Manh Sư Tại Thượng

Chương 25:




Edit: Asakari
Nguyên Sơ bị phạt khiến Dạ Trầm Uyên không thể tưởng tượng được, hỏi nàng nàng không nói, chỉ bảo mình làm sai, sau đó đi Vô Cực Thiên Hiểm nhận phạt.
Dạ Trầm Uyên trong lòng nghi ngờ, chờ Nguyên Sơ đi, hắn liền quấn lấy dò hỏi Tiểu Thu cô cô.
Tiểu Thu thấy hắn quan tâm đến Nguyên Sơ, thập phần vui mừng, bị hắn nói vài câu đã thở dài:
" Tôn thượng bị phạt vì nàng đã đem Vạn Năm Linh Tủy cho ngươi, bị Chưởng môn phát hiện. "
Quả nhiên là bởi vì Vạn Năm Linh Tủy?!
Hắn khó hiểu hỏi: " Chẳng lẽ là của Chưởng môn... "
" Không, không phải. "
Tiểu Thu đè thấp âm thanh nói: " Chưởng môn tức giận vì Vạn Năm Linh Tủy là khi mẫu thân Tôn thượng còn sống, là bảo bối ngài ấy cố tình tìm cho Tôn thượng! "
Nàng dừng lại một chút, tiếp tục nói: " Ngươi cũng biết, Tôn thượng là trải qua Thể hồ nghi thức mới trở thành Nguyên Anh, cho nên nàng căn cơ không vững, tâm tình cũng không ổn, so với các Nguyên Anh Tôn giả khác thì dễ dàng tẩu hỏa nhập ma hơn. Cho nên mẫu thân Tôn thượng sợ sau này nàng sinh tâm ma mới tìm Vạn Năm Linh Tủy, khi nguy cấp cho nàng định hồn. Nhưng nàng lại cho ngươi, Chưởng môn tức giận, nàng mới bị phạt. "
Dạ Trầm Uyên nghe xong, trong lòng không thể bình tĩnh! Nguyên lai thứ gọi là Vạn Năm Linh Tủy đối với sư phụ lại quan trọng như vậy!
Hắn phi thường tự trách: " Thì ra là thế, thật tiếc ta đã dùng mất một giọt, nhưng sau này ta nhất định sẽ tìm một cái định hồn thần vật thật tốt cho sư phụ, không để nàng xảy ra sơ suất gì! "
Tiểu Thu nghe hắn nói vậy vô cùng vui mừng, hắn tuy nhỏ tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện.
" Ngươi có tâm thì tốt rồi, Tôn thượng không ở đây một năm, ngươi trong thời gian này tu luyện thật tốt đã là hồi báo lớn nhất với nàng. Ta hiện tại đưa đồ ăn cho nàng, khi nào về chúng ta sẽ nói tiếp. "
Dạ Trầm Uyên nghe vậy hai mắt sáng ngời: " Đưa đồ ăn? Để ta đi đi! "
Tiểu Thu có chút khó xử: " Tu vi này của ngươi đi Vô Cực Thiên Hiểm có thể sẽ bị thương, vẫn là để ta đi đi. "
" Sẽ không! " Hắn vội vàng nói " Đi cũng coi như là tu luyện, cô cô cho ta đi đi! "
Tiểu Thu không lay chuyển được hắn đành bỏ cuộc: " Được rồi! Ngươi nhất định phải cẩn thận, nếu có gì xảy ra phải dùng phù chú báo ta ngay! "
" Ta hiểu rồi. "
Một khắc sau, Dạ Trầm Uyên mang theo đồ ăn Tiểu Thu đưa đi Vô Cực Thiên Hiểm, ra khỏi Hàn Kiếm Phong, nét mặt hắn dần trầm tĩnh lại, hoàn toàn không có vẻ hoạt bát như ở trước mặt Tiểu Thu.
" Ngươi tính toán làm thế nào? " Trong thức hải, Lệ lão hỏi.
Dạ Trầm Uyên lắc đầu thở dài: " Vạn Năm Linh Tủy nhất định phải trả lại cho sư phụ, thứ này đối với nàng quan trọng như vậy, ta không thể lấy. Nhưng mà Chưởng môn đã hạ lệnh phạt sư phụ một năm, phải làm sao để ngài ấy hồi tâm chuyển ý? "
Lệ lão muốn nói gì đó lại dừng: " Không thể đâu, người đã ra quyết định, làm sao chúng ta có thể thay đổi được? "
Vạn Năm Linh Tủy trân quý, tuy rằng đối với bọn họ rất quan trọng, nhưng nếu như là vật bảo mệnh của Nguyên Sơ, hắn không thể lấy được.
