Manh Sư Tại Thượng Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy

Chương 84: Ngươi Là Người Cao Quý Nhất Trên Thế Giới Này!





Edit: JannBeta: Dừa"Phu quân!" Mộc Cẩm Nhu khàn giọng hét lên, nhưng mặc cho bà dùng hết tất cả sức lực cũng chỉ nắm được một mảnh góc áo của Hỗn Nguyên Ma Tổ.
Sau đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị cổ họng của Cực Ác Ma Xà cắn nuốt từng chút một.Trong nháy mắt, nước mắt Mộc Cẩm Nhu rơi xuống như chuỗi vòng bị đứt dây..Làm sao mà Mộc Cẩm Nhu không biết Hỗn Nguyên Ma Tổ đối xử tốt với bà chủ yếu là để lợi dụng? Nhưng không thể phủ nhận rằng, Hỗn Nguyên Ma Tổ vẫn là người đối xử tốt với bà nhất trên thế giới này..
Cũng là người duy nhất! Từ lúc còn nhỏ, khi mà tin tức bà có thể chất Thuần Âm được phơi bày ra ngoài ánh sáng, thì bà đã bị người trong nhà bán cho Dạ gia.
Mà người phu quân đầu tiên này cũng không hề yêu bà, hơn nữa bởi vì hắn là đội trưởng đội thị vệ thiếp thân của Thái tử Đế Quốc, nên bình thường cũng rất ít gặp nhau, cho dù có gặp thì hắn cũng đối xử với bà rất lạnh nhạt.
Cưới bà, chỉ là vì thể chất của bà mà thôi.Sau này, hắn và Thái tử mất tích cùng một lúc, từ đó mà cuộc sống đau khổ của bà cũng bắt đầu.

Dạ gia vì lợi ích mà bán bà cho Hỗn Nguyên Ma Tổ, quanh đi quẩn lại, bà vẫn không trốn thoát khỏi vận mệnh trở thành hàng hóa.Nhưng bà không hề nghĩ tới chính là, đến cuối cùng người cho bà sự bảo vệ lại là một đại ma đầu! Dù cho đại ma đầu này không chuyện ác nào không làm, dù cho hắn có gương mặt quỷ quái, dù cho hắn chỉ muốn lợi dùng bà, nhưng bà vẫn cảm ơn hắn như cũ, cũng thật sự xem hắn như trượng phu của mình..Bây giờ hắn chết rồi, hơn nữa còn bị Cực Ác Ma Xà mà hắn nuôi nhốt tra tấn nhiều năm cắn nuốt, chẳng lẽ đây chính là báo ứng sao?Nghĩ như vậy, lòng Mộc Cẩm Nhu nguội lạnh như tro tàn, tay bà không tự chủ được mà hơi buông lỏng ra."Đừng buông tay!"Giọng nói tràn đây sự căng thẳng của Dạ Trầm Uyên truyền đến, lúc này Cực Ác Ma Xà lại liều mình lắc đầu một cách điên cuồng.
Hắn nắm được tay bà đã phải cố hết sức, mà bà còn buông lỏng tay thì nhất định phải chết!"Kiên trì thêm một lúc!"Khuôn mặt của Dạ Trầm Uyên tràn đầy sự lo lắng: "Ta sẽ dẫn người ra ngoài!"Lời nói của Dạ Trầm Uyên khiến cho Mộc Cẩm Nhu sững sờ, bà lập tức ngẩng đầu lên, dường như quên luôn cả việc khóc.Lúc này, nửa người dưới của Mộc Cẩm Nhu đã bị cổ hỏng của Cực Ác Ma Xà xoắn lấy, sức lôi kéo to lớn kia rất có thể sẽ kéo cả Dạ Trầm Uyên cùng đi vào!Không những vậy mà máu của Cực Ác Ma Xà còn có tính ăn mòn, thanh kiếm chống đỡ hai hàm đã đâm rách khoang miêng của nó.
Mặc dù Dạ Trầm Uyên đã dùng linh khí để bảo vệ cơ thể, nhưng máu của nó vẫn theo lưỡi kiếm chảy xuống mu bàn tay của hắn, chỉ trong nháy mắt đã tạo nên một hố đen!Cho dù như vậy nhưng Dạ Trầm Uyên vẫn không buông tay, rõ ràng chỉ cần buông Mộc Cẩm Nhu ra thì hắn có thể ra ngoài ngay lập tức, vốn không cần phải mạo hiểm như này!"Vì..
Vì sao?" Mộc Cẩm Nhu nghẹn ngào hỏi hắn, rõ ràng bà đã nói bà không phải mẫu thuân ruột của hắn, vì sao hắn vẫn muốn liều mạng cứu bà?Dạ Trầm Uyên hiểu ý của Mộc Cẩm Nhu nhưng không hề trả lời.
Dù thế nào đi nữa thì nữ nhân trước mặt này đã chăm sóc hắn vào năm năm đầu đời của hắn.
Cho nên, mặc kệ bà có thân phận gì, lập trường gì, hắn cũng không thể nhìn bà chết!Lúc này, Nguyên Sơ cũng rất sốt ruột, vì cứu Dạ Trầm Uyên mà nàng đã lấy ra mười hai thanh Phi Kiếm để ngăn cản đường chạy của Cực Ác Ma Xà!Cực Ác Ma Xà bị nhốt trong Kiếm Trận nhưng toàn thân tản ra sát khí bức người, khiến cho Nguyên Sơ không thể đến gần!"Tiểu Uyên, ngươi không sao chứ!"Nguyên Sơ vô cùng lo lắng mà truyền âm cho Dạ Trầm Uyên, nhưng lúc này hắn lại không có cách nào để trả lời nàng.

