Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 97: Thời Đại Võ Tướng Kỹ Bắt Đầu




Nói tóm lại, Hán triều tại thế giới này không thể tồn tại được nữa!
Tôn Vũ thầm nghĩ: nếu chúng ta có thể nghĩ được biện pháp tập hợp đủ mười thần tướng thì chắc hẳn người khác cũng có thể nghĩ đến. Chẳng hạn như meo meo mắt Tào Tháo, Giang Đông Tôn Kiên, Hà Bắc Viên Thiệu... Những người đó chắc chắn đã nghĩ đến chuyện này. Trời ạ! Nói như vậy... thiên hạ sắp đại loạn rồi. Chuyện này cũng giống với tam quốc trong thế giới kia, các chư hầu chinh phạt lẫn nhau nhằm cướp lấy thiên hạ, thời đại bá quyền sắp bắt đầu.
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Tôn Vũ... Liệu Công Tôn gia có cơ hội tranh đoạt thiên hạ hay không? Nếu như ta giúp đỡ nhuyễn muội tử đánh bại tất cả các chư hầu, sau đó thay mặt nàng hiệu lệnh thiên hạ, ta sẽ trở thành hoàng đế?
Ặc, Tôn Vũ ơi Tôn Vũ, ngươi quá tham lam rồi. Bệnh nan y thì chưa chữa xong, võ tướng kỹ cũng chỉ là hồng sắc, ngươi nghĩ cái gì vậy? Ngươi dựa vào cái gì để tranh giành thiên hạ này? Tôn Vũ không nghĩ ngợi lung tung nữa, hắn nói với Khổng Dung: "Khổng đại nhân, mục đích lần này ta đến đây chắc ngài cũng biết rồi, chủ yếu là muốn tìm Hoa Đà để nhờ nàng chữa bệnh cho một người nhân của ta. Chuyện mười thần tướng... Chúng ta cứ bắt đầu tìm từ 'Y thần' Hoa Đà đi."
Khổng Dung là một quân tử thủ tín. Nàng từng hứa sẽ giúp đỡ Tôn Vũ tìm kiếm Hoa Đà, hiện tại Tôn Vũ đã đến thì tất nhiên nàng sẽ hết sức hỗ trợ. Hơn nữa "Danh sư" Trịnh Huyền lại kể ra sự tích về mười thần tướng khiến mọi người biết Hoa Đà chính là một trong mười người đó, việc tìm kiếm này lại càng cần thiết. Khổng Dung tranh thủ thời gian ra lệnh cho Võ An Quốc đi thông tri cho tất cả quan viên ở quân Bắc Hải tìm kiếm tung tích của Hoa Đà.
Trước đây Hoa Đà từng xuất hiện ở Bắc Hải, đương nhiên đó là chuyện trước khi liên minh phản Đổng Trác xuất quân. Khổng Dung cũng từng gặp qua Hoa Đà một lần, lúc này tìm kiếm Hoa Đà ở Bắc Hải thì khả năng thành công là cao nhất.
Tôn Vũ lo lắng Hoa Đà sẽ thu phí chữa trị kếch xù nên hắn ngượng ngùng nói với Khổng Dung nói: "Khổng đại nhân, lần này ta đi theo đại quân nên không mang đủ tiền. Không biết Hoa Đà thu tiền thuốc men có đắt không?"
"Là chuyện này à..." Khổng Dung nhíu mày nói: "Tính cách của nàng có chút cổ quái. Nếu nàng nhìn người nào thuận mắt liền không thu tiền của người đó, còn nếu không thuận mắt thì dù có vạn kim nàng cũng không chữa… Sau khi tìm được Hoa Đà, Tầm Chân tiên sinh nên cố gắng biểu hiện cho tốt."
Quả nhiên sự tình không bao giờ có khả năng thuận lợi như vậy. Trong lòng Tôn Vũ buồn bực, tuy vậy hắn nghĩ lại, may mà Hoa Đà không phải là "Sát nhân danh y" Hồ Thanh Ngưu ở trong " Ỷ thiên Đồ long ký", nếu như nàng nói muốn cứu một người phải giết một người thì mới thật sự khiến người khác điên đầu.
Tạm thời gác việc tìm kiếm Hoa Đà lại, Tôn Vũ tranh thủ thỉnh giáo Trịnh Huyền một ít điển cố về võ tướng kỹ để tìm hiểu thêm về thế giới này. Trịnh Huyền dù sao cũng rảnh rỗi nên bà từ tốn giảng cho Tôn Vũ lịch sử võ tướng kỹ bình định loạn thế hai trăm năm qua.
Thì ra hai trăm năm trước, Vương Mãng soán Hán, Vương Chính Quân khóc mắng Vương Mãng rồi ném Truyền quốc ngọc tỷ về phía hắn. Ngọc tỷ rơi xuống đất vỡ một góc, từ đó bay ra năm luồng hào quang lục, đỏ, lam, vàng, ám kim ngũ chiếu khắp thiên hạ. Vương Mãng lúc ấy còn không biết chuyện gì xảy ra nên vô cùng cao hứng khi chiếm được đế vị.
Vương Mãng làm hoàng đế mười lăm năm, trong mười lăm năm này hào quang bay ra từ Truyền quốc ngọc tỷ liên tục nhập thân vào một số nữ nhân khiến cho họ có được võ tướng kỹ. Năm thứ tư Thiên Phượng( công nguyên năm thứ 17 ), khắp cả nước phát sinh nạn châu chấu, hạn hán, nạn đói và bạo loạn.
