Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 11:




Cổng trường đại học Giang Thành.
Cát Vũ buồn chán ngồi trên ghế, ánh mắt biếng nhác nhìn đám sinh viên ra ra vào vào. Ánh mắt kia không ngừng lia qua lia lại trên những cô gái tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Lúc này là đầu mùa hè, ánh mặt trời chói chang, gió mát sảng khoái. Những nữ sinh ở trường đại học Giang Thành đều ăn mặc cực kỳ mỏng manh, lộ ra một cặp đùi trắng nõn, loáng qua khiến Cát Vũ có hơi quáng mắt.
Mấy ngày đầu, trong lòng Cát Vũ còn có chút oán hận đối với lão già kia, nhưng mấy ngày nay, oán hận thật sự đã tiêu tan rất nhiều. Bất kể nói thế nào đi chăng nữa, ở trong ngôi trường đại học mà mỹ nữ như mây này thoải mái hơn nhiều so với những ngày đứng trên núi cùng lão già xấu xa kia. Không cần bị lão già ép buộc tu hành hàng ngày, lại có nhiều mỹ nữ để nhìn như vậy, đúng là cảnh đẹp ý vui mà.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ là buổi tối lúc đi ngủ phải ở chung ký túc xá với ba nhân viên bảo vệ còn lại. Có người đánh rắm, nghiến răng, ngáy ngủ khiến Cát Vũ rất bất mãn.
Mặc dù bây giờ hắn đã xuống núi, nhưng vẫn phải tu hành hàng ngày, ở cùng ký túc xá với những nhân viên bảo vệ còn lại rất bất tiện. Không nói đến mấy nơi như trường học này có khí tức đục ngầu, linh khí không đủ, rất bất lợi cho tu hành. Mà mấy nhân viên bảo vệ kia khi ngủ đều gây ra tiếng động cũng khiến Cát Vũ đã quen sống một mình, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hơn nữa, khi Cát Vũ đang tu hành cũng không muốn bị những nhân viên bảo vệ còn lại phát hiện. Bị người khác bắt gặp sẽ có chút phiền phức.
Xem ra phải nghĩ cách tìm thuê một căn nhà trọ gần trường để ở rồi. Chỉ tiếc bây giờ trong túi mình nhẵn nhụi, đừng nói là thuê phòng ở, nếu không ăn cơm ở nhà ăn của trường học thì việc ăn cơm của Cát Vũ cũng thành vấn đề.
Vừa nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Cát Vũ lại nổi lên, trong lòng mắng chửi lão già kia mấy lần. Lừa mình tới chỗ này, chỉ cho mình mấy chục tệ, còn liên tục than nghèo với mình. Má nó, hắn đi theo bên cạnh lão già kia nhiều năm như vậy, lão đã nhận được không ít mối làm ăn lớn, những kẻ có tiền kia không biết đã cho lão già đó bao nhiêu tiền, tất cả đều bị lão vụng trộm giấu hết đi, đối với thằng đồ đệ như hắn lại keo kiệt vô cùng. Cũng không biết lão giữ nhiều tiền như vậy để làm gì nữa, chẳng lẽ là mua quan tài cho mình sao?
"Ách xì!"
Lúc Cát Vũ đang mắng lão già kia trong lòng thì đột nhiên hắt xì một cái. Hắn giật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy, có chút hoảng hốt nói: "Sư phụ... đừng trách đừng trách... Con không phải cố ý mắng nhiếc người. Ai bảo người keo kiệt với con như vậy, con cũng xuống núi rồi mà cũng không cho con thêm chút tiền. Nhưng mà đây còn cách xa vạn dặm, ông già người vẫn cảm ứng được con đang mắng người sao?"
“Vũ ca, có phải bị cảm rồi không?” Bảo vệ Chung Cẩm Lượng ở bên cạnh quan tâm hỏi.
“Đội trưởng Cát, thời tiết nóng như vậy, có muốn ta mua cho ngài cây kem để giải nhiệt không?” Lý Quý có chút nịnh nọt nói.
Cát Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Lý Quý thì thấy mắt hắn ta có màu xanh đen, rõ ràng là bị người ta đánh cho thành một đôi mắt gấu trúc, bèn ra vẻ hoảng sợ nói: "Đội trưởng Lý, mắt ngươi bị sao vậy?"
"Không sao... Tối hôm qua đi đường đêm, không cẩn thận nên bị ngã... Ha ha..." Lý Quý tùy ý bịa một cái cớ lấy lệ.
Kẻ ngốc cũng biết Lý Quý đang nói dối. Ai ngã mà có thể ngã ra một đôi mắt gấu trúc chứ?
