Cao thủ Ấn Độ đã thắng nhiều trận liên tiếp, lập tức nổi bật có một không hai, giết liên tiếp mấy người, cao thủ dưới sân đều sợ hãi, không còn người nào dám lên ứng chiến. Lúc này lại xuất hiện một ông lão tên là Hồ Tấn Dương, tung một chưởng khiến cho cao thủ Ấn Độ mất mạng dưới đài, nâng cao oai phong của giang hồ Hoa Hạ. Tất cả những người có mặt đều bị chấn động một cách không thể giải thích được, nhìn về phía Hồ Tấn Dương với vẻ khó có thể tin.
Một lão tiên sinh đột nhiên xuất hiện, đã vậy còn đánh đấm vô cùng giỏi, trực tiếp đánh giết cao thủ Ấn Độ kia...
Thần gia, ông lớn của tỉnh Nam Giang ở gần lôi đài nhất, đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn Hồ Tấn Dương bằng ánh mắt âm u lạnh lùng. Ở tỉnh Nam Giang này có người dám không nể mặt mũi của Thần gia ông ta, trực tiếp đánh chết người mình tìm đến... Ông ta không kìm được mà hừ lạnh một tiếng.
Trong trận tỉ thí này, Thần gia đã đặt cược rất lớn vào cao thủ Ấn Độ. Giờ cao thủ Ấn Độ đã bị giết, tất cả tiền đều bị mất, ngay cả số tiền thắng Đàm Xung trước đó cũng ngay lập tức biến thành không khí.
Lần này thiệt thòi lớn rồi.
Đàm gia ngồi bên cạnh Thần gia cũng tối sầm mặt lại. Ông ta cũng giống như Thần gia, đều cho rằng cao thủ Ấn Độ này tất thắng. Toàn tỉnh Nam Giang không ai dám không nể mặt Thần gia. Đối phương không chỉ không nể mặt Thần gia, mà còn đánh chết người của Thần gia, thế thì mối thù lớn này đã hình thành rồi.
Đây chỉ là thứ yếu, mấu chốt là bản thân ông ta cũng đã đặt tất cả tiền cược của mình vào trên người cao thủ Ấn Độ kia, ấy thế mà thoáng chốc đã thua sạch tiền mang theo trên người.
Ngay từ đầu, Đàm gia còn hỏi Cát Vũ nên cược tiền cho ai. Cát Vũ trả lời rằng nên cược trên người cao thủ Ấn Độ kia. Trong vài trận tiếp theo, cao thủ Ấn Độ kia đắc thắng. Đàm gia cũng kiếm được rất nhiều tiền. Sau đó ông ta hoàn toàn không cần hỏi nữa, chỉ cần có người lên lôi đài, Đàm gia sẽ đặt cược cao thủ Ấn Độ. Nào biết đâu lại nhảy ra một ông già tên Hồ Tấn Dương, trực tiếp đánh chết cao thủ Ấn Độ, thoáng chốc khiến ông ta thua hết tiền. Ông ta không ngờ hôm nay lại chơi đến nỗi trắng tay như thế, thua mất mấy ngàn vạn tệ.
Mà hầu hết những người ở đây đều giống với Đàm gia, cuối cùng những người hưởng lợi là nhà cái cha con Quan Thiên Lãng.
Cha con Quan Thiên Lãng ngồi trên khán đài vui mừng khôn xiết. Bọn họ đã sớm dự đoán được Hồ Tấn Dương tất thắng từ lâu, nên cũng đặt cược rất lớn. Chỉ một ván này mà cha con Quan Thiên Lãng không biết đã lời được bao nhiêu tiền. Phần lớn những kẻ có tiền ở toàn tỉnh Nam Giang đều tập trung về đây, ít nhất cũng có hàng trăm triệu rơi vào túi nhà họ Quan.
Hai cha con vui mừng khôn xiết, suýt chút nữa nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Thật sự quá sung sướng, số tiền này còn nhiều hơn cả việc bán mấy tòa nhà, vả lại kiếm được vô cùng nhanh chóng.
Sắc mặt Thần gia trở nên u ám. Mấy người xung quanh khiêng thi thể của cao thủ Ấn Độ đến trước mặt Thần gia, Thần gia xua tay lạnh mặt nói: "Đồ vô dụng, ném xuống biển cho cá ăn."
Mấy tên thủ hạ đó nhanh chóng khiêng xác chết của cao thủ Ấn Độ đi.
Đàm gia ở một bên cũng nhìn ra Thần gia thật sự tức giận rồi. Khiến Thần gia mất hết mặt mũi, lão già tên Hồ Tấn Dương này có lẽ sẽ không có kết cục tốt.
