Manh Sư Tại Thượng

Chương 46:




Edit: Asakari
Hai người trầm mặc, đột nhiên, Nguyên Sơ vỗ tay!
" Ta đã biết! "
" Ngươi biết gì? "
Nguyên Sơ cười nói: " Bởi vì chúng ta chưa có nói qua Tứ Cửu Thiên Kiếp có bao nhiêu đáng sợ, cho nên Tiểu Uyên Uyên cho dù vượt qua cũng không cảm thấy quá mức thành công! "
" Có đạo lí.... " Lệ lão sờ cằm " Lúc trước hắn khai huyệt khiếu thứ hai, phản ứng của chúng ta cũng quá lãnh đạm, cho nên hắn cũng cảm thấy khai huyệt khiếu không có gì là giỏi giang.... "
Nguyên Sơ nhìn lão: " Cái đó....Không phải chúng ta đã dưỡng Tiểu Uyên Uyên thành rất khiêm tốn rồi chứ? "
Lệ lão gật đầu, lo lắng nói: " Về sau ra ngoài sẽ không bị người khác khi dễ chứ? "
Dạ Trầm Uyên ở bên ngoài Thiên Châu: "....... "
Tuy rằng ở bên ngoài, nhưng chỉ cần ngưng thần cũng có thể nghe được đối thoại bên trong Thiên Châu, hắn nhất thời không biết nói gì.
Ai ngờ hắn đi ra không lâu đã bị một nữ tử bắt được: " Tìm thấy ngươi rồi! "
Thời điểm Dạ Trầm Uyên đi, Kỉ Hồng Nhan đã dùng bí pháp lấy một tia hơi thở của hắn, lúc nàng dưỡng thương tốt rồi đi tìm hắn, hắn lại giống như mất tích vào hư vô.
Kỉ Hồng Nhan đoán hắn có không gian giới tử gì đó, quả nhiên không cần nàng đợi lâu, hơi thở biến mất đã xuất hiện.
Dạ Trầm Uyên nhìn người đã từng giúp đỡ hắn, sửng sốt hỏi: " Vị đạo hữu này tìm ta có việc gì sao? "
Hắn còn đang vội nướng thịt cho sư phụ!
Kỉ Hồng Nhan nhìn hắn, xác định hắn đối với nàng không có cảm tình gì khác, không khỏi thất vọng, nhưng sau đó hứng thú đối với hắn càng thêm mãnh liệt!
" Tiểu muội muội lúc trước đi cùng ngươi đâu? Ở trong không gian giới tử của ngươi sao? Không tồi a, ngươi mới Trúc Cơ đã có không gian giới tử rồi! "
Dạ Trầm Uyên cau mày, hắn không tính cùng nàng nhiều lời, nhưng Kỉ Hồng Nhan cứ bám lấy hắn, hơn nữa nàng tốt xấu gì cũng là tu vi Kim Đan, hắn đuổi không được, chỉ có thể không quan tâm.
Hắn hết sức chuyên chú săn thú, cố gắng chọn linh thú mập mạp đầy thịt, nhưng linh thú đã già, hắn nhìn cũng không nhìn.
Kỉ Hồng Nhan không ngờ nàng có ngày gặp phải đãi ngộ này, ở Ma giới, nam nhân khiến nàng theo đuổi vô cùng hiếm có! Ở Linh giới, nam nhân cũng ham phong tình ngoại bang trên người nàng, nàng ngoắc tay đã đi tới.
Liền ngay cả La Hâm trước đó đuổi giết nàng, ngày hôm qua gặp, nàng nghĩ biện pháp chế trụ hắn, lại đùa giỡn hắn một phen, kết quả tên kia chạy trối chết, nhưng hiện tại một thiếu niên nàng lại không theo đuổi được, không có đạo lí!
Chẳng lẽ do còn là thiếu niên nên chưa thông suốt?
Không đúng.... Thiếu gia của đại gia tộc, mười hai tuổi đã bắt đầu dạy dỗ mấy cái này, người tu tiên giới so với phàm giới thông suốt nhiều hơn, các loại công pháp song tu khắp nơi, nàng không tin thiếu niên mười bốn tuổi không hiểu! Khoan đã...
Thiếu niên nào cũng có xuân tình, nàng chẳng lẽ không phù hợp với mẫu người của hắn?
Dạ Trầm Uyên săn thú xong bắt đầu nướng thịt, bởi vì sợ khói lửa làm ngột ngạt Nguyên Sơ, hắn tính toán ở bên ngoài nướng xong hết mới mang vào. Hắn đang dùng nước tẩy rửa thịt linh thú, Kỉ Hồng Nhan đột nhiên nhảy vào trong nước, bóng dáng mất tích, sau đó từ trong nước bước ra trước mặt hắn....
Thanh thủy xuất phù dung, mà đây vốn không phải phù dung, là anh túc. Kỉ Hồng Nhan bộ dạng vô cùng đẹp, chẳng trách nam nhân nhìn đến nàng đều bị nàng câu lên giường, nàng có một ánh mắt ma mị, thời điểm nhìn thấy ai đều có thể khiến xương cốt người đó như nhũn ra.
Mà Dạ Trầm Uyên cau mày, thầm nghĩ tới một cái trọng điểm, đó là trong nước có máu của linh thú, nàng không cảm thấy tanh sao?
Yên lặng xoay người nướng thịt, hắn không biết nữ nhân này định làm gì, nhưng phải thời thời khắc khắc đề phòng nàng.