Vô Cực Thiên Hiểm quả nhiên danh bất hư truyền, nơi nơi đều là vách núi cao hiểm trở, hơn nữa không có linh thực linh thú, thật giống như một nơi bị vứt bỏ, càng đừng nói đến sát khí chung quanh, bị đánh vào người tựa như thần hồn bị roi quất một nhát, cho nên Dạ Trầm Uyên đến đây phải ngàn lần cẩn thận.
Qua một lúc lâu ngự kiếm hắn mới tới được nơi Nguyên Sơ bị phạt, tưởng tượng tính cách hoạt bát hiếu động của nàng, bởi vì hắn mới bị phạt ở địa phương này, hắn lại thấy tim nhói lên.
Lúc trước ở trong tộc, mỗi lần xảy ra chuyện gì không tốt, các huynh đệ của hắn đều vu hãm là do hắn làm, đem hắn ra chịu chết, đạp hắn dưới chân, nhưng mà Nguyên Sơ...
Dạ Trầm Uyên mím môi, chỉ có Nguyên Sơ chân thành giúp hắn, khi sự tình phát sinh lại tự mình đi chịu phạt.
Nếu hắn không thể cưỡng cầu Chưởng môn thu hồi lệnh phạt, như vậy mỗi ngày hắn sẽ tới ở cùng nàng, cho dù bị phạt, cũng không thể để nàng chịu một mình!
Suy nghĩ thông suốt, Dạ Trầm Uyên tiến sâu vào trong động, đột nhiên một thanh âm vui vẻ truyền đến.
" Tiểu Thu, là ngươi sao? ~ Ta ngửi được hương vị trứng linh thú nướng! "
Một thân ảnh hoạt bát nhảy ra, thời điểm nhìn thấy Dạ Trầm Uyên thì kinh ngạc đến trợn tròn mắt!
" Ngươi làm sao lại tới? Lẽ nào là Tiểu Thu bắt ngươi tới? Ngươi tới nơi này quá nguy hiểm! "
Dạ Trầm Uyên lắc đầu: " Không phải do Tiểu Thu cô cô, là ta tự mình tới. "
Hắn đem hộp thức ăn đặt trên bàn đá, vẻ mặt buồn bã: " Sư phụ, bởi vì ta mà người mới bị phạt, là đồ nhi vô dụng! "
Hắn nói xong, trên tay xuất hiện một cái hộp, chính là hộp ngọc đựng Linh Tủy: " Thứ này là mẫu thân người chuẩn bị cho người, ta không thể lấy, sư phụ vẫn nên lấy về đi! "
Nguyên Sơ nhìn hắn, lại nhìn cái hộp, hẳn là Tiểu Thu nói cho hắn rồi.
Nàng cau mày nói: " Nhưng thứ này ngươi cần hơn ta! "
Nàng nói như thể đương nhiên, hiện tại linh hồn Lệ lão không mạnh, không thể giúp đỡ gì, nhưng mà mỗi lần đều là lão giúp hắn tìm đường sống trong chỗ chết, chỉ là mỗi lần lực lượng thần hồn đều bị tiêu hao mà ngủ say, sau đó lại khiến nam chủ tốn công tốn sức đi tìm vật ôn dưỡng thần hồn.
Mà Vạn Năm Linh Tủy chính là vật ôn dưỡng thần hồn tốt nhất, thứ này cho nam chủ dùng mới phát huy công dụng nhất!
Nàng nghĩ rằng rất có lí, nói xong còn liên tục gật đầu, tựa hồ nếu như nam chủ không cần thứ này, nàng nhất định sẽ giậm chân tức giận!
Dạ Trầm Uyên nội tâm lay động, nhìn nàng thật lâu không nói nên lời, nàng, nàng sao có thể không hiểu rõ trọng điểm chứ? Nàng không lo lắng cho chính mình sao?
Hắn cố gắng xụ mặt xuống, cố chấp nói: " Thứ này người cũng phải dùng! Ta không thể lấy, về sau nhất định sẽ đi tìm một vật ôn dưỡng thần hồn khác, người không được cự tuyệt! "
Nguyên Sơ khó hiểu nhìn hắn, đột nhiên kích động như vậy làm gì?
