Lúc Đàm gia gọi cho Cát Vũ, hắn đang bận luyện chế mấy ác quỷ của Hàn Vân đạo trưởng để luyện hóa thành quỷ đan, tăng tu vi của mình, ngoài mấy ác quỷ mà Hàn Vân đạo trưởng luyện chế ra, thì Cát Vũ còn dùng cả mấy con quỷ vật có đạo hạnh khá cao bị kéo vào trong Tụ Linh tháp ở tòa nhà phương Tây, cứ như thế, mười mấy ác quỷ không thể nào siêu độ đã được luyện hóa thành quỷ đan, đủ để cho Cát Vũ tăng thêm một chút tu vi.
Tu vi ngày càng khó tăng lên, mỗi lần tăng lên đều phải mất rất nhiều thời gian và công sức, dựa vào việc khổ sở tu luyện nâng cao tu vi của bản thân, mặc dù chậm rãi, nhưng nền tảng lại cực kỳ vững chắc.
Nền tảng của Cát Vũ thì không cần phải nói, mười mấy năm về trước, hắn đều khổ sở tu luyện bên cạnh Trần Duyên Chân Nhân, có thể nói là rất vững vàng, luyện hóa yêu đan và quỷ đan chỉ là một con đường để nâng cao tu vi của bản thân, cũng được xem là một cách cấp tốc.
Nhưng quỷ vật không thể siêu độ này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, hoàn toàn không dễ gặp được.
Ví dụ mấy quỷ vật lợi hại ở trong Tụ Linh tháp kia, sau khi nhìn thấy sự lợi hại của Cát Vũ và Trần Duyên Chân Nhân mới cúi đầu, cam tâm tình nguyện ở trong Tụ Linh tháp giúp Cát Vũ làm việc thiện, để bù đắp những lỗi lầm lúc trước. Đợi tới khi tích lũy được một trình độ nhất định, Cát Vũ ắt sẽ siêu độ cho bọn chúng.
Cát Vũ không thể đánh quỷ vật sẽ được siêu độ này đến mức hồn bay phách lạc, cũng không được luyện hóa bọn chúng thành quỷ đan, bởi vì làm như vậy là vi phạm đạo tâm, ngược lại còn gây bất lợi cho việc tu hành, khiến mình không thể tiến về phía trước.
Chỉ có quỷ vật oán niệm quá sâu, thà hồn bay phách lạc chứ không muốn được siêu độ, như vậy mới có thể luyện hóa thành quỷ đan.
Lúc luyện hóa quỷ đan phải tập trung hết sức lực, không được để vật bên ngoài quấy nhiễu, nhất là thiết bị điện tử, vì rất dễ làm nhiễu khí trận.
Do đó, lúc Đàm gia gọi cho Cát Vũ, điện thoại của Cát Vũ đang ở trong tình trạng tắt nguồn.
Đợi đến khi Cát Vũ bận rộn xong đã là chuyện của mấy tiếng sau, trời đã tối xuống, Tô Mạn Thanh cũng tan học quay về nhà rồi, đang bận rộn nấu cơm cho Cát Vũ.
Cát Vũ luyện hóa quỷ đan từ mười mấy quỷ vật cấp bậc ác quỷ này, so với yêu đan được luyện chế bằng xà linh kia thì vẫn còn kém xa. Nó chỉ khiến mình tăng lên chút tu vi, miễn cưỡng được xem là Thất Tiền Đạo Trưởng.
Nhưng như vậy đã khá tốt rồi, nếu mình đóng cửa tu hành ở Mao Sơn, có lẽ phải mất hai ba năm mới có thể tăng lên một cấp bậc như vậy.
Sau khi uống quỷ đan, Cát Vũ cảm thấy tinh thần sảng khoái, mắt phát sáng.
Hắn vừa nhìn Tô Mạn Thanh buộc tạp dề bận rộn trong phòng bếp, vừa đợi cơm tối, đồng thời mở nguồn điện thoại.
Mấy cuộc gọi này đều do Đàm gia gọi tới, nhưng Cát Vũ lại hoàn toàn không nhớ số điện thoại của Đàm gia.
Trong lúc hắn đang buồn bực là ai gọi tới thì chuông điện thoại lại vang lên, sau khi Cát Vũ nghe máy, đầu bên kia vang lên giọng nói cực kỳ cung kính của Đàm gia.
“Cát gia, ngài đang ở đâu thế?” Điện thoại vừa kết nối, Đàm gia đã dè dặt hỏi.
“Có chuyện gì không? Ta đang ở nhà.” Cát Vũ hờ hững đáp.
“Quả thật là có chút chuyện, Cát gia có muốn kiếm chút tiền để tiêu không? Bên ta đang có một mối này.” Đàm gia cười hì hì nói.