Kỉ Hồng Nhan không phục, nàng cúi đầu nhìn chính mình, đôi gò bồng đào căng tròn chọc người muốn đui mù mắt, thiếu niên này chẳng lẽ bị mù sao?
Nàng không cam lòng, không ngừng từ trong nước ngoi lên.
Thấy Dạ Trầm Uyên nhóm lửa nướng thịt, nàng đi qua, cởi từng kiện y phục của mình.
" Ngươi đang làm gì? " Lúc này, Dạ Trầm Uyên rốt cục mới mở miệng.
Kỉ Hồng Nhan có chút đắc ý, nàng mị hoặc nhìn hắn, cười duyên nói: " Ngươi không thấy sao? Y phục bị ướt, ta đương nhiên phải cởi ra hong khô. "
Nàng nói xong còn cố tình lộ ra thân hình mị hoặc sau lớp áo mỏng, triển lộ ra vẻ mặt mềm mại nhất, nhiều năm phong lưu, nàng tự nhiên biết nơi nào nên lộ nơi nào không mới có thể khiến nam nhân cầm lòng không được.
Hơn nữa, nàng coi trọng thiếu niên này, muốn cùng hắn giao hợp, dạy cho hắn phong tình thì có gì không đúng?
Nàng làm quá mức rõ ràng, nháy mắt làm cho ánh mắt của Dạ Trầm Uyên thâm trầm.
" Mặc lại quần áo, lập tức biến mất khỏi mắt ta! "
Kỉ Hồng Nhan cứng đờ, lần đầu tiên có người đối với hấp dẫn của nàng không khách khí như vậy! Một trận gió thổi tới, nàng chỉ mặc áo mỏng lạnh run rẩy, mà Dạ Trầm Uyên một chút cũng không nhìn đến làm cho thể diện của nàng hung hăng bị giẫm đạp!
Cái gì vậy chứ! Kỉ Hồng Nhan suy sụp hỏi: " Ngươi bị mù sao? "
Dạ Trầm Uyên lạnh lùng quét mắt nhìn nàng một lượt, ánh mắt giống như đang nhìn thấy vật thể thường.
Kỉ Hồng Nhan tức giận đến run người, Dạ Trầm Uyên coi thường chính là vũ nhục lớn nhất đối với mị lực của nàng!
Nàng không phục hùng hổ bước từng bước: " Chẳng lẽ ta không đẹp sao? Hay là tiểu đệ đệ ngươi không thông suốt? Tỷ tỷ có thể miễn phí dạy ngươi a.... "
Dạ Trầm Uyên lui về sau nửa bước, nhìn nữ tử trông mười bảy mười tám tuổi, chiều cao không sai biệt lắm so với mình ở trước mặt, bình thản hỏi.
" Vị đạo hữu này có thể không gây cản trợ cho ta sao? "
Hắn cau mày, hình như có chút không kiên nhẫn: " Hơn nữa ta không cảm thấy bộ dạng của ngươi có gì bất đồng so với ta, nhưng mà ngươi thật sự rất phiền phức. "
Nói xong, hắn ngồi xuống đi xiên thịt, bỏ lại Kỉ Hồng Nhan trần nửa thân trên thật giống như một kẻ ngốc đứng ở đó.
Nàng bị ghét bỏ, triệt để ghét bỏ.
Nghĩ đến lúc trước, thời điểm nàng chủ động, nam nhân đều giống như điên lên mà bổ nhào đến người nàng, nàng không phải chưa có câu qua cấm dục mĩ nam, nhưng chưa từng khó khăn giống như Dạ Trầm Uyên.
Nghĩ đến đây, nàng xấu xa cắn răng nghĩ thầm.
Ngươi không thích ta? Ta khiến cho ngươi muốn cầu thích ta cũng không được!
Vì thế, ngay tại lúc Dạ Trầm Uyên cúi đầu nướng thịt, Kỉ Hồng Nhan đột nhiên dựa sát vào, hắn cả kinh, ngay sau đó một đoàn sương màu hồng phấn đập vào mặt! Hắn tuy rằng đúng lúc ngừng hô hấp, nhưng chút sương này giống như có sinh mệnh hướng đến thân thể của hắn mà chui vào!
Bởi vì trước đó Kỉ Hồng Nhan từng giúp đỡ hắn, lại không có sát khí, cho nên Dạ Trầm Uyên không nghĩ tới nàng sẽ hạ độc, nhưng lại không phải độc trí mạng!
Kỉ Hồng Nhan thấy vẻ mặt hắn thay đổi, đắc ý dựa sát vào, híp mắt: " Ngươi đừng vội, đây là thứ tốt, tên gọi Tam Nhật Thôi Hồn hương, có thể khơi gợi dục vọng sâu nhất trong lòng ngươi hoặc chuyện tình ngươi muốn làm nhất. "
Dạ Trầm Uyên dục vọng dâng trào, hắn lùi hai bước, tính vào Thiên Châu, nhưng nhớ đến Nguyên Sơ còn ở trong đó, hắn không nghĩ để cho sư phụ nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của hắn, hơn nữa dược đối phương hạ, hắn cơ hồ đã đoán ra đó là gì...
Đôi lời editor: Tội Kỉ tỷ tỷ, câu ai không câu lại câu trúng nam chủ đã không hiểu phong tình còn có người trong lòng, đáng tiếc lần này hạ dược lại giúp Tiểu Uyên Uyên hiểu ra rồi =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.