Hơn nữa nàng làm sao có thể tẩu hỏa nhập ma? Đây chính là xem thường nàng rồi!
" Ai nha, đã cho ngươi mượn thì ngươi cầm đi, cho dù ngươi không cần, thì Lệ lão cũng cần, dù sao ta vẫn còn nhỏ, sau này ngươi giúp ta tìm một vật ôn dưỡng thần hồn khác là được, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu! "
Nàng cười hì hì đem hộp ngọc cho vào trong Thiên Châu, sau đó xoa xoa tay nói: " Ngươi xác định muốn cùng ta thảo luận về việc này nữa ư? Nhưng ta sắp chết đói rồi, phải nhớ rằng ta chưa có tích cốc đâu! "
Dạ Trầm Uyên không đồng tình nhìn nàng, nhưng nghĩ đến nàng đói bụng hắn lại thấy đau lòng, vội vàng lấy thức ăn ra bày biện trên bàn đá.
Hắn thầm nghĩ, dù sao Chưởng môn cũng sẽ đến tìm hắn, lúc đó hắn sẽ đem vật này đưa cho ngài ấy, để cho ngài ấy trả lại cho sư phụ là được rồi.
Tuy rằng trên mặt bất đắc dĩ, nhưng trong lòng hắn lại sung sướng tựa như được rót đường mật, ấm áp không thôi.
Có một sư phụ vì hắn suy nghĩ, thật sự rất hạnh phúc.
Nguyên Sơ không có tích cốc, đồng dạng buổi tối cũng muốn ngủ, dù sao ăn cơm sẽ khiến nàng thỏa mãn, ngủ sẽ khiến nàng thoải mái, cho nên về sau nhất định sẽ không tích cốc.
Nhìn thấy mĩ thực trên bàn tỏa ra hương thơm ngào ngạt, mắt mèo của nàng tỏa sáng: " Ta nhất định ăn không khách khí đâu! Ta nhớ ngươi cũng chưa tích cốc, đến đây,mau ăn cùng ta! "
Một đôi đũa ngọc bị nhét vào tay, Dạ Trầm Uyên vẫn có điều muốn nói.
Nguyên Sơ lười nghe hắn lải nhải, thấy hắn đang hé miệng, trực tiếp đút cho hắn một khối thịt linh thú, sau đó duyên dáng cười: " Ăn ngon không? Bất quá Tiểu Thu làm đồ ăn không thể ngon bằng ngươi, ngươi thật sự có thiên phú đó! "
Nàng bây giờ vẫn còn nhớ rõ hương vị thịt do hắn làm!
Sau khi Dạ Trầm Uyên được đút khối thịt, mặt hắn đỏ lên, đôi đũa kia là sư phụ vừa dùng qua! Bọn họ dùng chung một đôi đũa!
Hắn dời tầm mắt, nuốt nguyên khối thịt vào, lắp bắp nói: " Lần, lần sau ta sẽ làm! "
Nguyên Sơ nghe vậy, lập tức cho hắn một ánh mắt tán thưởng, sau đó không nói gì, bởi vì nàng còn đang bận ăn! Tu tiên giới có một cái cực tốt là đồ ăn rất ngon! Vừa ngon vừa có lợi cho cơ thể, thật hạnh phúc!
Nhìn thấy Nguyên Sơ ăn uống như vậy, hắn thầm nghĩ, đồ ăn có thể khiến nàng hạnh phúc như vậy sao? Nhất là cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu kia, dính một chút bột từ điểm tâm ngọt khiến cho Dạ Trầm Uyên phải nhìn chằm chằm, đột nhiên có một loại xúc động muốn chạm vào.
Hắn bị chính suy nghĩ của mình dọa cho hoảng sợ! Hắn làm sao có thể nhìn chằm chằm môi của sư phụ chứ? Tuy rằng nhìn qua thật nhỏ nhắn, cũng thật ngọt, nhưng nàng là sư phụ của hắn!
Dạ Trầm Uyên vùi mặt vào ăn cơm để che giấu, hai mắt mơ hồ, đột nhiên lại nhìn môi Nguyên Sơ lần nữa.
Sư phụ... Hình như nàng đã quên mất chuyện đã từng xảy ra.
Dạ Trầm Uyên thấy mất mát, nói đến hôn, trong trí nhớ của hắn chỉ có một lần duy nhất trước khi đi ngủ, mẫu thân nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, nhẹ tựa lông hồng.