Trên sân xảy ra náo loạn, sau khi người dẫn chương trình lên sân khấu thì nhanh chóng ổn định tình hình, đứng bên cạnh Hồ Tấn Dương, hưng phấn không thể giải thích được: "Được rồi, trận đấu vừa rồi rất phấn khích. Người thắng là lão tiên sinh Hồ Tấn Dương của Tây Sơn. Không ngờ Hồ lão tiên sinh đã lớn tuổi nhưng vẫn vô cùng mạnh mẽ, lật ngược tình thế, lấy lại thể diện cho giang hồ Hoa Hạ của chúng ta, càng cho chúng ta kiến thức được núi cao còn có núi cao hơn, người tài có người tài hơn!"
"Tiếp theo sẽ là phần quan trọng nhất. Dưới đài còn có ai lên khiêu chiến Hồ lão tiên sinh nữa không? Nếu không, người đứng đầu hôm nay là Hồ lão tiên sinh..."
Trong lúc nói chuyện, người dẫn chương trình đã lấy ra một chiếc chiêng, sử dụng micro như một cái búa, chuẩn bị gõ vào nó.
Buổi luận võ đã tiến hành đến giai đoạn này, sắp kết thúc rồi, cao thủ Ấn Độ kia đã giết liên tiếp mấy người trước đó, điều này đã khiến cho các cao thủ khác khiếp sợ không thôi. Lão tiên sinh Hồ Tấn Dương này lại lấy thủ đoạn vô cùng bạo lực, một chưởng gi3t ch3t người ta. Làm sao có người dám lên sân khiêu chiến Hồ lão tiên sinh vào lúc này chứ? Thế chẳng phải là rõ ràng đang tìm cái chết hay sao?
Người dẫn chương trình cũng tưởng không có ai lên nữa, sau khi nhìn quanh một vòng không thấy động tĩnh gì, nên bèn cầm micro trên tay gõ chiêng. Âm thanh đó chấn động, vang vọng khắp bên trong hội trường.
Khi tiếng chiêng vang lên lần đầu tiên, Cát Vũ luôn ngồi phía sau Đàm gia đột nhiên đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi và chậm rãi bước ra từ bên cạnh Đàm gia.
Đàm gia sững sờ trong giây lát, vừa rồi vì thua sạch tiền nên đang đau lòng tuyệt vọng, suýt chút nữa đã quên mất sự tồn tại của Cát Vũ. Khi Cát Vũ đi ngang qua người mình, ông ta tức thì có phản ứng.
Trước đó, Đàm gia có ý muốn để cho Cát Vũ ra tay, nhưng Cát Vũ dường như không có hứng thú với bất kỳ cao thủ nào, vậy mà lúc này lại đứng lên.
Trong suy nghĩ của Đàm gia, thủ đoạn của Cát Vũ vô cùng cao minh, nhưng dù sao thì hắn cũng còn quá trẻ. Song lão già kia lại trông giống như một cao thủ tuyệt đỉnh, là nhân vật áp trục của nhà họ Quan, có lẽ Cát Vũ không hẳn là đối thủ của lão già kia.
Khi Cát Vũ đi ngang qua bên cạnh ông ta, Đàm gia không nhịn được mà gọi: "Vũ..."
Nhưng bước chân của Cát Vũ không hề dừng lại, vẫn bước đi rất vững chắc về hướng của lôi đài. Không có đèn tụ quang đánh hướng về phía Cát Vũ, nên cũng không ai chú ý đến người thanh niên này.
Khi Cát Vũ chuẩn bị đi lên lôi đài, Thần gia ngồi bên cạnh không khỏi sửng sốt, nhìn về phía Đàm gia rồi nói: “Tiểu Đàm, người trẻ tuổi kia là thuộc hạ của ngươi à?"
Đàm gia có hơi kinh hồn táng đảm mà thu hồi ánh mắt, đành phải gật đầu, nói vâng.
"Ha ha ha... Lão Đàm, có phải ông thua nhiều quá nên hỏng đầu rồi hay không? Còn đi phái một con ngựa lên đài tỷ thí với cao thủ kia, thế này chẳng phải là bảo hắn qua đó chịu chết à?" Lạt Thủ Bằng chế nhạo.
"Tiểu Đàm, mất tiền cũng không sao, sau này có thể kiếm nhiều tiền hơn. Ta cũng không ngờ tên họ Hồ kia lại giỏi đánh nhau như vậy, giết hết người của ta. Ngươi cũng không đến nỗi đi lên chịu chết đấy chứ?” Thần gia cũng nói với vẻ rất khó hiểu.
"Cái này... Tên nhóc này vừa tới dưới trướng của ta, có hơi không hiểu quy củ. Ta cũng không biết hắn nổi điên cái gì nữa, còn dám đi khiêu chiến vị cao thủ kia..." Thần sắc của Đàm gia có chút xấu hổ, trong lòng bắt đầu cân nhắc. Ông ta đã từng nhìn thấy thủ đoạn của Cát Vũ, cũng không biết có thể đánh bại ông già này hay không, nhưng Đàm gia nhìn bóng lưng vô cùng kiên quyết của Cát Vũ, trong lòng không hiểu sao lại có thêm vài phần dũng khí.