Chỉ thấy nam sinh kia kêu lên một tiếng, hắc khí tràn ngập trên người vừa thu lại, một hư ảnh cũng thoát ra từ trên người hắn ta, bay ra đằng sau.
Từ lúc quỷ vật kia bị đánh bay ra khỏi người của nam sinh, thì thân thể của nam sinh nhoáng lên một cái, sau đó hôn mê ngay tại chỗ.
Không biết con quỷ vật này đã ám trên người nam sinh kia bao lâu rồi, nếu đã ám trong thời gian dài thì chỉ sợ sẽ phiền phức.
Cát Vũ vừa lôi vừa kéo tên nam sinh kia lại đây, để phòng ngừa hắn ta lại bị quỷ ám thêm một lần nữa, nên đã nhanh chóng lấy ra một lá bùa trừ tà, rồi dán lên nguc nam sinh kia, sau đó để hắn ta nằm trên mặt đất.
Sau khi con quỷ vật kia thoát thân, hiển nhiên nó đã bị thương bởi trảm quỷ quyết, nhưng nó vẫn không chịu thua, mà hóa thành một đám sương mù đen kịt rồi bay về hướng Chung Cẩm Lượng, xem ra nó muốn chi3m lấy thân th3 của Chung Cẩm Lượng để tiếp tục làm điều ác.
Khi Cát Vũ vừa đặt nam sinh kia xuống đất và đi tìm quỷ vật, phát hiện ra nó đã bay đến bên cạnh Chung Cẩm Lượng, đã quá muộn rồi.
“Không xong rồi!”
Cát Vũ thầm kêu lên, đang định lao tới thì lúc này Chung Cẩm Lượng vẫn ngây thơ đứng bên cạnh cô gái kia, con quỷ vật đã bay tới đụng vào hắn ta.
Nhưng ngay khi quỷ vật vừa lao vào người Chung Cẩm Lượng, thì một luồng kim quang loé lên trên nguc Chung Cẩm Lượng, bao phủ toàn bộ thân thể quỷ vật kia.
Quỷ vật gào rú thảm thiết, hắc khí đang ngưng tụ đột nhiên mờ đi trong vài phút, thân thể nó nhoáng lên rồi chạy về hướng mà nó đã chạy tới trước đó, hòng thoát khỏi nơi này.
Lúc này, Cát Vũ mới nhớ ra rằng hắn vừa đưa cho Chung Cẩm Lượng hai lá bùa để trừ tà, một lá được đặt trên người cô gái, lá còn lại do chính Chung Cẩm Lượng mang theo.
Khi con quỷ vật kia định chiếm lấy cơ thể Chung Cẩm Lượng thì lập tức lá bùa phát huy tác dụng, khiến con quỷ vật bị thương.
Quỷ vật muốn hại người nhiều lần liên tiếp đã khiến Cát Vũ khó chịu, lúc này còn định chạy trốn, lẽ nào Cát Vũ lại để nó chạy ư? Hắn vội vàng chạy nhanh tới, rút ra Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ở bên hông, khi thanh kiếm vừa nằm trong tay hắn thì một luồng ánh sáng vàng loé lên, thanh kiếm nhỏ bé đột nhiên biến thành một thanh kiếm dài một thước, trên đó có treo bảy thanh kiếm nhỏ, phát ra một tiếng kêu đinh đinh giòn tan.
“Ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết thôi.” Cát Vũ rung cánh tay, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trở lại hình dáng ban đầu, chỉ to bằng lòng bàn tay, rồi hắn lại treo trên thắt lưng giống như vật trang trí bình thường, không thể nào nhìn thấy được.
Nhất kiếm trảm quỷ hùng, hơn nữa lại là một con lệ quỷ, này là do gần đây Cát Vũ mới vừa thăng hai cấp rưỡi, đã sắp trở thành lục tiền đạo trưởng rồi.
Nếu là hắn lúc trước, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.
Thực ra, nếu quỷ vật này không nhập vào người nam sinh kia, thì nó đã bị Cát Vũ chém từ lâu rồi, Cát Vũ sợ sẽ làm tổn thương cơ thể nam sinh kia, nên mới không sử dụng cách thức ác liệt như thế.
Sau khi tiêu diệt con quỷ vật này, nỗi nghi ngờ trong lòng Cát Vũ càng thêm trầm trọng. Vừa rồi hắn dùng la bàn phát hiện âm sát khí ở hướng tây bắc dày đặc hơn, sát khí nặng như vậy, tuyệt đối không phải do quỷ vật mà hắn vừa chém phát ra, chắc chắn còn có quỷ vật mạnh hơn.
