Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 6: Tiểu Thư Khuê Các, Lưu Huyền Đức




Tôn Vũ ho một tiếng rồi nói: "Trương cô nương, chúng ta không cần phải đánh nhau. Ta đến đây chỉ muốn lấy lại nha hoàn mà thôi. Còn thịt heo của ngươi, ta không mua nữa." Tôn Vũ vừa đứng vững, Triệu Vân lập tức chạy đến sau lưng hắn rồi vươn đôi bàn tay nhỏ bé, trắng trẻo, nắm chặt quan phục của Tôn Vũ. Hơn nữa, nàng còn nắm rất chặt. Vì dùng sức quá độ mà đôi tay nhỏ bé đã đỏ lên như củ cải hồng.
Lưu Bị nhìn thoáng qua Triệu Vân, dịu dàng nói: "Vị tiên sinh này, ngươi không cần lo lắng. Chuyện xảy ra vừa rồi là do tam muội của ta không đúng, nàng sẽ không tìm ngươi đánh nhau nữa đâu. Ngươi xem, đã làm muội muội này hoảng sợ rồi, thật ngại."
Nàng lấy ra một đôi giày rơm từ trong người, rồi tự tay đưa cho Triệu Vân: "Muội muội, đây là đôi giầy rơm ta tự làm, tặng cho ngươi nè. Coi như là ta thay tam muội bồi tội cái sai lúc nãy."
Tôn Vũ nhìn Lưu Bị, thấy động tác của nàng dịu dàng, giọng nói mềm mại, uyển chuyển, trong lòng cảm thấy rất kì quái, vị tiểu thư khuê các này gọi Truơng Phi là tam muội, cũng chính là tỷ tỷ của Trương Phi. Vậy nàng là Quan Vũ hay Lưu Bị?
Lúc này, Lưu Bị ngẩng đầu, cười nói với Tôn Vũ: "Tiên sinh, ta tên là Lưu Bị, tự Huyền Đức. Ngươi muốn mua ba cân thịt của ba loại thịt khác nhau nhưng tam muội không tính được, thế để ta sẽ tính thay." Nàng lấy một cái bàn tính nho nhỏ ra, chỉ nghe một hồi lách cách lạch cạch, một lát sau, nàng lại dịu dàng nói: "135 văn tiền."
Thì ra đây chính là Lưu Bị, Tôn Vũ thầm nghĩ trong lòng: "Lưu Bị này nhẹ nhàng uyển chuyển giống như nước, không biết nếu nàng cầm Thư Hùng Song Kiếm lâm trận giết địch thì sẽ thành bộ dạng gì nữa... Choáng rồi, không nên nghĩ đến thì tốt hơn."
Có Lưu Bị ở bên cạnh, Trương Phi ngoan ngoãn như một con mèo đen nhỏ nhỏ, nàng cầm lấy cương đao, "xoát xoát xoát", ba miếng thịt heo bị cắt xuống, cũng không nói gì, tiện tay đưa cho Tôn Vũ rồi nói "Cầm, ba cân mỗi loại thịt của ngươi đây. Thì ra ngươi nói 135 văn, không phải là gạt ta. Hừ hừ, dám ức hiếp một kẻ không giỏi số học như ta, ta không thèm để ý đến ngươi nữa."
Tôn Vũ cười khổ rồi nghĩ thầm: "Đời sau đến ăn xin ven đường cũng có thể dễ dàng tính toán. Ta nào biết ngươi tính không được, sao có thế trách ta trêu chọc ngươi." Hắn nhận thịt heo, vỗ vai triệu vân, rồi xoay người định đi.
Chỉ nghe thấy Lưu Bị nói với Trương Phi: “Tam muội, ngươi lại dùng Tân Đình Hậu Đao để chặt thịt heo. Ậy, thật không ngoan!”
Trương Phi cất thanh đao chặt thịt ra phía sau rồi thấp giọng nói: “Đại tỷ, lần sau ta không dám dùng nữa. Nhưng mà, thanh đao này có gì tốt? So với Bát xà mâu của ta còn kém xa, ta thấy dùng nó để chặt thịt heo còn thích hợp hơn.”
