Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 125:




“Nếu Đàm gia đã nói như thế, ta đâu có lý do gì để từ chối cơ chứ?” Dứt lời, Tưởng Hải Tiếu đang ngồi bên cạnh Đàm gia liền đứng dậy, từ tốn đi về phía võ đài, mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người Tưởng Hải Tiếu.
Đã mấy tiếng trôi qua, ngoài cao thủ Thái Cực đang đứng trên võ đài kia ra thì không còn ai dám bước lên ứng chiến nữa. Thực lực của lão già kia quá mạnh mẽ, ngay cả mấy cao thủ đã thăng cấp cũng lần lượt bị ông ta đánh bại, rơi xuống đài, hơn nữa tất cả đều bị đánh đến mức bất tỉnh.
Như vậy là vị cao thủ Thái Cực kia đã nể mặt lắm rồi, không đánh chết người ta.
Ai mạnh ai yếu, vừa nhìn là biết, cho dù có một số cao thủ chưa bước lên thách đấu, nhưng biết mình không phải là đối thủ của ông lão này, nên đành phải từ bỏ.
Lúc này, Tưởng Hải Tiếu đáp ứng lời mời của Đàm gia, từ tốn đi tới bên cạnh võ đài, chỉ thấy bước chân của ông ta nhẹ nhàng, nhưng thân hình lại đột ngột bật lên khỏi mặt đất, nhảy thẳng lên sân khấu khiến mọi người ở bên dưới đều chết lặng.
Người khác nhảy lên võ đài trông rất đẹp, nhưng tất cả đều phải mượn lực lấy đà mới có thể bật người nhảy lên, nhưng Tưởng Hải Tiếu lại đứng tại chỗ nhảy lên sân khấu cao mấy mét.
Chắc chắn người tinh tế sẽ phát hiện ra, trên nền gạch cực kỳ rắn chắc mà Tưởng Hải Tiếu giẫm lên kia đã bị vỡ vụn. Chuyện này phải mạnh đến cỡ nào chứ?
Đợi tới khi Tưởng Hải Tiếu bước lên võ đài, vị cao thủ Thái Cực vốn mang vẻ mặt ung dung bình tĩnh ở trước mặt bỗng trở nên nghiêm nghị hơn, sửng sốt nhìn về phía Tưởng Hải Tiếu.
“Tưởng Hải Tiếu Hổ Hạc Môn bái kiến vị bằng hữu trên giang hồ này.” Tưởng Hải Tiếu khẽ chắp tay, khách sáo nói.
“Diệp Đông Bình Thái Cực, xin thỉnh giáo!” Ông lão kia cũng chắp tay về phía Tưởng Hải Tiếu.
Hai vị cao thủ tiết lộ danh tính của nhau, nhanh chóng ký vào giấy sinh tử, không bàn đến sống chết.
Sau đó, hai người tự tách ra một khoảng cách, lần lượt làm động tác khởi động rồi đứng im ở đó.
Trong suốt hai phút, cả hai đều không có bất kỳ hành động gì, mọi người đứng bên dưới đều sửng sốt.
Chuyện này là sao?
Mọi người đều đang đợi xem kịch hay, tại sao bọn họ lại đứng im ở đó không nhúc nhích?
Do Đàm gia và Lạt Thủ Bằng đặt cược quá lớn, vừa vung tay đã đặt hai nghìn vạn, rất nhiều người đứng xem bên cạnh võ đài nghe tin mà đi tới, muốn xem thử rốt cuộc ai mới có thể thắng cược số tiền hai nghìn vạn này.
Hai ba phút sau, hai người vẫn không nhúc nhích, mọi người ở bên dưới đã không chịu đựng được nữa, có người không khách sáo hét lên: "Cái quái gì vậy, các ngươi đánh đi chứ?"
Ở đây chỉ có một mình Cát Vũ là hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra. Sở dĩ hai người đều đứng im là vì cả hai đều đang tìm kiếm sơ hở của đối phương. Chỉ cần đối phương ra tay thì mình mới có thể nắm bắt khuyết điểm của đối phương trong tích tắc, rồi từ đó có thể tung một đòn gi3t ch3t đối thủ.
Việc so chiêu giữa các cao thủ có thể quyết định sống chết chỉ trong một sơ hở.
Mấy con bạc kia làm sao biết được những điều này cơ chứ?
Một lúc sau, cuối cùng Tưởng Hải Tiếu cũng mất kiên nhẫn, một đôi hổ quyền mang theo tiếng xé gió, lao về phía Trần Đông Bình với tốc độ cực nhanh.
Trong nháy mắt đó, sắc mặt Trần Đông Bình sa sầm, mắt sáng lên, hai tay liên tục chuyển động, chưởng hai phát về phía Tưởng Hải Tiếu.