Ở thời điểm mấu chốt này, các nữ nhân có được võ tướng kỹ lần lượt nổi dậy. Xích Mi quân, Lục Lâm quân cũng theo đó mà xuất hiện. Bởi vì khi đó vẫn là xã hội nam tôn nữ ti cho nên Vương Mãng vốn là nam nhân, các binh sĩ dưới trướng hắn cũng đều là nam nhân, điều này cũng có nghĩa là trong quân Vương Mãng không hề có người biết sử dụng võ tướng kỹ.
Các nữ tướng trong Xích Mi quân và Lục Lâm đều biết sử dụng võ tướng kỹ nên họ dễ dàng đánh bại quân đội của Vương Mãng trên khắp các chiến trường.
Trận Côn Dương, Vương Mãng điều động hơn bốn mươi vạn đại quân nhưng đối thủ Lưu Tú của hắn lại có được mười đại thần tướng. Lưu Tú dưới sự trợ giúp của mười đại thần tướng nên chỉ dùng một vạn binh mã liền đánh tan bốn mươi vạn đại quân của Vương Mãng.
Vương Mãng bại trận, thiên hạ trở về trong tay nhà Hán, cũng chính là Đông Hán.
Bởi vì các nữ tướng có được võ tướng kỹ hơn nữa lại có công lớn trong việc đoạt lại quyền lực cho Hán thất nên họ dần áp chế nam nhân, kết cấu xã hội cũng dần dần chuyển thành nữ tôn nam ti. Điều buồn cười là thiên tử của nhà Hán lại là nam nhân, kết quả tạo thành cục diện chủ nhược thần cường. Uy thế của thiên tử đời sau kém hơn đời trước, đến đời của Hán Hiến Đế Lưu Hiệp thì đã hoàn toàn trở thành bù nhìn của các thần tử.
Chậc chậc, thật đúng là đặc sắc! Tôn Vũ đã hiểu thêm về thế giới này. Tổng kết lại, thế giới này ở trước khi Vương Mãng soán Hán thì có lịch sử giống với thế giới kia của mình, bước ngoặt chính là Truyền quốc ngọc tỷ, có thể nói chính Truyền quốc ngọc tỷ đã khiến thế giới này hoàn toàn biến đổi.
Bởi vì Truyền quốc ngọc tỷ xuất hiện nên tam quốc mới biến thành thế giới tranh bá của nữ nhân, thật sự là khiến cho người ta mồ hôi lạnh!
Nghe xong khóa lịch sử của Trịnh Huyền lão sư, Tôn Vũ không còn việc gì làm nữa. Việc tìm Hoa Đà một mình mình cũng không thể làm được, vẫn nên ngồi đợi tin tức của Khổng Dung thì tốt hơn. Một gã người hầu dẫn Tôn Vũ đi đến phòng của mình.
Hắn và Trịnh Huyền hàn huyên rất lâu nên sắc trời đã sớm tối đen, các đình đài lầu các mang phong cách cổ xưa của Khổng phủ đã đắm chìm trong bóng đêm khiến người ta có cảm giác thật yên tĩnh.
Người hầu dẫn Tôn Vũ tới một tiểu viện. Trong tiểu viện có ba gian phòng, trong đó hai gian lần lượt cho Trương Bạch Kỵ và Mi Trinh, gian còn lại là của Tôn Vũ. Người hầu dẫn hắn tới cửa viện rồi cáo lui, để Tôn Vũ thong thả đi vào trong sân.
Tiểu viện rất yên tĩnh, bên trong trồng đủ loại hoa cỏ, ở giữa là một con đường nhỏ uốn lượn đi ngang qua vườn hoa. Tôn Vũ không muốn phá hỏng khung cảnh tĩnh lặng này nên hắn đặt chân rất nhẹ, giống như một u linh bay vào trong nội viện.
Ở bên trong vườn hoa còn có một cái ao nước nhỏ, Tôn Vũ đột nhiên nghe được một tiếng thở dài từ bên cạnh ao truyền đến. Nhờ ánh trăng chiếu sáng hắn nhận ra Mi Trinh đang ngồi đó.
Mi Trinh vẫn mặc bộ quần áo vải thô kia, có điều sau khi vào Khổng phủ nàng đã tắm rửa sạch sẽ nên tinh thần nàng rất sảng khoái. Tuy cách ăn mặc vẫn rất rách rưới nhưng thần thái khí chất của nàng đã hoàn toàn biến đổi thành một tiểu thư khuê các. Khuôn mặt xinh xắn của nàng phảng phất nét u buồn, Tôn Vũ đứng phát ngốc ngắm nàng, quên cả việc bắt chuyện.
Mi Trinh nhìn ao nước thở dài, dường như nàng có tâm sự nặng nề. Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm như tiếng muỗi kêu: "Chỉ trách ta tuy có võ tướng kỹ nhưng lại là võ tướng kỹ kém cỏi nhất thiên hạ... Tỷ tỷ muốn gả ta vào Đào gia, hai người con trai của Đào Khiêm đều là đám ăn hại, ta dù chết cũng sẽ không gả cho một trong hai người đó. Ôi, không thể vì võ tướng kỹ vô dụng của ta mà tùy tiện gả ta cho cho phế vật như vậy chứ chứ...!"
Giọng của nàng rất nhỏ, vốn không có khả năng bị người khác nghe được nhưng Tôn Vũ nhờ có công năng trợ thính của NM01 nên nghe rõ ràng không sót chữ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.