Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 53: Tiếp Tục Thí Nghiệm




Ta ngất, nhị tiểu thư ngươi ăn nhầm thứ gì à? Tôn Vũ toát mồ hôi. Ngươi nói ta không được làm nhục ngươi, bây giờ ta không ra tay ngươi lại trách ta không phải nam nhân. Thật bất bình thường!
Công Việt Việt căm giận nói: “Ban nãy ta… Ban nãy ta nói những gì ngươi đều quên hết đi!”
Chậc chậc, chỗ nào quên còn được, cái gì hai tỷ muội cùng chung một chồng đều nói ra rồi. Trái tim nhỏ bé của ta sợ đến đập thình thịch. Bây giờ lại muốn ta quên hết, không thể thất thường như vậy chứ. Tôn Vũ buồn bực nghĩ.
Chẳng riêng Tôn Vũ sẽ không quên, hiển nhiên Công Tông Toản cũng sẽ không quên. Nàng vội quay đầu lại nói: “Nhị muội, lần trước thấy ngươi đẩy Tầm Chân ngã trên mặt đất rồi cưỡng hôn là ta đã biết ngươi thích hắn rồi. Không có việc gì, đại tỷ sớm đã có ý này. Đương nhiên là có đồ gì tốt thì hai tỷ muội chúng ta cùng chia sẻ.”
“…”.
Tôn Vũ suýt bị té xỉu tại chỗ. Hắn thầm nghĩ: nếu ở thế giới kia thì cũng tương đương với chuyện hai nam nhân chiếm được một mỹ nữ rồi cùng nhau hưởng thụ… Còn phải phân ra lão đại lên trước hay lão nhị lên trước nữa. Có phải đúng ý này không?
Khuôn mặt Công Tôn Việt trắng bệch, nàng giận dữ nói: “Ta không còn mặt mũi nào nhìn các ngươi rồi…”
Công Tôn Toản vội vàng khuyên giải nàng: “Nhị muội, sau này ba chúng ta đều là người một nhà, có gì mà không còn mặt mũi chứ. Ngươi đừng ngại.”
Ôi, nữ nhân, hãy nắm bắt đúng trọng điểm nào. Bây giờ các ngươi phải hỏi ta “Rốt cuộc ngươi thí nghiệm cái gì?” Không nên nói đến những chuyện xúi quẩy kia nữa. Tôn Vũ buồn bực suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh. Xem ra nữ nhân xử trí sự tình trọng yếu không giống với nam nhân chúng ta.
Tôn Vũ cởi dây trói trên người hai nàng ra. Sắc mặt Công Tôn Việt tái nhợt, trái nhìn Công Tôn Toản, phải liếc Tôn Vũ, miệng nói: “Ta không còn mặt mũi gặp các ngươi nữa.” Nhưng một bước cũng không rời.
Công Tôn Toản nhẹ nhàng vỗ đầu an ủi muội muội rồi nói với Tôn Vũ: “Tầm Chân, muội muội ta đã tỏ ý như vậy rồi… Ta kể bệnh tình của ngươi cho nàng nha.”
Tôn Vũ gật gật đầu.
Thế là Công Tôn Toản chậm rãi kể về căn bệnh nan y chỉ có thể sống được mười năm của Tôn Vũ cho Công Tôn Việt nghe.
Sắc mặt Công Tôn Việt vốn đã trắng nay lại càng tái nhợt hơn. Nàng nghe xong ôm chặt lấy Tôn Vũ, kêu lên: “Ngươi còn tâm trạng làm thí nghiệm sao? Bây giờ là lúc nào rồi. Đi, ta cùng ngươi đi xuống phía nam tìm Hoa Đà.”
Ặc, tính tình nhị lão bản và đại lão bản thật khác biệt, trong lòng Tôn Vũ đổ mồ hôi. Tính cách Công Tôn Toản là đợi người khác quyết định cho mình, còn Công Tôn Việt là tự quyết định cho bản thân.
“Dừng!” Tôn Vũ vội kêu lên: “Ta chẳng có tiền để lặn lội đường xa. Việc này chưa kiếm đủ tiền sao đi dược?”
