mà thôi. Hắn vừa đi khỏi, chỉ dựa vào tính cách của Đàm gia, nếu không đánh chết ông thì sẽ không tha. Vì vậy Cát Vũ mỉm cười nói: “Chú à, chú đừng lo, chuyện này cháu sẽ xử lý được. Hay là chú dẫn Mạn Thanh đi khỏi đây trước đi, chờ cháu xử lý xong sẽ tìm hai người…”
“Còn muốn chạy à?” Tên tóc tím vất vả lắm mới đứng lên được từ trong chiếc xe nát kia, chỉ vào họ nói: “Hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi đây dù chỉ một người.”