“Ta không có hứng thú.” Cát Vũ từ chối ngay, trên người hắn vẫn còn khá nhiều tiền, số tiền mà hắn kiếm được từ chỗ chủ tịch Triệu vẫn chưa tiêu được bao nhiêu, nên chuyện kiếm tiền này, Cát Vũ chẳng hề có hứng thú, mà chỉ cần đủ dùng là được.
“Cát gia, lâu rồi chúng ta không gặp mặt, khiến ta cực kỳ nhớ nhung. Đây không chỉ là chuyện kiếm tiền đơn giản, nên chúng ta có thể ra ngoài gặp mặt được không, để bàn bạc cụ thể hơn, ta sẽ phái người đi đón ngài.” Đàm gia lại dè dặt hỏi.
Nghe thấy giọng điệu của Đàm gia, quả thật là có chuyện muốn tìm mình. Cát Vũ ngẫm nghĩ, dù gì mới luyện hóa quỷ đan xong cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nên hắn cũng muốn qua đó nghe thử xem Đàm gia tìm mình có chuyện gì.
“Thôi được rồi, nửa tiếng nữa, ngươi hãy phái xe đến trước cửa khu dân cư Cổ Lan để đón ta.” Cát Vũ trầm giọng nói.
Nghe thấy lời đồng ý của Cát Vũ, Đàm gia vô cùng mừng rỡ, gật đầu lia lịa, nói sẽ sai người qua đó ngay.
Bên này, Tô Mạn Thanh đã nấu xong bữa tối rồi, cô nấu mấy món rất ngon miệng, đặt xuống bàn. Tay nghề của cô gái này rất tốt, Cát Vũ cảm thấy hình như trong khoảng thời gian mình ăn cơm do Tô Mạn Thanh nấu, đã mập lên mấy cân.
Tô Mạn Thanh ăn rất ít, chưa được mấy miếng đã no rồi.
Cát Vũ đặt đũa xuống, ợ một tiếng, cười nói: “Cơm mà Mạn Thanh nấu ngon quá đi mất, nếu ngày nào cũng có thể ăn thì tốt quá rồi.”
“Vậy thì ngươi thường xuyên về nhà, ngày nào ta cũng sẽ nấu cho ngươi ăn.” Tô Mạn Thanh hơi ai oán nói.
“Cô cũng biết trong trường đã xảy ra chuyện, ta làm đội trưởng đội bảo vệ nên rất bận rộn, lát nữa ta còn phải ra ngoài, có lẽ sẽ về muộn một tý, cô hãy đi ngủ sớm đi.” Dứt lời, Cát Vũ liền đứng dậy, đi ra bên ngoài.
“Ngươi định đi đâu?” Tô Mạn Thanh lại hỏi.
“Đàm gia đang tìm ta.” Cát Vũ quay đầu lại cười đáp.
“Liệu ông ta có gây bất lợi cho ngươi không?” Tô Mạn Thanh lo lắng hỏi.
“Không đâu, ông ta không có lá gan đó đâu.” Dứt lời, Cát Vũ đã đi ra ngoài cửa, đi về phía cổng chính khu dân cư Cổ Lan.
Tô Mạn Thanh nhìn theo bóng lưng rời đi của Cát Vũ, trong lòng lại cảm thấy thất vọng mất mát.
Đợi tới khi Cát Vũ đi tới cổng chính khu dân cư Cổ Lan, nhìn thấy một chiếc Mercedes Benz việt dã, có lẽ đang đợi mình. Đúng như dự đoán, cửa xe liền mở ra, một thân hình vạm vỡ bước xuống, đó chính là Ô Nha – thuộc hạ của Đàm gia.
Hắn ta nhanh chóng đi tới bên cạnh Cát Vũ, cung kính nói: “Cát gia, Đàm gia đã phái ta tới đây đón ngài qua đó.”
Kể từ khi xảy ra chuyện ở Ngọc Hoàng Cung, Ô Nha hoàn toàn không dám đắc tội với vị gia ở trước mặt này, ăn nói thận trọng, căng thẳng đứng trước mặt hắn.
Cát Vũ cũng không nhiều lời, gật đầu, dứt khoát ngồi lên xe.
Trong phòng bao xa hoa của Ngọc Hoàng Cung, Đàm gia và cao thủ của Hổ Hạc Môn mà ông ta mời tới đã đợi rất lâu rồi.
Trước khi Cát Vũ tới đây, Đàm gia đã cực kỳ khen ngợi Cát Vũ với cao thủ Hổ Hạc Môn này, nói Cát Vũ là một cao thủ cực kỳ lợi hại, liên tục đánh bại mấy thuộc hạ của ông ta. Cao thủ Hổ Hạc Môn kia cũng vô cùng tò mò, rốt cuộc Cát Vũ là nhân vật lợi hại như thế nào?
Nhưng lúc Ô Nha dẫn Cát Vũ đi vào phòng bao, vị cao thủ Hổ Hạc Môn kia nhìn thấy Ô Nha lại dẫn một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi đi vào, sắc mặt lập tức sa sầm, cảm thấy mình như bị sỉ nhục.