Giữa trưa tại thành phố Giang Thành.
Hắn dường như không quan tâm đến cái nắng như thiêu đốt trên bầu trời và thời tiết oi bức hơn ba mươi lăm độ bên ngoài chút nào, vừa đi vừa ngâm nga một ca khúc không biết tên.
Thỉnh thoảng có người qua đường, phần lớn đều tò mò liếc nhìn hắn mấy lần, cũng có một số thì thào với bạn đồng hành, bình luận vài câu rồi cười vài tiếng.
Chàng thiếu niên dường như không để ý đến sự chỉ trỏ của mọi người, vẫn tiếp tục bước đi vui vẻ.
Khi đi vòng qua một góc hẻm nhỏ, trước mắt người thiếu niên đó đột nhiên sáng lên, đi thẳng vào một cửa hàng hai tầng ở phía Tây ngã tư.
Tấm biển ngay phía trên cửa hàng cũ kia có khắc năm chữ - tiệm quan tài Tr4n Ký.
Trước cửa tiệm có treo vài vòng hoa bằng cỏ nhân tạo.
"Làm không tệ."
Thiếu niên tặc lưỡi tán thưởng một câu rồi bước lên cầu thang, thăm dò nhìn vào trong tiệm, trong phòng chất đầy các loại đồ dùng dành cho mai táng như vòng hoa, người giấy, v.v., rực rỡ muôn màu. Sau đó, hắn nhìn thấy một cô bé khoảng sáu, bảy tuổi đang quỳ trên ghế đẩu, ghé vào trước quầy làm bài tập, hắn liền làm mặt quỷ với cô bé, hỏi: "Này, người lớn nhà em có ở đây không?"
Cô bé bị mặt quỷ của hắn chọc cho cười khanh khách, hai bím tóc trên đầu cứ lủng lẳng, cười một hồi lâu mới quay đầu lại hét lên trên lầu: "Dì ơi, có khách đến!"
"Đến đây đến đây!"
Giọng một cô gái trẻ tuổi từ tầng hai vọng ra, giọng nói khá dễ nghe.
Thiếu niên dựa vào cửa tiệm, vui vẻ nhìn một cô gái trẻ trung xinh đẹp chừng hai mươi tuổi cẩn thận leo xuống từ cầu thang lầu hai: "Khách hàng muốn mua quan tài hay vòng hoa? Chúng tôi có thể chuyển phát nhanh."
“Xin lỗi, ta chỉ đi ngang qua đây, khát nước nên muốn tìm xin miếng nước uống, không biết có tiện không?” Thiếu niên xấu hổ sờ sờ đầu.
"Ồ, được thôi... cậu trai đợi một chút."
Nói xong, cô gái xinh đẹp quay người đi vào buồng trong của tầng một. Nhưng thiếu niên kia dường như không thể đợi thêm được nữa, miệng nói cảm ơn, song lại đi theo vào, một tấc cũng không rời.
Cô gái xinh đẹp bước vào phòng bếp, rót một tách trà nóng bằng ấm trà giữ nhiệt, đưa cho thiếu niên và dặn dò: "Cẩn thận nóng."
Chàng thiếu niên cảm ơn, dường như đã quá khát rồi nên chỉ thổi thổi lá trà, uống hết một hơi rồi đưa lại cho cô gái xinh đẹp.
"Ngươi còn muốn uống nữa không?" Cô gái xinh đẹp hỏi.
Chàng thiếu niên gật đầu, khi người phụ nữ xinh đẹp quay người lại rót tiếp, hắn đột nhiên nói: "Cô gái, ngươi tu luyện không dễ dàng gì, sao cứ phải hóa thành hình người rồi ép mình ở lại trong phố xá sầm uất đầy dương khí này?"
Thiếu niên vừa dứt lời, tấm lưng xinh đẹp của cô gái xinh đẹp đột nhiên run lên, tách trà trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành.
Một luồng yêu khí ngay lập tức tràn ngập toàn bộ căn bếp.
Người thiếu niên mỉm cười nhìn lông trắng lập tức dài ra trên cần cổ trắng nõn nà của cô gái xinh đẹp cùng với móng vuốt sắc bén mọc ra từ ngón tay, cũng không kinh hoảng, thản nhiên nói: "Vẫn không nên động thủ đi nhỉ? Với yêu lực còn không đến ba trăm năm của hồ yêu như ngươi, duy trì hóa hình trong lúc giữa trưa đã không dễ rồi. Nếu thật sự giết người kinh động thế tục, sẽ có không ít người có lòng tới bắt ngươi dâu."
"Rốt cuộc ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?" Cô gái xinh đẹp kia nghe vậy thì tiến lên phía trước một bước, đồng thời xoay người, hung hăng trừng mắt nhìn thiếu niên, lộ ra răng nanh.
“Ta à?” Thiếu niên sững sờ, bấy giờ mới nhớ tới điều gì đó, cũng không đề phòng cô gái xinh đẹp kia mà là lấy từ trong cái túi sau lưng ra một cái lệnh bài hình vuông dài hơn mười phân, phía trên có khắc một ít cổ văn hình dạng kỳ quái, bên cạnh có chín lỗ nhỏ, bảy cái lỗ trong số đó cắm một thanh kiếm cổ nhỏ bằng đồng.
"Mao Sơn Thất Tinh Kiếm?!"