“Tiền?” Công Tôn Việt giật mình hiểu ra: “Khó trách mỗi lần luận công ban thưởng ngươi đều có bộ dạng hám lợi, còn hỏi bổng lộc nhiều hay ít nữa. Ta thật sự không chịu nổi ngươi, Công Tôn gia chúng ta thiếu tiền sao? Ngươi ở rể tại nhà ta sẽ có tiền tiêu không hết.”
Lại nữa rồi, vẫn là ở rể. Tôn Vũ buồn rầu nghĩ: không được, ta phải nói cho rõ ràng, bằng không các nàng ấy sẽ cho rằng ta vì chữa bệnh mà phải ở rể nhà bọn họ. Chuyện này thật quá phiền phức.
Tôn Vũ “khụ, khụ” hai tiếng, chậm rãi nói: “Xin lỗi, ta không thể ở rể Công Tôn gia.”
“Cái gì?” Hai tỷ muội Công Tôn cùng kinh hãi, Công Tôn Việt giận dữ nói: “Thế nào? Ngươi khinh thường Công Tôn gia chúng ta, hay là khinh thường cả tỷ tỷ của ta?”
“Không phải vậy!” Tôn Vũ vội vàng giải thích: “Ta không hề khinh thường Công Tôn gia, cũng rất thích nhuyễn… tỷ tỷ ngươi.” Hắn thiếu chút nữa nói luôn ba chữ “nhuyễn muội tử” ra, liền vội vàng dừng lại.
Công Tôn Việt nghe thấy lời này, khẽ bĩu môi. Nàng mất hứng nói: “Ta hiểu rồi, ngươi thích tỷ tỷ, không thích ta. Cho nên cũng có thể ở rể, nhưng chỉ mong muốn cùng tỷ tỷ của ta…”
Nàng đang nói đột nhiên bật khóc, hét lớn: “Ta sẽ rời đi…!”
Ta ngất, nữ nhân nhà ngươi có sức tưởng tượng thật phong phú. Đầu Tôn Vũ đầm đìa mồ hôi, nghĩ thầm: nếu ngươi là nhà khoa học, bằng vào trí tưởng tượng này nhất định sẽ là một Marie Curie thứ hai.
Nhuyễn muội tử ở bên cạnh thấy muội muội khóc vội vàng ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Muội đừng khóc, còn nhiều thời gian mà, mài sắt sẽ có ngày nên kim. Đúng rồi, ngươi và ta nhìn rất giống nhau, chờ sau khi ta thành thân với hắn, ngươi hóa trang thành hình dáng của ta. Ngươi không mở miệng nói chuyện, chắc gì Tầm Chân sẽ nhận ra được. Sau đó gạo nấu thành cơm với hắn… Hắn chạy không thoát rồi.”
Công Tôn Việt ngưng khóc, ngẩng đầu nói: “Như vậy cũng được hay sao?”
Công Tôn Toản nhẹ nhàng nói: “Có gì không được chứ. Cái gì của tỷ tỷ cũng là của ngươi.”
Các nàng nói chuyện rất nhỏ, vốn chỉ có Công Tôn Việt mới nghe được, thế nhưng NM01 trong tai Tôn Vũ lại nghe được rõ ràng rồi kể lại cho Tôn Vũ không sai lấy một chữ. Nghe xong Tôn Vũ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nữ nhân ở thế giới này thật đáng sợ.
Không được, nhất định phải nói rõ rang. Tôn Vũ vội vàng nói: “Các ngươi cũng biết ta đến từ một thôn nhỏ tên Bắc Kinh.”
Tỷ muội Công Tôn gật gật đầu.
Tôn Vũ lắc lắc đầu nói: “Ở chỗ chúng ta… không thịnh hành chuyện ở rể này.”
Tỷ muội Công Tôn kinh hãi!
Lúc này cách thời điểm Vương Mãng soán ngôi nhà Hán, chính là lúc ngọc tỷ truyền quốc bị ném vỡ khoảng hai trăm năm. Thời gian xuất hiện võ tướng kỹ cũng mới chỉ hai trăm năm. Bởi vì võ tướng kỹ xuất hiện, kết cấu xã hội ngày càng đi theo hướng nữ tôn nam ti, nhưng thời gian hai trăm năm cũng không đủ để hoàn toàn cải biến địa vị nam nữ trong xã hội. Vẫn còn một ít nam nhân không muốn ở rể danh môn, thà rằng lấy một người con gái bình thường làm vợ còn hơn. Phong tục các nơi cũng không đồng nhất, chuyện cưới gả nam nữ khá lộn xộn. Có nơi tất cả nam nhân đều ở rể nhà gái, nhưng vẫn có nơi duy trì việc nữ gả vào nhà nam.
