Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 24: Chiến Thần Đeo Râu Quan Vũ




Ở phía xa Công Tôn Toản nằm ở trong lòng Tôn Vũ, nhìn Trương Phi hóa thành một thân ảnh kim sắc tung hoành ở trong quân Ô Hoàn, giống như mãnh hổ vào đàn dê. “Bôn xạ” của Trương Thuần bắn tới thì Trương Phi nhẹ nhàng khua xà mâu đánh bay mũi tên đi. Khâu Lực Cư mang theo "Tập hán" tiến lên, còn chưa đến gần, Trương Phi quét xà mâu qua, kỵ binh Ô Hoàn ở bên người bay loạn đầy trời, Khâu Lực Cư sợ đến mức lui lại không ngừng.
Vầng sáng kim sắc đi đến chỗ nào, kỵ binh Ô Hoàn ở đó giống như rơm rạ dồn dập ngã xuống ngựa, thực giống như một đống hình nhân bằng giấy.
Công Tôn Toản ho nhẹ một tiếng, than thở: "Vậy... Đây là uy lực của võ tướng kỹ đỉnh cấp kim sắc 'Đấu thần' ư? Quả thực là địch vạn người! Tầm Chân... Ngươi đã sớm biết rằng Trương Phi lợi hại như vậy rồi sao?"
Tôn Vũ nghe mà mặt già ửng đỏ, hắn cười nói: "Ta chỉ biết rõ nàng rất lợi hại, không biết nàng lại lợi hại như vậy."
Công Tôn Toản ôn nhu nhìn Tôn vũ, dựa vào lòng hắn nói: "Không cần xem nữa, trận này không biết phải đánh bao lâu. Trương Phi cho dù lợi hại thế nào, ở giữa bốn vạn đại quân cũng không làm gì được. Chúng ta vào trong rừng tìm hai vị tỷ tỷ của nàng, mời họ đến giúp nàng đi. Ta cũng lâu rồi chưa thấy Lưu Huyền Đức rồi, vừa vặn dịp này gặp nàng ."
Tôn Vũ ừ một tiếng, ghìm ngựa đi vào trong rừng cây. Vốn dựa vào NM01, muốn tìm người trong rừng thật sự nhẹ nhàng như một bữa ăn sáng. Nhưng mà NM01 đã hết năng lượng, Tôn Vũ đành phải tự mình đi tìm.
Hai người tiến vào rừng, vẫn có thể nghe phía đông bắc hò hét rung trời. Kim quang, hồng quang trong màn mưa rực rỡ lóa mắt.
Tôn Vũ cười nói: “Hò hét lớn như vậy, ta đoán hai tỷ tỷ của Trương Phi cũng nghe được. Bọn họ hẳn là đang đi về hướng này. Hai người đó cũng không phải là đèn đã cạn dầu, chờ bọn họ đến rồi, đại quân Ô Hoàn chỉ sợ hỏng bét."
Công Tôn Toản ngạc nhiên nói: "Ngươi cũng nhận biết Lưu Huyền Đức với vị tỷ muội kia của nàng? Năm đó ta và Lưu Huyền Đức cùng học tập, thực tình cũng không biết nàng có võ tướng kỹ gì. Nhìn nàng ôn nhu như nước, thật khó tưởng tượng cảnh nàng ra trận giết địch."
Tôn Vũ nhún vai nói: "Ta cũng chỉ có gặp nàng một lần, không biết võ tướng kỹ của các nàng là gì, nhưng khẳng định sẽ không kém."
Lúc này mưa to tầm tã, Công Tôn Toản, Tôn Vũ, Triệu Vân ba người đều ướt đẫm. Quần áo Công Tôn Toản đều ướt rồi, có chút khó chịu. Nàng lại dựa vào người Tôn Vũ, cảnh tượng này thật hết sức kiều diễm. Thân thể lồi lõm của Công Tôn Toản lúc ẩn lúc hiện, hé ra khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng.