Còn lão Lệ vì muốn giúp Dạ Trầm Uyên tranh thủ thời gian nên nãy giờ vẫn dùng thần thức tấn công Cực Ác Ma Xà, trong ứng ngoài hợp cùng với Nguyên Sơ.Sau một trận tiếng động rung chuyển to lớn, dường như Cực Ác Ma Xà hơi buông lỏng Mộc Cẩm Nhu ra.
Dạ Trầm Uyên thấy thế lập tức cố gắng hơn, trên tay nổi đầy gân xanh, ra sức kéo Mộc Cẩm Nhu ra bên ngoài!Nhưng đúng vào lúc này, Mộc Cẩm Nhu lại khóc nói: "Ngươi từ bỏ đi..
Cho dù ngươi có cứu ta ra..
Ta, ta cũng không nói cho ngươi biết phụ thân ruột của ngươi là ai!"Nếu nói cho hắn biết, đồng nghĩa với việc con trai của nàng rất có khả năng sẽ phải chết.
Mộc Cẩm Nhu không muốn làm hại bất cứ ai, lúc này càng không muốn hại hai đứa bé này nữa.Hơn nữa Hỗn Nguyên Ma Tổ chết rồi, trụ cột tinh thần nhiều năm như vậy đã sập, tích cách của bà vốn yếu đuối, nên bây giờ cũng không còn ý nghĩ muốn sống!Nếu sống mà không có mặt mũi đối mặt với Dạ Trầm Uyên, thì không bằng chết đi còn hơn!Cuối cùng lúc này Dạ Trầm Uyên cũng lên tiếng nói chuyện."Người không nói cũng không liên quan!"Dạ Trầm Uyên cắn răng kéo Mộc Cẩm Nhu ra thêm một chút, sau đs lại rút kiếm trong tay lên đâm thật mạnh về phía trước.

