Hiệu trưởng Vương kể lại chuyện hơn hai mươi năm trước, cho đến bây giờ vẫn đang rõ rành rành ngay trước mắt. Cả đời này ông ta sẽ không bao giờ quên chuyện này, đồng thời đây cũng là chuyện quỷ dị ly kỳ nhất mà ông ta từng trải qua trong cuộc đời, còn suýt chút nữa vì thế mà bỏ mạng.
Cát Vũ luôn yên lặng lắng nghe, cũng không xen vào hỏi gì nhiều, chỉ đợi hiệu trưởng Vương nói tiếp.
Lúc hiệu trưởng Vương nói đến đây thì sắc mặt đã tràn ngập nỗi sợ, tay cũng hơi run rẩy, ông ta hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Đội trưởng Cát... ngài không thể nào hiểu được lúc đó ta sợ hãi đến cỡ nào đâu, một người đang sống sờ sờ từ trên trời rơi xuống trước mặt ta, đúng lúc người chết đó lại là sinh viên trong lớp của ta.”
“Từng... từng luồng máu trào ra từ trong miệng sinh viên đó, đột nhiên cười khẩy với ta, nói ra mấy từ càng dọa ta mất hồn, hắn dùng giọng nói vô cùng quỷ dị nói với ta rằng... Người chết tiếp theo sẽ là ngươi.”
“Lúc đó ta đã sợ đến mức thần kinh bất ổn, hét lớn chạy ra bên ngoài, nhưng chưa chạy được hai bước lại có một người rơi xuống, đúng lúc rơi xuống bên chân của ta. Lần này người rơi xuống là một nữ sinh, cũng là sinh viên trong lớp của ta...”
“Nữ sinh đó cũng nói một câu y như thế... Người chết tiếp theo sẽ là ngươi.”
“Ta sợ đến mức đứng im ở đó không nhúc nhích, cũng không sợ đội trưởng Cát chê cười. Lúc đó một người đàn ông như ta lại sợ đến mức phát khóc, cũng tè ra quần, chân đã không nghe theo sự sai khiến nữa... Trong lúc ta đang không biết nên làm thế nào thì trên tòa nhà không ngừng có người rơi xuống, hầu như ai cũng đập đầu xuống đất, chết ngay tại chỗ, máu chảy đầy đất...”
“Mấy người chết đó đều là sinh viên trong lớp của ta, tổng cộng có sáu người, ba nam ba nữ. Ta cũng không biết tại sao bọn họ lại tới nơi này, cũng không biết tại sao bọn họ lại nhảy lầu. Trong lúc ta đang sợ đến mức sắp suy sụp, thì hai chân đã mềm nhũn của ta bỗng cất bước, đi về phía tòa nhà phương Tây đó, ta sợ hãi ra sức hét toáng lên, nhưng hoàn toàn vô ích, hai chân của ta chẳng hề nghe theo sự sai khiến của ta, mà cứ thế đi vào trong tòa nhà... Rồi từ từ đi lên cầu thang, lên thẳng mái nhà, sau đó đứng ở bên mép mái nhà. Ta nhìn xuống bên dưới, chỉ là một màu đen kịt, nếu ta rơi xuống chắc chắn cũng sẽ máu chảy đầy đất, chết ngay tại chỗ giống như mấy sinh viên kia...”
“Lúc đó ta cực kỳ tuyệt vọng, cảm thấy mình chết chắc rồi, trong lúc có một luồng sức mạnh không tên sắp dẫn dắt ta nhảy lầu, thì đột nhiên có một chùm sợi tơ màu trắng quấn lấy eo của ta, rồi kéo ta quay lại...”
“Là sư phụ của ta đã tới đúng không?” Cuối cùng Cát Vũ đã im lặng một hồi lâu cũng không nhịn được hỏi.
Hiệu trưởng Vương kích động gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, là Trần Duyên Chân Nhân đã cứu ta... Ông ấy bỗng xuất hiện ở sau lưng ta, rồi kéo ta quay về từ ranh giới của cái chết.”
“Sau đó thì sao?” Cát Vũ lại hỏi.
“Sau đó Trần Duyên Chân Nhân đưa ta xuống lầu, bảo ta mau rời khỏi nơi này, nói ở đây có một quỷ vật cực kỳ lợi hại đang quấy phá. Ông ấy cũng chỉ đi ngang qua đây, bỗng cảm nhận được âm sát chi khí nồng nặc ở nơi này, nên vội vàng chạy tới đây. Nhưng ông ấy vẫn tới chậm một bước, chỉ cứu được một mình ta.”
“Sau đó ta đã đứng đợi ở bên ngoài tòa nhà... Thật ra lúc đó ta đã sợ đến mức không thể bước đi, nên ngồi ở bên ngoài sân của tòa nhà. Ta đã nghe thấy tiếng đánh nhau vọng ra từ bên trong, hơn nữa còn có thể nhìn thấy rất nhiều bóng đen bay lơ lửng trong sân tòa nhà. Hơn một tiếng sau, Trần Duyên Chân Nhân mới tập tễnh bước ra ngoài, hình như ông ấy đã bị thương, khóe miệng còn có vết máu.”