Nghĩ đến đây, Cát Vũ quay đầu lại liếc nhìn Chung Cẩm Lượng đang ngẩn người đứng ở đó, trầm giọng nói: “Ngươi ở lại đây trông chừng bọn họ, chờ ta trở về, nhớ tuyệt đối không được chạy lung tung.”
“Được… Vũ ca, ngươi nhớ về sớm đấy.” Chung Cẩm Lượng lo lắng nói.
Cát Vũ suy nghĩ một lúc, cuối cùng lấy ra mấy lá bùa màu vàng đưa cho hắn ta: “Ngươi cầm lấy những thứ này, đề phòng lỡ có gì xảy ra.”
Chung Cẩm Lượng nhận lấy, Cát Vũ xoay người chạy nhanh về phía tây bắc.
Sau khi đi về phía trước khoảng bảy tám phút, Cát Vũ đến một tòa nhà rất cổ, trước mặt hắn là cổng của tòa nhà này.
Cánh cổng này là một công trình kiến trúc bằng sắt kiểu châu Âu, có những vết rỉ sét, trên cánh cổng sắt có một chuỗi xích sắt dài bị gỉ sét, trên đó có một ổ khóa lớn cũng bị gỉ sét, to bằng hai nắm tay người. Lần đầu tiên Cát Vũ nhìn thấy một ổ khóa lớn như vậy, nhưng ổ khóa đã bị phá hủy, chiếc móc bị gãy thành hai mảnh, ngay cả chiếc móc cũng dày bằng ngón tay cái, hắn không biết đối phương đã làm cách nào mà phá được cái khoá.
Cát Vũ dừng lại bên cánh cổng một lúc, nhìn kỹ hơn thì thấy một tấm biển treo ở một bên cổng, tấm biển đã bị dãi nằng dầm mưa hư hại nhiều, nhưng nét chữ vẫn còn rõ ràng, trên đó viết: “Khuôn viên trọng địa, cấm vào!!!”
Với ba dấu chấm than, có nghĩa là muốn cảnh tỉnh những ai có ý định đi vào, thế nhưng vẫn có người xông vào.
Vị trí mà âm khí ngưng kết trong la bàn trước đó lại ở ngay chỗ này.
Cát Vũ đã ở đại học Giang Thành nhiều ngày, đây là lần đầu tiên hắn biết rằng vẫn còn một nơi như vậy tồn tại ở đây.
Sau khi đứng ở cổng một lúc, thân thể Cát Vũ loé lên và đi vào toà nhà cổ kính này.
Vừa bước vào trong sân, hắn đã cảm nhận được một luồng hàn khí lạnh lẽo đến bức người, ngay cả Cát Vũ cũng cảm thấy hơi chột dạ. Theo lẽ thường, với tu vi của hắn thì sẽ không thể nảy sinh cảm giác sợ hãi này mới phải, thế nhưng không hiểu sao trong lòng hắn vẫn có cảm giác sợ hãi không thể kiểm soát được.
Hít sâu một hơi, Cát Vũ đành phải lấy Mao Sơn Thất Tinh Kiếm từ thắt lưng ra, nắm chặt trong tay để tăng thêm lòng can đảm cho bản thân.
Một cơn gió u ám thổi qua, làm lá cây khô rải rác trên mặt đất bay tung toé. Lẽ ra giờ đang là mùa hè, không có lá rụng nhiều như vậy mới đúng, nhưng cây cối nơi đây đều là trơ trụi, một lớp lá rụng đã dày đặc trên mặt đất.
Vừa tiến lên được vài bước, Cát Vũ cảm thấy có gì đó khác lạ dưới chân mình, hắn nhìn xuống thì thấy mình đang giẫm lên một chiếc điện thoại di động, màn hình vẫn sáng nhưng đã bị khóa, trên đó có ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp. Có vẻ như là của cô gái vừa chạy ra ngoài kia, cô ta đã sợ đến mức làm rơi cả điện thoại xuống đất.
Cát Vũ cũng chẳng rảnh mà để ý đến chuyện này, hắn tiếp tục đi về phía trong. Nơi này thật yên ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng lá cây xào xạc. Đúng lúc này Cát Vũ đánh hơi thấy một mùi máu tanh nồng nặc, đúng là bay ra từ bên trong.