NM01 nhanh chóng báo cáo trong tai Tôn Vũ: "Tân Đình Hậu Đao là một trong mười đại đao nổi danh cổ đại. Khi Trương Phi gặp được Tân Đình Hậu, thợ rèn Xích Châu Sơn Thiết đã dùng mạng mình để rèn ra cây đao này. Sau đó, Trương Khi uống rượu đánh binh lính, thuộc hạ của Trương Phi dùng đao này chặt đầu hắn rồi chạy trốn suốt đêm đến Đông Ngô."
Tôn Vũ lạnh lùng nghĩ thầm: "Thanh đao này đã xuất hiện ở đây, hơn nữa còn bị Trương Phi dùng để giết heo... thật uỷ khuất cho nó rồi." Hắn mang chín cân thịt rời khỏi, cũng không muốn ở lâu.
Hắn mang theo Triệu Vân dạo một vòng quanh chợ để mua chút rau xanh, đồ gia vị, sau đó chậm rãi về nhà.
Tôn Vũ vừa đi, Trương Phi liền nói với Lưu Bị: "Đại tỷ, vừa rồi người đàn ông kia sử dụng Võ Tướng Kĩ, là võ tướng kĩ trung cấp. Quả thật rất thú vị, đây là lần đầu tiên muội thấy đàn ông sử dụng Võ Tướng Kĩ đấy."
Lưu Bị mỉm cười nói: "Hắn dùng võ tướng kĩ thì có liên quan gì đến chúng ta?"
Trương Phi chu miệng nói: "Nhị tỷ thích kết giao bằng hữu với người có Võ Tướng Kĩ. Ngày nào, miệng nàng cũng nói giúp đỡ Hán thất gì đó, tai muội nghe chán rồi. Nếu để nhị tỷ quen biết người có Võ Tướng Kĩ, chắc chắn sẽ quấn quýt người ta rồi nói mấy câu đại nghĩa, mời họ tham gia quân đội, giúp đỡ Hán thất."
Lưu Bị nghe Trương Phi nói xong, miệng nở nụ cười, rồi nói: “Nhị tỷ của muội có chí khí, không giống người thích đánh nhau như muội. Hãy ngoan ngoãn bán thịt heo để giúp nhị tỷ của muội kiếm chút quân phí nữa. Gần đây giặc Khăn Vàng nổi loạn ở phía Nam, Trác huyện sắp rối loạn vì chuyện đó nên nhị tỷ của muội cũng gấp đến mức không chờ được. Ngày nào cũng chiêu mộ binh lính, tỷ nhìn nàng vất vả nên cố làm mấy đôi giầy rơm bán lấy tiền, tranh thủ giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.”
Trương Phi lầu bầu nói: “Hoàng đế không gấp thái giám gấp làm gì, Hán thất có liên quan đến cái rắm của chúng ta à... Ực (Tiếng nuốt nước bọt), không đúng, đại tỷ là Trung Sơn Tĩnh Vương, đại tỷ chính là Hán thất. Nhị tỷ giúp Hán Thất là muốn giúp nhị tỷ. Được, ta cũng muốn giúp đại tỷ.”
"Xì", Lưu Bị che miệng, nói khẽ: "Ta mới là không nghĩ đến chuyện đánh đánh giết giết, chỉ có nhị tỷ của muội mới thích, vậy tùy nhị tỷ của muội đi. Được rồi, không nói những chuyện này nữa, đại tỷ ra phía sau biên giầy rơm. Muội phải nhớ thật kỹ, không được phóng Võ Tướng Kĩ trong thị trấn, bằng không đại tỷ sẽ nổi giận."
Trương Phi ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Muội không dùng võ tướng kĩ, cũng sẽ không làm đại tỷ nổi giận. Nhưng mà, đến giờ muội còn chưa thấy đại tỷ tức giận, tỷ đừng dùng chuyện này hù dọa muội.”
Lưu Bị dịu dàng nói: “Nhanh đi bán thịt, đêm nay chúng ta sẽ đi về phía Nam tìm nhị tỷ của muội, nghe nói giặc Khăn Vàng đang rất mạnh, nhị tỷ của muội muốn xuất binh ngay hôm nay đó.”