Kỳ thật, Lý Quý là bị Hổ ca đánh cho tơi bời một trận. Lúc trước Lý Quý cho Hổ ca một vạn tệ, nhờ hắn ta dạy cho Cát Vũ một bài học. Kết quả không dạy cho Cát Vũ được bài học nào mà còn bị Cát Vũ hành hung một trận. Hổ ca tìm Lý Quý để trút giận, tẩn hắn ta một trận rồi đòi Lý Quý thêm một vạn nhân dân tệ tiền thuốc men, khiến Lý Quý đau đến nỗi như tim đang rỉ máu.
Đây là một tổn thất lớn, đúng là công dã tràng mà. Không chỉ tiêu nửa năm tiền lương mà còn bị đánh một trận, Lý Quý đã khóc không ra nước mắt.
Giờ phút này, hắn ta càng không dám trêu chọc thứ xui xẻo Cát Vũ này nữa.
Nhìn thấy bộ dạng của Lý Quý, trong lòng Cát Vũ đương nhiên biết lý do, nhưng hắn chỉ cười cười, không hỏi thêm câu nào.
Mấy người đang nói chuyện, đột nhiên ánh mắt Chung Cẩm Lượng trợn tròn, tròng mắt gần như bay ra ngoài.
Những nhân viên bảo vệ còn lại khựng lại một chút, nhìn theo ánh mắt của Chung Cẩm Lượng.
Cát Vũ vừa quay đầu lại, lập tức cảm thấy hai mắt sáng lên. Từ cách đó không xa, một bóng người xinh đẹp chậm rãi bước tới, dáng người uyển chuyển, đang hướng về phía bọn họ. Người đẹp mặc một chiếc váy hoa nhỏ xinh đẹp, mái tóc xõa tung trên bờ vai, gió nhẹ lướt thổi mái tóc nàng bay phất phơ, ngũ quan tinh xảo đến mức không chê vào đâu được, quả là vẻ đẹp 360 độ không góc chết. Làn da trắng như kem, vô cùng mịn màng, cặp đùi xinh đẹp thon thả ở phía dưới váy như ẩn như hiện, khơi gợi cho người ta ảo tưởng vô hạn.
Khi các nhân viên bảo vệ nhìn thấy một một đại mỹ nữ như vậy đến gần, nước miếng gần như ứa ra.
Người đẹp trước mặt nhất định có thể coi là cảnh đẹp của đại học Giang Thành, thu hút sự chú ý của vô số người đàn ông, thậm chí nhiều cô gái cũng không khỏi ngoái đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ tự ti và ghen tị.
Mà người đẹp đó vừa khéo đi về phía phòng bảo vệ.
Nhìn thoáng qua, Cát Vũ đã nhận ra người đẹp này, đó chính là Tô Mạn Thanh, hoa hậu giảng đường năm nhất mà hắn cứu ra từ dưới tay Hổ ca vào đêm hôm đó.
Sao nàng đến đây?
Dưới ánh mắt hừng hực của vô số phái nam, Tô Mạn Thanh cúi đầu đi tới trước mặt Cát Vũ, trông có chút ngượng ngùng. Cát Vũ híp mắt nhìn về phía nàng, bên tai truyền đến âm thanh nuốt nước miếng của mấy tên đực rựa khác.
“Xin chào, đội trưởng Cát, ngươi còn nhớ ta không?” Tô Mạn Thanh có chút ngượng ngùng hỏi Cát Vũ.
“Đương nhiên là nhớ rồi.” Cát Vũ đứng dậy, vẫn nheo mắt nhìn nàng. Ánh mắt đó khiến cho ai nhìn cũng cảm giác có chút lả lơi. Thật ra sở dĩ Cát Vũ nhìn nàng như vậy là vì hắn đột nhiên cảm giác được Tô Mạn Thanh có gì đó không thích hợp cho lắm. Trên người dường như bao phủ một tầng âm khí nhàn nhạt như ẩn như hiện.
Tô Mạn Thanh hơi khó chịu khi bị ánh mắt của Cát Vũ nhìn chằm chằm, nhưng vẫn hào phóng đưa tay ra và nói: "Xin chào, ta tên là Tô Mạn Thanh, là tân sinh viên năm nhất. Buổi tối hôm đó ít nhiều nhờ có ngươi ra tay giúp đỡ, vẫn chưa kịp cảm ơn ngươi cho tốt. Lần này ta đặc biệt đến đây nói lời cảm ơn, buổi tối hôm nay ngươi có thời gian hay không? Ta có thể mời ngươi ăn tối được không..."
Trời ạ... Hoa hậu giảng đường đẹp nhất trường đại học Giang Thành lại đi mời một tên bảo vệ nhà quê ăn cơm, còn có thiên lý không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.