Manh Sư Tại Thượng

Chương 32:




Edit: Asakari
Sau khi vào trong nước, chất lỏng ấm áp nhanh chóng bao vây hắn, nhưng Dạ Trầm Uyên một chút cũng không thả lỏng, ngược lại càng ngày càng khẩn trương hơn, bởi vì hắn nhìn thấy Nguyên Sơ chỉ mặc tiết khố cùng áo yếm ở phía xa....
Lệ lão cùng Nguyên Sơ đều không biết từ nhỏ thị lực hắn đã rất tốt, qua một lần tôi thể, thiếu chút nữa kích hoạt huyết mạch, tuy rằng đúng lúc bị Nguyên Sơ phong ấn nhưng thân thể hắn vẫn xảy ra biến hóa, mắt hắn càng nhìn thấy rõ ràng hơn, giống như đằng trước sương mù dày đặc hắn vẫn có thể nhìn xuyên qua, chỉ là lúc trước quên nói chuyện này, hiện tại nói ra có bị đánh không?
Nguyên Sơ nghĩ có sương dày che chắn, cực kì vui vẻ, áo yếm đỏ tươi cùng tiết khố màu trắng mặc trên người, tóc đen dài cùng làn da trắng tuyết phối hợp hoàn mĩ, mắt mèo to tròn của nàng phủ một tầng sương mù, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt mang theo ý cười thích thú, nhìn qua thật giống yêu tinh sinh ra từ nước, xinh đẹp mộng ảo, lại mang theo một tia khờ dại không rành thế sự.
Tầm mắt Dạ Trầm Uyên luôn lơ đãng nhìn về phía nàng, mặc dù trong lòng hắn nói một trăm lẻ một lần không được làm như vậy, nhưng vẫn khống chế không được.
Đột nhiên, Nguyên Sơ chìm xuống nước, sau đó đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, mạnh mẽ vỗ bả vai hắn.
" Ngươi thất thần cái gì? Mau tu luyện a! "
Tu luyện... Hiện tại tu luyện hẳn sẽ tẩu hỏa nhập ma? Dạ Trầm Uyên quay đầu nhìn mặt nàng, đột nhiên nghĩ như vậy.
Hơi nước dần bốc lên, mặt Nguyên Sơ càng thêm tươi tắn đáng yêu, nàng cười hì hì quơ tay trước mặt hắn: " Nhìn cái gì vậy? Có cái gì để nhìn sao? "
Dạ Trầm Uyên cả kinh, vội vàng quay đầu: " Không.... Không có! "
Nhìn hắn bối rối như vậy, Nguyên Sơ nghĩ hắn hẳn đã nhìn thấy cái gì đó, dù sao hiện tại khoảng cách rất gần, nhưng mà... Có quan hệ gì? Thân thể của nàng nhìn qua giống như năm tuổi, tuy rằng Dạ Trầm Uyên đã mười một, sắp được mười hai tuổi, nhưng đặt ở thời đại kia của nàng còn đang hưởng thụ Quốc tế thiếu nhi đó!
Hơn nữa, cho dù hắn có nhìn thấy thật, cũng không thể nhìn xuyên qua nước chứ?
Coi như cùng nhau bơi lội!
Bất quá sợ Dạ Trầm Uyên xấu hổ, Nguyên Sơ liền bơi xa một chút, chỉ là bơi mà thôi, thoải mái cực kì, nhìn không hề giống bộ dạng đang tu luyện.
" Này.... " Lệ lão đột nhiên phát ra tiếng, đánh vỡ im lặng " Sư phụ ngươi mới bảy tuổi, ham chơi cũng bình thường. Nhưng ngươi đã sắp mười hai tuổi rồi mà còn không chuyên tâm?! Cơ hội tốt như vậy còn không nhanh nắm chặt thời gian tu luyện?! "
Thanh âm Lệ lão trong đầu làm Dạ Trầm Uyên cả kinh, hắn lúc này mới phục hồi tinh thần, thu hồi ánh mắt, xao động trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng, hắn rốt cuộc làm sao vậy? Vì cái gì, tầm mắt của hắn luôn nhìn đến sư phụ? Vì cái gì, hắn luôn tồn tại một khát vọng không thể hiểu được với sư phụ?
Trước kia còn có thể khống chế, nhưng hiện tại càng ngày càng khắc chế không được, hắn nghĩ muốn ôm sư phụ vào lòng, sau đó hôn nhẹ mặt nàng.
- ---- Không, không thể nghĩ như vậy!
Dạ Trầm Uyên dùng sức lắc đầu, sau đó từ từ nhắm hai mắt, ép buộc mình phải tu luyện, sư phụ làm gì cũng không quên hắn, hắn làm sao có thể chần chừ mà làm sư phụ thất vọng?
Tưởng tượng như vậy, hắn cuối cùng cũng có thể tĩnh tâm tu luyện, rốt cuộc vẫn là thiên tư hơn người, hắn tu luyện một lát liền tiến vào giai cảnh, Nguyên Sơ cảm nhận được linh khí nồng đậm trên người hắn, mỉm cười.
" Nha đầu, ngươi vì cái gì không tu luyện? " Lệ lão dùng phương thức truyền âm nhập bí giao lưu cùng Nguyên Sơ, nàng cùng lão trộm thương lượng ép Dạ Trầm Uyên cho lão một giọt Vạn Năm Linh Tủy, cho nên trạng thái thần hồn của lão so với hiện tại tốt hơn nhiều.