Đáng tiếc đời trước Tôn Vũ mỗi ngày đều chỉ tiếp xúc với khoa học, không phải viết chương trình thì là nghiên cứu ba định luật của người máy, đối với phương diện tình cảm hiểu biết rất thấp. Về chút tình cảm ôm ấp của nữ nhân này Tôn đầu gỗ chính là nhìn không ra. Hắn đang ngóng cổ trong rừng cây ra sức tìm Lưu Bị và Quan Vũ.
Triệu Vân tựa ở trên lưng Tôn Vũ đột nhiên toàn thân run rẩy. Nàng là một tiểu la lỵ, không giống như Công Tôn Toản thường luôn đánh trận. Mấy ngày nay lo lắng sợ hãi, đã sắp sụp đổ đến nơi. Hiện tại lại bị mưa to xối ướt, thể lực tiêu hao rất nhanh, sắc mặt nàng tím tái vì lạnh, cả người run rẩy không ngừng.
Tôn Vũ lại đành phải ôm Triệu Vân trước ngực, mỗi tay ôm một người.
Triệu Vân lẩm bẩm: "Ta đói bụng..."
Ách... Tiểu nha đầu ngoại trừ ăn, không có đòi hỏi điều gì khác. Tôn Vũ đau đầu, hắn lấy trong ngực ra một cái bánh bị nước mưa ngâm ướt, nhét vào tay Triệu Vân.
Triệu Vân mừng rỡ, dùng đôi tay nhỏ bé trắng như tuyết nắm chặt cái bánh, ăn ngấu nghiến. Trong chốc lát nàng đã ăn sạch sẽ cái bánh, còn chưa thỏa mãn mà nhìn Tôn Vũ, tựa như đang nói: "Cho ta thêm một cái."
Ta thực sự thua ngươi rồi... Tôn Vũ lắc đầu nói: "Tử Long, bản thân ta cũng chưa ăn. Lần này từ thành Quản tử vội vội vàng vàng trốn đi, ta chỉ mang một ít đồ ăn như vậy."
Triệu Vân vừa nghe không có cái ăn, mặt liền hiện lên vẻ thất vọng. Nàng mếu máo, nhìn như sắp khóc.
Lúc này trong rừng cây vang lên một giọng nữ nhân ôn nhu nói: "A, vị tiểu muội muội này, ta có đồ ăn ngon đây." Theo thanh âm vang lên, một đám người từ trong rừng cây đi tới.
Dẫn đầu là nữ nhân mới nói lời vừa rồi. Nàng một tay siết dây cương đi tới, tay kia giơ lên một chiếc ô bằng giấy dầu màu hồng. Tôn Vũ quay đầu lại nhìn. Người đến ước chừng hai mươi tuổi, dịu dàng thanh tú, khuôn mặt hòa ái dễ gần, ăn mặc đoan trang, chính là Lưu Bị Lưu Huyền Đức.
Lưu Bị mỉm cười với Tôn Vũ, xem như là chào hỏi, sau đó đi tới bên người Tôn Vũ, lấy ra một cái bánh bao trắng không dính một giọt nước đưa cho Triệu Vân, cười nói: "Ăn đi, cái này rất thơm."
Triệu Vân cũng không cần biết là ai cho, có đồ ăn là vui vẻ rồi. Nàng nói một tiếng cảm tạ, sau đó cầm cái bánh bao ngồi gặm. Cái bánh bao này so với cái bánh đẫm nước của Tôn Vũ ngon hơn nhiều. Triệu Vân ăn đến rơi nước mắt.
Tôn Vũ thấy Lưu Bị xuất hiện, trong lòng bình tĩnh lại, ôm quyền với nàng, cười nói: "Lưu cô nương, chúng ta lại gặp mặt."
Lúc này Công Tôn Toản cũng rất vui nói: "Huyền Đức muội tử, là ta, Bá Khuê!"
Lưu Bị nghe vậy thì nhìn lại, cũng nhận ra Công Tôn Toản. Hai người khi còn bé đã đi học theo Lô Thực, sau khi lớn lên lại chưa từng gặp lại, lúc này vừa thấy nhau, liền vui mừng thổn thức.