-----o0o-----
Tôm Vũ về nhà, chế biến thịt heo một chút. Rốt cuộc ăn cơm cũng thấy vừa lòng, Triệu Vân vừa ăn được một miếng thịt heo thì liền mừng đến phát khóc.
Chỉ là, theo tính toán của Tôn Vũ, hắn có 2080 văn tiền, nhưng chớp mắt đã dùng hết 135 văn, thật tàn khốc. Khó trách cổ nhân đều ăn cơm trắng với rau xanh, thịt là một thứ rất quý báu.
Bổng lộc một năm của Tôn Vũ là một trăm thạch thóc, nếu tính theo như giá hàng hoá như bây giờ thì đừng nói đến chu du khắp nơi để tìm chân tướng thế giới mà chỉ cần có thể duy trì cuộc sống đã đủ ngốn hết tất cả tiền bạc. Không được a, xem ra ta phải cố gắng thăng quan tiến chức thôi.
Nhưng... quan chức cao thì cần tài năng thế nào? Nghĩ đến đây, Tôn Vũ cảm thấy trước ngực nhức nhối, cảm giác đau đớn truyền đến tận tim phổi, hệt như ngàn mũi kim đâm vào tim,cơ hồ làm Tôn Vũ muốn hôn mê bất tỉnh.
"A!" Tôn Vũ thở ra một hơi. Bấy giờ, hắn mới nhớ ra mình vẫn mang bệnh nan y trong người, chỉ có thể sống được mười năm nữa thôi. Chính vì mắc bệnh nan y này, nên hắn mới bị ướp lạnh, và xuyên việt đến thế giới kỳ quái này. Tất nhiên, loại bệnh nan y này bây giờ còn chưa chữa được...
Tôn Vũ giằng co với cảm giác đau đớn khoảng mười phút thì cơn đau biến mất, nhưng thứ đau đớn như châm vào tim đã làm cho hắn toát mồ hồi đây người. Tôn Vũ thầm nghĩ: "Không được, ta chỉ có mười năm để cởi bỏ chân tướng thế giới. Phải nhanh chóng kiếm tiền chu du khắp nơi để tìm phương pháp quay trở lại thế giới kia. Nếu sau mười năm còn không quay về được, chắc chắn ta sẽ bệnh chết."
Trời đã tối muộn, vào thời cổ đại, mặt trời xuống núi thì khắp nơi sẽ tối đen như mực, mọi người ở Trác huyện đã muốn lên giường đi ngủ, cho nên toàn bộ thị trấn cực kỳ yên tĩnh. Tôn Vũ vừa suy nghĩ miên man vừa chuẩn bị ngủ, Triệu Vân thì cuộn tròn một đống trên chiếc giường bên ngoài và đã ngủ say.
Đúng lúc này, một con khoái mã phi nước đại vào thị trấn, trong đêm, tiếng vó ngựa này có vẻ cực kỳ chói tai.
Con khoái mã này dừng lại phía trước huyện nha, người đưa tin còn chưa xuống ngựa đã lớn tiếng kêu lên: “Huyện lệnh đại nhân, đại sự không ổn rồi, đại quân Ô Hoàn đã đến gần, không lâu sau sẽ đến trác huyện!”
Nhà Tôn Vũ ở sau huyện nha, tất nhiên nghe rõ một câu này, hắn lập tức nhảy dựng lên, định bỏ chạy ra bên ngoài.
Muốn đánh trận? Tôn vũ cả kinh trong lòng, nhưng hắn nhanh chóng lại bình tĩnh như trước. Ở thế giới này, đánh giặc là việc xấu! Nhưng đối với mình, chắc gì đã là việc xấu. Những chuyện đã xảy ra ở thế giới này có lẽ sẽ trợ giúp mình tìm hiểu chân tướng thế giới và tìm kiếm phương pháp trở lại tương lai. Cho dù không tìm được điều gì, nhưng chỉ cần mình có thể kiếm một ít tiền trong thời loạn thế thì vẫn còn có cơ hội, dù sao thời gian của mình cũng không còn nhiều lắm.