Thậm chí người cách khá gần võ đài có thể cảm nhận được đôi bàn tay mạnh mẽ đó mang theo tiếng gió vù vù của Trần lão tiên sinh.
Nhưng bản lĩnh của Tưởng Hải Tiếu đã nổi tiếng nhiều năm ở Dự Bắc, tất nhiên cũng không dễ đối phó, hai người đấm qua chưởng lại, liên tục mấy chục chiêu, m3m mại mạnh mẽ, mượn lực chống lực, đại khai đại hợp, từng cú đấm thấu thịt, đặc sắc hơn rất nhiều so với bất kỳ trận đấu võ đài nào trước đó. Mọi người đều xem đến mức không dám thở mạnh, chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ dù chỉ một giây.
Đàm gia và Lạt Thủ Bằng thấy hai người ngang tài ngang sức, trong lòng không khỏi hồi hộp, hoàn toàn không dám chắc ai thua ai thắng.
Mắt thấy đã năm phút trôi qua, hai người đã đấu với nhau gần năm mươi chiêu rồi, Tưởng Hải Tiếu đột nhiên hét lớn, cả người bay vút lên cao, hai tay làm thành hình móng vuốt của hổ, miệng hú lên như sấm, tốc độ đột ngột tăng lên rất nhiều. Đôi chân cũng co lại, kết hợp với hai tay lao về phía Trần Đông Bình, từng chiêu nối tiếp nhau. Lúc này, Trần Đông Bình đã hiện rõ thế bại trận, chỉ có thể phòng thủ chứ không thể tấn công.
Tưởng Hải Tiếu điên cuồng tấn công, như muốn phá hủy võ đài, hai tay quét ngang qua, chém đứt mấy cột gỗ trên võ đài. Những nơi có ngón tay lướt qua đều có mùn cưa bay tứ tung, để lại một vết cào rất rõ ràng.
Đột nhiên, Tưởng Hải Tiếu tung ra một chiêu nhanh như hổ đói vồ mồi lên người Trần Đông Bình, Trần Đông Bình nghiêng người né qua một bên, ông ta không ngờ rằng Tưởng Hải Tiếu vẫn còn giữ lại một chiêu. Sau đó lại là một chiêu thỏ đạp chim ưng, hai chân bật lên, đạp mạnh vào nguc Trần Đông Bình.
Cho dù Trần Đông Bình né tránh thế nào cũng không thể thoát khỏi chiêu này, đành phải lấy tay chặn trước nguc.
Lực của đôi chân này rất mạnh, cho dù Trần Đông Bình đã dùng hai tay để đỡ lấy nhưng cả người vẫn bay ra ngoài, Trần Đông Bình va trúng võ đài, rồi lăn xuống dưới ngay.
Tưởng Hải Tiếu thu tay về, chắp tay về phía Trần Đông Bình ở bên dưới võ đài, hơi tự kiêu cười nói: "Đa tạ."
Sau khi Trần Đông Bình phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn khó khăn nói: "Tài nghệ không bằng người khác, ta xin nhận thua."
"Thua con mẹ nhà ngươi! Ta tốn bao nhiêu tiền để mời ngươi tới đây, vậy mà ngươi lại đánh thua. Ngươi mau đứng dậy đánh tiếp cho ta!" Lạt Thủ Bằng bật dậy chỉ về phía Trần Đông Bình.
Lúc này, trong lòng Đàm gia đang cực kỳ vui mừng, ông ta cũng đứng dậy, vỗ tay nói: "Làm tốt lắm! Đánh hay lắm!"
Sau đó, ông ta nhìn về phía Lạt Thủ Bằng đang nổi trận lôi đình, cười hì hì nói: "Lạt Thủ Bằng, ngươi không chơi nổi thì đừng chơi, người đã bị đánh rớt xuống võ đài thì ngươi đã thua rồi. Cho dù ông ta có bò dậy đánh tiếp cũng không thể thắng được, nếu ngươi không muốn thua thì đừng có chơi."
"Ha ha ha... Vậy thì ta phải cảm ơn hai nghìn vạn của Bằng gia rồi. Số tiền này dễ kiếm quá đi mất. Không biết Bằng gia có còn cao thủ nào khác không, bước ra so tài một trận nữa được không? Đàm mỗ ta sẽ tiếp đến cùng."
Lạt Thủ Bằng tức đến mức sắp phun ra lửa, nhưng chỉ có thể đứng nhìn Đàm gia chứ không thể làm gì được.
Đúng lúc này, lại có một người bước ra từ bên cạnh cười nói: "Lão Đàm, ta cá cược với ngươi được không? Chúng ta phải chơi cho lớn, ta đặt cược bốn nghìn vạn với ngươi. Ngươi có dám hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.