Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 107:




Bạn trai của Nhan Tú tên là Dương Chí Định, thích nhất là đọc tiểu thuyết thám hiểm gay cấn. Hôm đó lúc đang đi dạo trong trường học thì phát hiện ra tòa nhà đó, hắn ta vốn định đi vào xem thử, nhưng lại phát hiện ra cổng tòa nhà đó đã bị khóa chặt, hơn nữa còn dùng một sợi dây xích rất thô quấn mấy vòng trên cổng, bên trên còn gắn thêm một ổ khóa nên không thể đi vào được.
Dương Chí Định luôn canh cánh chuyện này ở trong lòng, cũng cực kỳ tò mò không biết rốt cuộc bên trong tòa nhà đó có thứ gì, bởi vì Dương Chí Định nhìn thấy ở cổng tòa nhà có treo một tấm bảng, bên trên có viết: “Khuôn viên trọng địa, cấm ra vào!”
Đây đúng là tò mò hại chết con mèo.
Càng không cho người khác đi vào thì có mấy người càng muốn đi vào xem thử, rốt cuộc bên trong là thứ gì.
Nếu là nơi quan trọng của trường, tại sao lại nằm ở một góc hẻo lánh thế này? Hơn nữa ổ khóa và dây xích ở trên đó đều đã bị gỉ sét, như thể đã mấy chục năm chưa có ai động tới.
Dương Chí Định cảm thấy, chắc chắn bên trong có thứ gì đó rất vui lại k1ch thích.
Bây giờ sinh viên đại học đều rất nhàn rỗi, ai cũng tràn đầy sức sống nên thích tìm tòi chút k1ch thích.
Tối hôm qua, Dương Chí Định đã đi tìm Nhan Tú và Ngô Liễu, để bàn bạc chuyện thám hiểm tòa nhà phương Tây đó, hơn nữa còn gọi Lâm Phong – bạn trai của Ngô Liễu.
Mới đầu Nhan Tú không tán thành chuyện bọn họ đi tới đó, bởi vì ở trong trường, Nhan Tú luôn là một nữ sinh ngoan ngoãn, lý do cô ta không muốn đi rất đơn giản, đó chính là sợ nhà trường biết được sẽ bị xử lý kỷ luật.
Nhưng không thể chịu đựng nổi sự nhõng nhẽo của bạn trai Dương Chí Định, nên cuối cùng vẫn đồng ý.
Để đi thám hiểm tòa nhà phương Tây đó, Dương Chí Định đã mua rất nhiều dụng cụ ở cửa hàng kim loại, để mở khóa sắt ở cổng tòa nhà.
Sau khi quyết định, nhóm bốn người đã nhân lúc nhà trường tắt đèn, mò mẫm trong bóng tối đi tới gần tòa nhà. Bọn họ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể mở khóa, bốn người vừa đi vào trong sân tòa nhà thì nhất thời cảm thấy hơi bất ổn.
Nơi này lạnh một cách bất thường, là sự âm u lạnh lẽo đến thấu xương, như thể đã giảm đi mười mấy độ so với nhiệt độ ở bên ngoài, mà cảm giác này thật sự quá rõ ràng.
Ngoài ra, bây giờ đang là giữa mùa hè, cây cối ở bên ngoài đều cành lá xum xuê, cây xanh râm mát, nhưng cây cối ở trong sân này đều trơ trụi, mặt đất đã tích tụ một đống lá khô.
Nhan Tú không biết tại sao mà vừa đi vào trong sân này, trong lòng đã vô cùng sợ hãi, không dám tiến thêm bước nào nữa, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy.
Nhưng hình như Ngô Liễu và Lâm Phong hoàn toàn không cảm thấy gì cả.
Vừa đi vào trong sân, hai người bọn họ đã cảm thấy cực kỳ k1ch thích, chỗ nào cũng tò mò, hơn nữa hai người cũng vừa xác định yêu đương, nói là tới đây để thám hiểm, nhưng thực chất là muốn hẹn hò ở trong tòa nhà này.
Hai người đã bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, nên nắm tay nhau đi vào trong tòa nhà ngay.
Trong lòng Nhan Tú cực kỳ căng thẳng, cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi, thấy bọn họ thật sự muốn đi vào thì lên tiếng ngăn cản, nói rằng nơi này rất nguy hiểm, hay là rời khỏi nơi này đi.
Mấy người khác đâu chịu rời đi chứ. Bọn họ đã tốn nửa tiếng mới mở được cổng, còn chưa chơi gì hết đã muốn đi rồi, tất nhiên là bọn họ không đồng ý.