Máu rắn đỏ thẫm bắn vào khuôn mặt tinh xảo tựa như thần của Dạ Trầm Uyên, trong nháy mắt đốt mặt hắn da tróc thịt bong!Dạ Trầm Uyên gằn từng chữ một nói."Người có ơn nuôi dưỡng ta..
Ta sẽ chăm sóc người sống tốt quãng đời còn lại!" Chỉ đơn giản như vậy thôi! Vỏn vẹn một câu nói khiến cho đôi mắt Mộc Cẩm Nhu lại đỏ một lần nữa, bà bỗng nhiên khóc lớn lên, vừa khóc vừa cười.
Cho dù hiện tại nửa người dưới của bà đã bị bắp thịt trong cổ hỏng Cực Ác Ma Xà xiết chặt, cho dù rất có khả năng một giay sau bà sẽ chết, nhưng bà vẫn bật cười, chỉ là nước mắt lại chảy xuôi như chuỗi ngọc bị đứt.Nhớ lại nửa đời này của bà, chưa gặp được một người nài thực dự lương thiện.
Bà chăm sóc Dạ Trầm Uyên lúc còn nhỏ cũng chỉ vì khi ấy phu quân muốn bà thề, dù có thể nào cũng phải chăm sóc cho nó thật kỹ.Nhưng bời vì Dạ Trầm Uyên mà bà phải mất đi con trai của mình, cho nên bà từng rất hận Dạ Trầm Uyên, cũng oán trách nó, nhưng đôi lúc cũng thực sự yêu thương nó từ tận đáy lòng.
Bởi vì từ khi còn rất nhỏ nó đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, từ nhỏ đã biết báo đáp bà, chăm sóc bà!Mà bà, cả đời này còn chưa được nghe một lời thề nào từ miệng của nam nhân, cuối cùng lại nghe được ở chỗ người con nuôi chịu nhiều thiệt thòi này!Trong lòng Mộc Cẩm Nhu ngũ vị tạp trần, một giây sau lại phun ra máu bởi vì nửa người dưới bị bắp thịt trong cổ họng con rắn xoắn nát.."Tiểu Uyên.."Cuổi cùng, hai mắt bà rưng rưng, tươi cười nhưng tràn đầy đau khổ nhìn người đang vươn tay ra cứu bà."Ngươi biết không? Ta đã gả cho hai người nhưng không một ai là người phu quân thực sự! Không những vậy ta còn sinh ra một bạch nhãn lang, hắn không chịu nhận ta, còn xem ta như nỗi sỉ nhục của hắn.
Hắn từng đến Dạ gia, nhưng lại không đồng ý đến nhìn ta dù chỉ một lát.."Mà lúc này Dạ Trầm Uyên đã kéo Mộc Cẩm Nhu đến sát cái răng to lớn của Cực Ác Ma Xà, tay hắn ôm chặt lấy răng nanh sắc nhọn, dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân!Chỉ cần một chút nữa thôi, chỉ thiếu một chút nữa thôi là hắn có thể kéo người ra ngoài!"Tiểu Uyên.." Mộc Cẩm Nhu nhẹ nhàng nở nụ cười, không nghĩ đến đời này trước khi chết, mà bà còn có thể thấy được một người liều mạng vì bà như vậy, xem bà như châu ngọc trong bảo khố, tình nguyện chăm sóc bà cả đời..

Bỗng nhiên Mộc Cẩm Nhu cảm thấy cứ như thế này cũng đáng giá, hơn nữa bởi vì nửa người dưới ở trong họng Cực Ác Ma Xà mà bà có thể cảm nhận được nó dường như đã tiêu hóa xong Hỗn Nguyên Ma Tổ.
Vết thương của nó đang dần dần khôi phục, một khi nó hoàn toàn hồi phục thì tất cả những người ở đây đều không phải đối thủ của nó!Nghĩ đến chỗ này, Mộc Cẩm Nhìn nhìn chằm chằm Dạ Trầm Uyên mặc dù biết rõ nguy hiểm mà vẫn không chịu buông tay bà, lúc này khóe miệng lại lộ ra một nụ cười cực kỳ dịu dàng."Nhớ kỹ lấy, ngươi là người cao quý nhất trên thế giới này, là Hoàng trưởng tôn của Đế Quốc! Là thiên chi kiêu tử! Đứa con trai kia của ta..
Nó, không xứng đáng giữ vị trí của ngươi."Cả đời này Mộc Cẩm Nhu không muốn làm hại bất cứ người nào, cả đời bị xiềng xích trói buộc, thân bất do kỷ.
Nhưng lúc này, bỗng chốc bà không muốn để ý những sự ràng buộc của huyết thống kia, không muốn để ý cuộc sống của người khác.
Bà chỉ muốn bồi thường chút gì đó cho người này, người duy nhất ở trên thế giới này vì bà mà không để ý đến tính mạng!Vì thế Mộc Cẩm Nhu nhân lúc Dạ Trầm Uyên chưa kịp phản ứng mà mạnh mẽ dùng linh lực tách khỏi tay hắn!Dưới ánh mắt hoảng sợ của Dạ Trầm Uyên, Mộc Cẩm Nhu lấy ra một hạt châu màu đen tròn xoe nắm ở trong lòng bàn tay, hai mắt nhắm lại.
Một giây sau cùng này, bà chợt có suy nghĩ, nếu bà cũng có một đứa con trai được như này thì tốt biết bao nhiêu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.