Nguyên Sơ nằm ngửa trên mặt nước ngắm sao.
" Trời đêm đẹp như vậy, dùng để tu luyện không quá đáng tiếc sao? "
Lệ lão có chút không hiểu: " Nhưng chúng ta là người tu tiên, ai mà không giành giật từng giây từng phút tu luyện? Hơn nữa chỉ là sao trời bình thường thôi, có cái gì đẹp đâu? "
Nguyên Sơ nhẹ nhàng nở nụ cười, lúc này nàng không giống như ban ngày tiểu oa nhi hoạt bát, tuy rằng tươi cười vẫn sáng lạn, nhưng vẫn có điểm khác biệt.
" Lệ lão, ngươi cho đến bây giờ đã sống bao lâu? "
Lệ lão trầm mặc hồi lâu, khi còn sống đã ba nghìn năm, từ lúc bị phong ấn vào Thiên Châu, đã...năm vạn năm.
" Năm vạn năm a.... "
Nguyên Sơ chớp mắt nhìn lên không trung, cành cây hợp hoan rủ xuống dưới nhẹ nhàng lay động, hơi nước dần bay lên trên đỉnh đầu nàng khiến không trung càng trở nên hư ảo hơn.
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt: " Năm vạn năm đó, trong đầu ngươi chứa bao nhiêu cảnh đẹp? "
Lệ lão bị câu hỏi của nàng làm cho sửng sốt, trước kia cảnh đẹp lão nhìn thấy không ít, bất quá lão càng coi trọng bảo bối bên trong cảnh đẹp, cho nên lúc này hỏi đến mới phát hiện cảnh đẹp một cái lão cũng không nhớ rõ.
Nguyên Sơ cười nói: " Tu luyện không ngừng, giống như ở trên tờ giấy trắng không ngừng vẽ nên một bức tranh bằng mực đen, đơn giản lại thuần túy. Mà ta, lại hi vọng trên tờ giấy trắng của mình, có thể vẽ bằng thật nhiều màu sắc khiến người ta kinh ngạc! Các ngươi theo đuổi là trường sinh bất tử, là đại đạo, mà ta không giống các ngươi, ta theo đuổi là nhân sinh, là linh hồn ngắn ngủi tiêu dao. "
Lời nói của Nguyên Sơ rõ ràng đơn giản, nhưng lại khiến thần hồn Lệ lão chấn động!
Thật giống như ý niệm cố hữu trong đầu đột nhiên bị phá ra một lỗ hổng, theo nơi bị phá kia có thể nhìn thấy không trung tràn ngập sắc màu.
Không đợi lão suy nghĩ cẩn thận đó là cái gì, chân trời đột nhiên hiện ra vô vàn mây mù sặc sỡ mĩ lệ, hào quang chiếu vào trên người Nguyên Sơ dần chìm vào giấc ngủ, sau đó hào quang biến thành điểm sáng rực rỡ từng chút mạnh mẽ tiến vào thân thể nàng.
Cảnh tượng trước mắt như mộng như ảo, nhưng trên thực tế, linh khí trong ngàn dặm trở nên loãng đi không ít! Dạ Trầm Uyên không thể tu luyện đành tỉnh lại, sau đó liền thấy được một cảnh sắc tuyệt đẹp ngay trước mắt!
Tiểu cô nương nằm trên mặt nước được hào quang chiếu rọi, ở trong nước như hải tảo di chuyển, ráng ngũ sắc từ chân trời chiếu rọi xuống nước, điểm sáng bảy màu tụ tập quanh thân nàng sáng lấp lánh, nàng từ từ nhắm hai mắt, da thịt trở nên sáng hơn bao giờ hết.
Nàng là tiên nhân sao? Nàng nhất định là tiên nhân rồi!
Dạ Trầm Uyên nghĩ như thế.
Lệ lão ở một bên cả kinh: " Ngộ đạo! Nàng vậy mà có thể dễ dàng ngộ đạo! Hơn nữa dị tượng lớn như vậy, đây chính là thiên địa điềm lành, nàng vậy mà hiểu được đạo của chính mình! Nhưng nàng mới bao nhiêu tuổi a?! Nhỏ như vậy mà đã ngộ đạo, thiên tài Thượng cổ nhìn thấy nhất định sẽ xấu hổ mà tự sát! "
Lời nói của Lệ lão biểu đạt tuyệt đối tán thưởng của lão với Nguyên Sơ, mà tâm tình Dạ Trầm Uyên lại dần dần trầm xuống.
Bảy tuổi là Nguyên Anh, lúc này lại ngộ đạo, sợ là có thể từ Nguyên Anh sơ kì trực tiếp đột phá lên Nguyên Anh trung kì rồi.
Hơn nữa nàng là Hàn Kiếm Phong chủ của Vạn Kiếm tông đứng đầu Thập Đại tông, thiên tư trác tuyệt, ngộ tính cực cao, kẻ khác nhìn thấy sợ hãi than!
Nàng như vậy, hắn.... Một kẻ Luyện Khí cảnh như hắn có tư cách gì cùng nàng sóng vai đứng cùng một chỗ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.