Tỷ muội Công Tôn vừa nghe được lời Tôn Vũ lại cho rằng hắn đến từ một thôn làng không có phong tục ở rể.
Công Tôn Việt vội la lên: “Ý của ngươi là… không thể ở rể? Chúng ta phải gả vào nhà ngươi? Thế nhưng mà… Công Tôn gia chúng ta là danh môn Hà bắc, nếu như chúng ta gả vào nhà ngươi, danh môn Công Tôn… chẳng phải sẽ không có người kế thừa sao.”
Công Tôn Việt cắn môi, buồn rầu nói: “Vậy chỉ có một biện pháp giải quyết thôi. Tỷ tỷ gả vào nhà người, ta… ta kế thừa dòng họ Công Tôn… Hu hu!” Công Tôn gia phải có người kế tục, hai tỷ muội không thể cùng gả vào Tôn gia, phải có một người ở lại kế thừa gia nghiệp. Công Tôn Việt nghĩ quá nửa là Tôn Vũ thích tỷ tỷ nàng hơn, bản thân mình đành phải hy sinh.
Công Tôn Toản thấy muội muội vì muốn giúp đỡ mình mà chịu việc hy sinh lớn như vậy, trong lòng đau đớn. Nàng vỗ vỗ đầu Công Tôn Việt, dịu dàng nói: “Muội muội, ta là trưởng nữ, gia tộc phải do ta kế thừa, còn ngươi gả vào nhà Tầm Chân đi…”
Hai tỷ muội tình cảm sâu đậm, nhất thời không nói nên lời, nước mắt lưng tròng, đều có ý nghĩ nhường thứ tốt cho người kia.
Toát mồ hôi, Tôn Vũ đổ mồ hôi ròng ròng: hai tỷ muội học theo Khổng Dung nhường lê* hay sao? Còn định nhường tới nhường lui, như vậy không phải trắng trợn đá qua đá lại ta ư? Có điều… từ ước muốn trong lòng một người nam nhân mà nói, ta lại muốn cùng lấy cả hai tỷ muội, khặc khặc.
Tôn Vũ vội nói: “Các ngươi không cần khó xử. Người thôn Bắc Kinh bọn ta cũng không ép nữ nhân gả vào nhà mình. Ở chỗ chúng ta, trai gái thành thân là loại quan hệ giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau. Không cần nam nhân đến ở rể nhà gái cũng chẳng muốn nữ nhân gả vào nhà trai, các ngươi vẫn có thể kế thừa Côn Tôn gia chủ. Khụ khụ!”
Vừa nghe lời này, hai tỷ mội Công Tôn cùng mừng rỡ. Công Tôn Việt cười nói: “Như vậy không có vấn đề gì rồi. Còn chờ gì nữa, mau đi chữa bệnh thôi. Trong nhà chúng ta có rất nhiều tiền, không cần lo chuyện phí tổn.”
Ặc… Cô nàng Công Tôn Việt này thật hấp tấp, làm gì có người nào như ngươi chứ. Tôn Vũ buồn bực nói: “Đừng nóng vội, ta còn chưa làm xong thí nghiệm đâu.”
Khổng Dung nhường lê: Thời Đông Hán, Khổng Dung (153-208) giữ một chức quan to trong triều đình. Thuở nhỏ, lúc Khổng Dung mới được bốn tuổi, có người khách đến nhà biếu một giỏ lê. Người lớn trong nhà bèn bảo Khổng Dung tự chọn lấy cho mình một quả. Cậu bé Khổng Dung liền chọn một quả nhỏ nhất trong giỏ. Người khách lấy làm lạ, bèn hỏi: "Sao cậu không lấy quả lớn mà lại lấy quả nhỏ vậy?". Khổng Dung đáp: "Thưa, vì cháu nhỏ hơn các anh cháu nên cháu lấy quả nhỏ nhất; và vì cháu lớn hơn em cháu nên cháu nhường em quả lớn hơn".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.