"Khục!" Tôn Vũ vội nói: "Hiện tại không phải thời gian ôn lại chuyện cũ. Trương Phi còn đang đại chiến với quân Ô Hoàn. Lưu cô nương, mau nghĩ biện pháp giúp Trương Phi cô nương đi. Đối phương có bốn vạn đại quân, sợ rằng nàng ta không đấu lại được."
"A?" Lưu Bị nghe được liền cả kinh, nàng vỗ ngực nói: "Nhiều như vậy sao? Không ổn, ta... ta phải giúp tam muội." Nói xong Lưu Bị ném ô đi, từ trên lưng rút ra một đôi thư hùng song kiếm. Hóa ra đôi kiếm này nằm giao nhau trên lưng nàng, vừa rồi không có ai chú ý tới.
Ánh sáng trên người nàng lưu động. Tôn Vũ biết nàng muốn phóng võ tướng kỹ, vội ngưng thần quan sát, muốn nhìn một chút võ tướng kỹ của Lưu Bị đến cùng là gì.
Chỉ thấy trên thân Lưu Bị hiện lên ánh sáng màu lam, xem ra là võ tướng kỹ cao cấp, cùng cấp với “Bạch mã” của Công Tôn Toản. Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ: Lưu Bị hẳn là kém một chút so Quan Vũ và Trương Phi, võ tướng kỹ lam sắc cũng là điều bình thường. Nếu như nàng là kim sắc thì có phần không hợp lý rồi.
Song võ tướng kỹ của Lưu Bị còn chưa xuất ra, phía sau nàng đột nhiên một kỵ binh chạy vội ra, luôn miệng hét lớn: "Không được dùng, đại tỷ. Võ tướng kỹ của ngươi ngàn vạn không được dùng!"
Nghe những lời này, Lưu Bị đem lam quang thu lại, quay đầu lại nói: "Tam muội gặp phải nguy hiểm, bốn vạn đại quân a, ta không dùng võ tướng kỹ làm sao cứu nàng được?"
Trong rừng cây phía một thiếu nữ khoảng mười tám tuổi chạy ra. Nàng mặc một bộ thiết giáp, bên ngoài áo giáp lại có một bộ trường sam màu lục. Thoạt nhìn văn không ra văn, võ không ra võ, tay cầm một thanh trường đao thật lớn, sắc mặt hồng hào, cằm đeo một... bộ râu dài.
Tôn Vũ vừa thấy bộ râu kia, nhất thời kinh hãi thất thanh nói: "Nữ nhân làm sao lại có râu dài như vậy?"
Thiếu nữ mới tới vừa nghe lời nói của Tôn Vũ, lập tức trừng mắt liếc hắn, lầm bầm đạo: "Ta đeo râu giả, có đẹp không?"
"Không..." Tôn Vũ đang muốn nói nhìn không đẹp, rất khó nhìn, nhưng hắn trong lòng đột nhiên cả kinh, nữ nhân này... Nhìn bộ dạng của nàng, nhìn thanh trường đao trên tay, người này khẳng định chính là Quan Vũ Quan Vân Trường. Vừa rồi Trương Phi từng nói qua, nhất thiết không thể nói râu của Quan Vũ không đẹp. Nếu nói nàng sẽ đánh người. Quan Vũ đánh người so Trương Phi càng hung ác...
Tôn Vũ mới nói chữ "Không", đã thấy Quan Vũ mắt xếch lên, sắp tức giận. Hắn vội chuyển lời nói: "Không sai, không sai! Bộ râu thật xinh đẹp, thực xứng với danh xưng mỹ nhiệm nương!" Hắn nhớ tới Quan Vũ trong thế giới kia của mình cũng xưng là mỹ nhiệm công, bèn đổi thành mỹ nhiệm nương.