“Trần Duyên Chân Nhân nói quỷ vật trong tòa nhà này quá hung ác, ông ấy đã dùng hết sức bình sinh vẫn không thể tiêu diệt quỷ vật đó, mà chỉ phong ấn nó ở trong tòa nhà, bảo đảm trường Đại học Giang Thành có thể bình an vô sự trong vòng ba mươi năm. Ba mươi năm sau, ông ấy sẽ nghĩ cách tới đây để giải quyết chuyện này.” Hiệu trưởng Vương thành thật nói.
Cát Vũ lặng lẽ gật đầu, trong lòng lại bắt đầu mắng lão già đó, được lắm lão già, hai mươi mấy năm về trước mình còn chưa chào đời, mà lão già đó đã bắt đầu tính kế đồ đệ như mình rồi, đúng là bẫy người đến mức không còn ranh giới gì nữa.
Theo lời trần thuật của hiệu trưởng Vương, thì lúc đó sư phụ của mình vẫn chưa giải quyết triệt để chuyện ở nơi này, mà chỉ lựa chọn phong ấn quỷ vật ở bên trong. Hơn hai mươi năm về trước, lão già đó đã hơn một trăm tuổi rồi, tu vi đã sớm đạt tới cảnh giới Chân Nhân thì còn chuyện gì không thể giải quyết được chứ? Còn hắn chỉ mới miễn cưỡng xem là Lục Tiền Đạo Trưởng, vẫn còn cách cảnh giới Chân Nhân quá xa, thế mà lão già này lại bảo mình tới đây, chẳng khác nào bảo mình tới tìm đường chết.
Trong lòng Cát Vũ có đủ loại tâm tư, trầm mặc không nói một lời.
Hiệu trưởng Vương lại nói tiếp: “Đội trưởng Cát, ta đã kể hết những gì ta biết cho ngài rồi, ta chỉ biết có chừng ấy thôi, còn mấy chuyện khác thì ta không biết, ngài đừng rời đi có được không?”
Cát Vũ ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng Vương nói: “Ông thật sự không biết lai lịch của tòa nhà này ư?”
Hiệu trưởng Vương lắc đầu nói: “Đội trưởng Cát, ta đã nói hết những gì ta biết cho ngài rồi, ngài nghĩ thử xem, tòa nhà phương Tây đã được xây dựng hơn một trăm năm rồi, còn ta vẫn chưa tới sáu mươi tuổi, tất nhiên là ta không biết lai lịch của nó rồi.”
Cát Vũ ngẫm nghĩ một lúc, nghi ngờ nói: “Ta cảm thấy có mấy chỗ hơi sai sai, sư phụ của ta nói lúc đó ông ấy đã phong ấn quỷ vật, bảo đảm trường Đại học Giang Thành có thể bình an vô sự trong vòng ba mươi năm, nhưng bây giờ vẫn chưa tới ba mươi năm, tại sao lại xảy ra chuyện cơ chứ?”
“Đội trưởng Cát... Ta không thể hiểu chuyện này được, ngài là cao nhân đạo môn, lẽ ra phải hiểu rõ hơn ta chứ?”
Một lúc sau, hình như hiệu trưởng Vương lại nhớ tới chuyện gì, nên vội nói: “Đúng rồi, sau khi chuyện đó xảy ra, ta có đi hỏi thăm thầy giáo lâu năm ở trong trường, người đó bảo rất lâu về trước, trường Đại học Giang Thành từng có ý định dùng tòa nhà phương Tây đó làm tòa nhà dạy học, nhưng thường xuyên có sinh viên xảy ra chuyện một cách vô cớ, chết mấy người liên tiếp, nên bọn họ đã chuyển đồ ra bên ngoài, rồi nơi ấy đã bị bỏ hoang. Ta nghe thầy giáo lâu nói, ban đầu còn mời một đạo sĩ cực kỳ lợi hại tới làm phép, phong ấn thêm mấy lần nữa... Nhưng cứ cách một khoảng thời gian lại xảy ra án mạng...”
Điều này càng khiến Cát Vũ nghi ngờ hơn, cũng càng tăng thêm sự tò mò, rốt cuộc tòa nhà phương Tây đó đã xảy ra chuyện gì, mới xuất hiện hung vật đáng sợ như vậy? Hơn một trăm năm về trước, cứ cách một khoảng thời gian lại có người chết trong tòa nhà ấy.
Nếu muốn hiểu rõ chuyện này thì tối nay hắn chỉ có thể đích thân đi qua đó quan sát lần nữa.
Ngay cả sư phụ cũng không thể nào giải quyết chuyện này, Cát Vũ chưa bao giờ mất tự tin giống như lúc này.