Dứt lời, Lâm Phong liền dẫn Ngô Liễu đi thẳng vào trong tòa nhà.
Cửa chính tối đen của tòa nhà giống như cái miệng to lớn của quái vật, Nhan Tú thấy bọn họ đi vào trong thì càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Mặc kệ nói thế nào Nhan Tú cũng không muốn tới gần tòa nhà thêm một bước.
Bạn trai Dương Chí Định thấy Nhan Tú không chịu đi thì đứng ở bên cạnh khuyên nhủ, rồi nhõng nhẽo, cứng rắn kéo đi, nhưng Nhan Tú vẫn sống chết không chịu đi vào. Hai người cứ thế dây dưa ở cổng tòa nhà khoảng mười mấy phút, thì đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống.
Có một người rơi xuống từ trên nóc tòa nhà, đúng lúc rơi xuống ngọn núi giả ở trong sân, rồi bị tảng đá nhọn trên đỉnh ngọn núi giả đâm xuyên qua người cô ta, người rơi xuống này lại chính là bạn học đi cùng với bọn họ, đó là cô gái tên là Ngô Liễu kia.
Dương Chí Định cũng trợn tròn mắt, buông cánh tay của Nhan Tú ra, như bị ma sai quỷ khiến đi về phía ngọn núi giả để nhìn kỹ hơn, thì phát hiện ra người rơi xuống thật sự là Ngô Liễu. Lúc đó Ngô Liễu vẫn chưa tắt thở, khó khăn vươn tay về phía Dương Chí Định nói cứu ta với... Cô ta vừa nói vừa có một lượng lớn máu tươi trào ra khỏi miệng của cô ta.
Dương Chí Định đang đứng bên cạnh hồ nước trợn tròn mắt, chỉ trong nháy mắt, hai người bạn của mình đã bỏ mạng.
Trong lúc hắn ta đang trợn mắt há mồm thì đột nhiên nhìn thấy một luồng gió lạnh thổi tới bên cạnh mình, một bóng đen xuất hiện bên cạnh, đôi mắt đỏ như máu, đang hung ác nhìn chằm chằm mình.
Cảnh tượng này đã dọa Dương Chí Định cũng không nhịn được hét toáng lên, xoay người bỏ chạy, nhưng vừa mới xoay người thì bóng đen đó đã bay tới, nhập vào người Dương Chí Định.
Dương Chí Định bị quỷ bám vào người thì phát ra tiếng cười khằng khặc quái dị, nhặt một cành cây to ở dưới đất lên, u ám nói với Nhan Tú: “Người xông vào nơi này đều phải chết... Khà khà...”
Nhan Tú thấy bạn trai của mình đột nhiên biến thành một người xa lạ, cộng thêm hai người bạn đều lần lượt chết thảm đã đả kích cô ta quá lớn, nên đầu óc nhất thời nổ tung, cả người run rẩy, không kịp nghĩ ngợi gì mà dứt khoát hét toáng lên, cứu ta với, giết người rồi... Sau đó điên cuồng chạy ra khỏi tòa nhà, trong lúc cô ta hoảng hốt lo sợ thì điện thoại cũng rơi xuống đất.
Bạn trai bị quỷ bám vào người thì cầm một cành cây, vừa cười quái dị ở phía sau Nhan Tú, vừa từ tốn đuổi theo cô ta.
Còn chuyện sau đó thì Cát Vũ và Chung Cẩm Lượng cũng biết rồi đó, đúng lúc hai người đang đi tuần tra, Cát Vũ đã dùng la bàn thăm dò nơi ngưng tụ âm khí, rồi đi về phía bên này, trùng hợp gặp Nhan Tú đã bị dọa sợ đến phát điên, nên mới tới cứu cô ta.
Mới đầu, Cát Vũ còn hơi buồn bực không biết ai đã báo cảnh sát mà cảnh sát lại tới nhanh như vậy? Bây giờ xem ra người báo cảnh sát không phải ai khác, mà chính là Nhan Tú đã bị dọa sợ đến phát điên này.
Đợi sau khi Nhan Tú sợ hãi kể xong chuyện này, Cát Vũ còn cố ý quan sát tướng mạo và mệnh cách của cô ta, phát hiện ra không ngờ Nhan Tú lại có thể chất âm tính, cực kỳ nhạy cảm với tai họa của các loài quỷ vật. Đây cũng là nguyên do tại sao cô ta lại đứng ở trong sân tòa nhà không dám tiến lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.