Tôn Vũ mặc quan phục, định chạy đến huyện nha, nhưng còn chưa chạy hai bước, một đôi tay nhỏ bé, trắng như tuyết, đã kéo lấy quần áo của hắn. Chỉ thấy Triệu Vân sợ hãi nói: “Mang theo ta... Ta không dám ở lại một mình.”
Ách... Tôn Vũ mang theo Triệu Vân chạy đến huyện nha, chỉ thấy Lưu Ngu đã muốn ngồi trên đại đường của huyện nha, phía dưới có một người báo tin đang quỳ gối thưa: “Phản quân Ô Hoàn Trương Thuần, Khâu Lực Cư, thống lĩnh mấy vạn kỵ binh Ô Hoàn đã đoạt lấy U châu, Ký Châu. Ba ngày sau sẽ dẫn quan đến bản huyện.”
Lưu Ngu là quan văn, vừa nghe lời này, sắc mặt trở nên thê thảm.
Nàng phất tay nói: “Bản quan đã biết, ngươi nhanh đến Bắc Bình báo cho chủ công, mời chủ công dẫn binh đến cứu. Bản quan sẽ làm tốt chức trách Huyện lệnh, liều chết thủ huyện, không cho quân giặc vào thành.”
Tín sứ vâng dạ rồi hấp tấp rời khỏi huyện nha, thay một khoái mã khác, chạy thẳng đến Bắc Bình.
Lúc này, NM01 phân tích với Tôn Vũ: “Ô Hoàn là dân tộc thiểu số ở phía Bắc, có nơi còn gọi là Ô Hằng, thuộc một chi của bộ lạc Đông Hồ, giỏi dùng kỵ binh, cung mã thành thạo. Sau lại hợp với Hán, quy về Tiên Ti.”
Tôn vũ cau mày, rảo bước đến đại đường của huyện nha.
Thấy Tôn Vũ vừa đến, Lưu Ngu nói với hắn: "Tầm Chân, ngươi đến đúng lúc lắm, mồi ngươi nhanh chóng kiểm kê xem bản huyện còn tồn bao nhiêu binh khí và lương thảo, có thể duy trì được bao lâu. Bản quan lập tức triệu tập hương dũng, chuẩn bị đối kháng với giặc Ô Hoàn.”
Tôn Vũ kêu NM01 chỉnh sửa tư liệu trong cơ sở dữ liệu rồi lập tức báo cáo với Lưu Ngu: “Lưu đại nhân, không cần kiểm kê, hạ quan nhớ rõ rất rõ ràng, trong kho lúa của bản huyện còn tồn trữ lương thực đủ để duy trì năm ngàn binh mã trong nửa tháng. Mời Lưu đại nhân chiêu mộ hương dũng, hạ quan sẽ cố gắng quản lí hậu cần thật tốt.”
Lưu Ngu mừng rỡ, nói: “Tầm Chân tiên sinh quả là người tài, bản huyện thật có phúc.”
Toàn huyện chấn động, tiếng chiêng trống truyền khắp nơi nơi, dân chúng ngoài thị trấn đã thu thập đồ đạc trong nhà, di chuyển về phía thị trấn, chỉ sau một ngày, Trác huyện đã đông như nêm.
Quân đội tinh nhuệ nhất của U châu là quân Bạch Mã của Công Tôn Toản, nhưng quân Bạch Mã ở Bắc Bình, Lưu Ngu cùng Tôn Vũ phải tử thủ thị trấn, chờ Công Tôn Toản suất lĩnh quân Bạch Mã đến tiếp viện.
Trác huyện vốn có khoảng ba trăm binh trú lại, hơn nữa đều là người già yếu, không đủ đánh một trận. Thời đại này, binh lính đóng quân ở thị trấn chỉ có mấy trăm, những khi cường đạo đến cướp, hương dũng thủ thành chỉ để tượng trưng. Bởi vì mỗi khi cường đạo đến thường sẽ cướp sạch thị trấn, nếu dân chúng không muốn chịu nhục thì bình thường sẽ gia nhập đội quân thủ thành, tạm thời mặc giáp trụ, biến thành chiến sĩ.
-----o0o----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.