Quan Vũ vừa nghe lời này liền mừng rỡ. Nàng chạy đến bên người Tôn Vũ, vỗ vỗ vai, cười to nói: "Ngươi nói rất đúng. Ngươi là người đầu tiên khen râu của ta dễ coi. Ha ha ha, còn giúp ta lấy biệt hiệu mỹ nhiệm nương, ta thích. Về sau ta gọi là mỹ nhiệm nương Quan Vũ! Ha ha ha! Khục khục, xem ngươi khen râu của ta, có yêu cầu gì tùy ý nói đi. Chỉ cần Quan Vũ ta làm được, sẽ hết sức giúp ngươi, ha ha ha."
Ta ngất, Quan Vũ là như vậy sao? Tôn Vũ trong long đổ mồ hôi.
Lúc này Lưu Bị vội la lên: "Nhị muội, đừng nói tới chuyện râu mép nữa, tam muội còn đang đánh với đại quân Ô Hoàn, ngươi mau nhìn về phía đông bắc... Chúng ta phải giúp nàng a.Vậy... hay là ta sử dụng võ tướng kỹ đi."
Quan Vũ vừa nghe lời này, vội nói: "Đại tỷ, võ tướng kỹ của ngươi ngàn vạn không được dùng. Ngươi dùng kỹ năng kia một lát, thiên hạ sẽ đại loạn. Cứ để ta đi cứu tam muội đi. Ngươi nhớ kỹ, nhất thiết không được dùng võ tướng kỹ."
Lưu Bị thật ra biết nghe lời nói phải. Nàng cắm lại song cổ kiếm, nhặt lại chiếc ô lên, sau đó nói: "Được rồi, ta cũng biết võ tướng kỹ của mình không ổn lắm, có lẽ không dùng thì tốt hơn. Đành nhờ ngươi đi hỗ trợ tam muội rồi."
Tôn Vũ nghe được trong lòng ngứa ngáy. Võ tướng kỹ của Lưu Bị rốt cuộc là cái gì? Làm sao mà các nàng nói nó dường như rất kinh khủng. Ngay cả Quan Vũ nghe Lưu Bị muốn dùng kỹ năng đều sợ biến sắc.
Lúc này phía đông bắc kim quang bùng phát. Tiếng hô hoán càng ngày càng lớn, hiển nhiên Trương Phi cùng với quân Ô Hoàn quân đánh nhau tới thời điểm mấu chốt.
Lưu Bị nói: "Nhị muội, ngươi có cần mang thêm người không? Chúng ta mang theo năm trăm hương dũng, có thể có tác dụng?"
Quan Vũ lắc đầu: "Những hương dũng này còn chưa được huấn luyện tốt, để cho bọn họ đứng đây chờ đi. Bốn vạn đại quân Ô Hoàn, hương dũng còn chưa tiến lên đã bị dọa cho chết khiếp. Chỉ cần mình ta đi giúp tam muội chạy thoát, chúng ta cũng không cần đánh thật làm gì."
Quan Vũ dùng tay trái nhẹ nhàng vuốt bộ râu của mình, tay phải vung lên Thanh Long Yển Nguyệt Đao, cười to nói: "Ta đi trợ giúp tam muội!"
Thanh Long Yển Nguyệt Đao nhẹ nhàng vung lên, ánh sáng màu vàng trên người Quan Vũ nhấp nhoáng, sát khí kinh khủng phát ra. Cũng giống như Trương Phi vứa rồi, mưa trắng trời mà không chạm tới Quan Vũ một giọt, toàn bộ bắn sang bên cạnh.
"Chiến thần"
Hai chữ lớn màu vàng nhảy lên trên đầu Quan Vũ. Kim quang phóng ra, ánh lên mặt mọi người xung quanh giống như mạ vàng.
Quan Vũ cười dài một tiếng, phóng ngựa đi. Quầng sang màu vàng bao trùm cả người lẫn ngựa của nàng, vạch ra một đường như cầu vồng, xuyên qua màn mưa xông về phía đông bắc.
Tôn Vũ than thở, trong lòng thầm nghĩ: quả nhiên là kim sắc. “Chiến thần”, nhìn có vẻ không kém so với “Đấu thần” Trương Phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.