Cô gái xinh đẹp kia nhìn thấy lệnh bài thì nhất thời hoảng sợ vạn phần, chẳng mấy chốc đã khôi phục hình người, đột nhiên quỳ phịch xuống mặt đất, run giọng nói: "Đại Thiên Sư tha mạng, xin thứ cho tiểu yêu có mắt không tròng, không thể nhận ra pháp giá của Đại Thiên Sư!"
"Ặc... khụ khụ... ngươi vẫn nên trả lời câu hỏi ban đầu của ta trước đã!"
Thiếu niên có chút xấu hổ mà chắp hai tay sau lưng, bắt chước dáng vẻ trước kia của sư phụ: "Trên người ngươi không có khí huyết oán, có thể thấy được ngươi chưa từng hại ai, vậy tại sao lại hóa thành hình người ở trong phố xá sầm uất mười phần dương khí này?"
"Bẩm Đại Thiên Sư, ông nội của người nhà hộ này đã từng cứu tiểu yêu một mạng vào ba mươi năm trước. Năm trước ân nhân đột nhiên bệnh chết, chỉ để lại cô bé Chu Chỉ sáu tuổi mồ côi cả cha lẫn mẹ. Bởi vậy tiểu yêu bèn hóa thành hình người, giả bộ là người thân đến chăm sóc, vẫn xin pháp sư tha mạng!"
Con người là đứng đầu vạn linh, các yêu ma phần lớn đều thích nhanh chóng tăng tu vi thông qua việc ăn thịt người, cho nên có không ít hậu thế ẩn cư đi trảm yêu trừ ma. Nếu như Thiên Sư còn trẻ tuổi có thể khống chế Mao Sơn Thất Tinh Pháp Kiếm này thật sự muốn diệt trừ nàng, chỉ e là nàng cách xa mười thước cũng không thoát được.
Thiếu niên nghe vậy thì không nói gì, một lúc sau mới thở dài nói: "Ta chưa nói sẽ thu phục ngươi, chỉ là vừa rồi đang trên đường đi thì bất ngờ phát hiện có yêu khí ở gần đây nên mới chạy tới nhìn một cái. Mặc dù nói là ngươi chỉ đang báo ân, không làm điều gì xấu, nhưng cũng sẽ có người muốn chiếm yêu thân của ngươi và luyện yêu đan của ngươi. Cho nên, ta đề nghị ngươi vẫn nên nhanh chóng quay trở lại núi đi, đừng trì hoãn việc tu hành."
Cô gái xinh đẹp lộ vẻ mặt không đành lòng mà nói: "Nhưng... Chỉ Nhi không có người chăm sóc, tiểu yêu không muốn đưa con bé đến cô nhi viện."
"Tu vi của ngươi không đủ. Em gái nhỏ này ở với ngươi lâu ngày sẽ bị lây dính yêu khí, sớm muộn gì cũng sẽ phát bệnh. Đây không phải là giải pháp lâu dài. Như vậy đi, ta thấy cô bé rất có linh tính, trái lại rất thích hợp tu hành. Ngươi mang theo tín vật của ta đưa cô bé lên Mao Sơn đi! Bảo sư phụ của ta nhận cô bé làm đệ tử, tương lai tiền đồ vô lượng." Thiếu niên đề nghị.
Cô gái xinh đẹp lộ vẻ vui mừng, sau đó ngập ngừng nói: "Xung quanh Mao Sơn có rất nhiều pháp sư đắc đạo hành tẩu..."
"Ngươi yên tâm đi, ta sẽ đưa cho ngươi một tấm phù và một phong thơ. Có phù thì trong một tháng cho dù có đụng mặt trực tiếp Ngũ Tiền Pháp Sư thì vẫn đảm bảo sẽ không thể nào nhận ra đc ngươi! Ngươi mau chóng đưa cô bé đến Ngọc Thần Quán của Mao Sơn Phái, chỗ của sư phụ ta Tr4n Duyên Chân Nhân, sau đó ở lại ngọn núi phía sau của Mao Sơn im lặng tu hành. Cho ngươi được phép gặp cô bé mỗi tháng một lần."
Cô gái xinh đẹp vui mừng khôn xiết khi nghe vậy, liên tục dập đầu lạy ba cái trước chàng trai trẻ: "Đa tạ đại pháp sư đã chỉ đường, tiểu yêu Hồ Tiên Nhi vô cùng cảm kích..." Điều này khiến nàng không khỏi hưng phấn, Mao Sơn mười phần linh khí, chính là thánh địa tu hành, khiến yêu ma thiên hạ ghen tị vạn phần. Nếu không phải phần đông Thiên Sư trên Mao Sơn có cao thủ tầng tầng lớp lớp, thì nhóm yêu ma đã sớm tiến đến chiếm cứ rồi. Bây giờ nàng đã có được pháp chỉ của Thiên Sư, chắc chắn việc tu hành tiến triển cực nhanh.
Người thiếu niên xua tay, xoay người đi ra khỏi phòng bếp: "Sau khi xử lý xong cửa tiệm này thì tranh thủ đi đi!"
"Có thể báo pháp danh của ân nhân được không? Tiên Nhi vô cùng cảm kích..." Giọng nói của Hồ Tiên Nhi từ phía sau truyền đến.
“Ta tên là Cát Vũ, sau này Chỉ Nhi cần phải giúp sư huynh nói vài lời tốt đẹp trước mặt lão già nha!” Người thiếu niên mỉm cười nói nhỏ trước mặt Chu Chỉ.
Dứt lời, dưới ánh mắt khó hiểu của cô gái nhỏ, thiếu niên lướt qua rồi rời đi xa.