Rõ ràng đều là hôn, nhưng không biết vì sao, đối với nụ hôn đầu như chuồn chuồn lướt nước, hắn lại nhớ mãi không quên.
Nhưng mà nàng, nhìn như đã quên.
Dạ Trầm Uyên kìm nén xúc động, đồ ăn căn bản chưa có đụng vào, chỉ ăn một bát cơm.
Nguyên Sơ đương nhiên không đợi hắn, thừa dịp hắn đang hoảng hồn nàng đã ăn uống đầy đủ, sử dụng Tẩy Trừ thuật với mình, sau đó vuốt bụng no căng của mình.
" Không nghĩ lại ăn nhiều như vậy... " Nàng có chút bi thương nhìn cánh tay nhỏ bé đầy thịt, lo lắng đến thân hình tương lai của mình, nhưng đối với người tu tiên mà nói giảm cân không phải vô cùng đơn giản sao? Nghĩ vậy liền tiêu tan lo lắng!
Dạ Trầm Uyên thấy nàng ăn xong liền nhanh tay dọn dẹp.
Nguyên Sơ duỗi thắt lưng, sau đó phát hiện hắn còn ở lại đây không khỏi kì quái hỏi: " Ngươi làm sao lại chưa trở về? Vô Cực Thiên Hiểm là nơi ít linh khí, ngươi tu luyện ở đây cực kì vô ích. "
Dạ Trầm Uyên tự nhiên cũng biết đạo lí này, nhưng hắn vẫn nói: " Nơi đây hoang vắng, ta nghĩ sư phụ sẽ không thấy vui, cho nên ta sẽ ở đây bồi sư phụ! "
" A? " Nguyên Sơ không nghĩ hắn còn có phần hiếu tâm này, bất quá hắn hiện tại mới mười tuổi, vẫn là một tiểu nam hài hiếu động, cho dù muốn ở đây cũng sẽ không ở lâu đâu.
Nàng trong đầu suy nghĩ lung tung, sau đó nói: " Tùy ngươi đi, ngươi muốn ở lại cứ ở, nhưng lát nữa nhớ phải trở về, ta hiện tại ăn no rồi, đi ngủ trước đã. "
Nàng nói xong, ánh mắt nhắm lại, sau đó đã nằm xuống một bên giường đá, hoàn cảnh nơi đây cực kì đơn sơ, Nguyên Sơ nằm úp sấp người, một lát sau đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc này Lệ lão cảm khái nói: " Cái khác không nói, chỉ riêng việc này đã khiến nàng có đủ tư cách làm sư phụ. "
Dù sao có lão ở đây, Nguyên Sơ sẽ không thể ra oai trước mặt Dạ Trầm Uyên.
Hắn nhìn nàng đã ngủ say, trong lòng phức tạp: " Nàng căn bản không cần phải ở đây chịu khổ, đều là do ta... "
Lệ lão không để tâm đến áy náy của hắn, thản nhiên nói: " Ngươi sau này đối xử tốt với nàng là được. "
Dạ Trầm Uyên gật đầu: " Ta nhất định sẽ làm vậy. "
Hắn nói xong cũng lên giường đá, ngồi bên cạnh Nguyên Sơ chuẩn bị tu luyện.
Bình thường hắn rất nhanh có thể nhập định, hắn là người có tính cách trầm lặng, luôn luôn tự giác tu luyện, nhưng mà mùi hương ngọt ngào trên người nàng lại quấy nhiễu hắn, hắn cố gắng nhắm mắt lại, nghĩ đến Nguyên Sơ đang ở bên cạnh, không hiểu sao lại nhớ đến nụ hôn kia...
Tim đập mạnh hơn, vì cái gì hắn cứ nhớ mãi chuyện đó không quên?
Dạ Trầm Uyên không thể bình tĩnh, hắn mở mắt ra nhìn về phía Nguyên Sơ, nàng ngủ say, hô hấp đều đều, môi hơi hơi vểnh lên, tựa như đang mơ thấy điều gì đẹp đẽ.
Mặt nàng rất trắng trẻo, lông mi thật dài khẽ rung, môi nho nhỏ đầy đặn, nếu như có thể cắn một miếng nhất định phi thường không tồi!
Không được, Nguyên Sơ là sư phụ! Hắn không thể làm vậy!
Ma xui quỷ khiến, tựa như có gì dụ dỗ hắn, hắn ngồi ở bên người Nguyên Sơ, chần chờ hồi lâu, cuối cùng chậm rãi cúi người xuống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.