Mãnh Long Thiên Y

Chương 155: Có lẽ Như Yên




“Thiến Thiến! Thiến Thiến làm sao vậy? Tỉnh lại đi!" Âu Dương Hoằng Thái hoảng hốt.

Xong rồi, Thiến Thiến chết rồi! Nhưng Lý Cảnh Thiên chỉ đặt tay lên môi ra hiệu im lặng.

Có lẽ Như Yên đã tìm ra bản thể của con súc sinh này nên nó mới làm Âu Dương Thiến ra thành vậy. Nếu nói chính xác hơn thì phản ứng lúc nấy không phải của Âu Dương Thiến mà là của con hồ ly kia.

Quả nhiên chỉ khoảng 15 phút sau Như Yên quay lại trên †ay còn cầm một chùm ánh sáng đỏ. “Chủ nhân, nhiệm vụ hoàn thành!”

Âu Dương Hoăng Thái vẫn chưa hiểu gì “Thế là xong rồi, bắt được yêu nghiệt kia rồi?”

Sau đó lại thấy chùm ánh sáng đỏ trên tay Như Yên hóa thành xác một con hồ ly. Xác chết được ghép lại từ nhiều mảnh.

Sau khi Lý Cảnh Thiên ghép các mảnh xương của con yêu nghiệt này lại thấy thiếu mất một chân trái, chính xác với con ma nữ lần trước anh gặp.

“Ừ, làm việc tốt lắm! Ngoan! Về sẽ thưởng!”

Như Yên cười vui vẻ đi tới cạnh Lý Cảnh Thiên rồi hôn lên mặt anh một cái. “Thơm chủ nhân, em ở trong này đợi chủ nhân!” Nói xong thì hoá thành một làn khói trắng bay vào trong lò bát quái.

Âu Dương Hoäng Thái không dám tin vào tai mình. “Chuyện n; .Lý huynh, đây là thần vật gì mà có sức mạnh như vậy?”

Lý Cảnh Thiên không nói gì chỉ lấy kim châm chích một cái trên tay u Dương Thiến, sau đó lấy một giọt máu nhỏ lên xác con hồ ly.

Chỉ một giây sau ánh sáng trên cơ thể Âu Dương Thiến rực lên, sau đó bị hút hết sang bộ xương của hồ ly. Khi ánh sáng đỏ trên cơ thể. u Dương Thiến ngày càng yếu đi cô cũng từ trong hôn mê dần dần tỉnh lại.

Ánh sáng đỏ lóe lên một cái rồi cả căn phòng lại chìm vào bóng tối. Âu Dương Thiến từ từ ngồi dạy ngơ ngác nhìn xung quanh.

“Tôi là ai? Các anh là ai? Đây là đâu?”

Trái tim của Âu Dương Hoằng Thái như bị ai khoét mất. Cháu gái ông ta mất trí nhớ rồi......

Lý Cảnh Thiên không quan tâm chuyện Âu Dương Thiến mất trí nhớ, anh chỉ chăm chú hút con hồ ly vào trong lò bát quái.

“Bảo bối, cho cô một con sủng vật, thay tôi dạy dỗ nó ” Nắp lò bát quái động đậy hai cái. Lý Cảnh Thiên nở nụ cười.

“Tôi xong việc rồi, Âu Dương Thiên đã không sao rồi. Nhưng cô ta bị yêu vật chiếm xác quá lâu nên thân thể sẽ có di chứng. Đợi khi tỉnh táo hoàn toàn nhớ cho cô ta uống thuốc. này, còn việc khôi phục đến đâu thì phải dựa vào chính cô ta.”

Âu Dương Hoäng Thái biết Lý Cảnh Thiên đã làm những việc có thể làm, không nên làm phiền tới người ta nữa, “Lý huynh, Thiến Thiến không sao nữa rồi chứ? Sau này có.....”

“Yên tâm!” Lý Cảnh Thiên khẳng định, “Nhưng chưa xong đâu, chuyện Âu Dương Thiến đã bị thứ này ám như thế nào ông cần đi điều tra rõ. Người này có thể làm lần một cũng sẽ có lần hai.”

Âu Dương Hoäng Thái biểu tình trầm trọng, dám xuống tay với người nhà Âu Dương kẻ đó sẽ phải trả giá lớn!

Sáng sớm ngày hôm sau Quá Nhi đã kéo Lý Cảnh Thiên đi mua sảm, cả đêm qua Lý Cảnh Thiên vẫn luôn suy nghĩ về con hồ ly, không biết Như Yên đã thuần hóa được nó chưa. Lúc đi mua sắm với Quả Nhi đầu óc luôn lơ đãng.

Quả Nhi thấy vậy thì không vui đẩy Lý Cảnh Thiên một cái “Sư huynh, cùng em đi dạo phố chán vậy hả? Sao lúc em ngồi uống trà cùng anh không thấy anh có biểu cảm như bây giờ?”

Lý Cảnh Thiên biết tiểu cô nương này là đang ghen, anh chỉ đưa tay xoa đầu Quả Nhi.

“Đâu có chán. Anh đang mải nghĩ không biết trong nhà nhiều dược liệu thế rồi mà còn cần mua gì nữa? Hay dạo gần đây lại nhìn trúng món đồ gì?”

Quả Nhi cười hì hì: “Trận đấu quyền anh sắp tới anh lại sắp bế quan, em muốn trước khi anh bế quan thì cùng nhau đi ra ngoài một chuyến, nhỡ đâu gặp được dược liệu quý.”

Lý Cảnh Thiên cảm thấy chua xót trong lòng, thời gian qua anh quá nhiều việc đã bỏ mặc Quả Nhi một thời gian dài.

Anh cảm thấy áy náy với tiểu sư muội ở với anh từ nhỏ tới lớn này, anh quyết định bỏ chuyện Như Yên và hồ ly kia sang một bên, hôm nay phải đưa Quả Nhi đi chơi thật vui vẻ.

Hai người mua rất nhiều đồ, lúc đi tới ngã tư do quá đông đúc nên Quả Nhi vô tình va phải ai đó.

“Xin lỗi, anh có đau không!” Quả Nhi cúi đầu xin lỗi.

“Mẹ kiếp! Không có mắt à? Dám đâm vào ông đây..... Quả Nhi? Là eml”

Quả Nhi ngẩng đầu “Anh Triệu, là anh à!”

Triệu Hữu Tài nhìn thấy Quả Nhi hai mắt sáng bừng “Lâu quá không gặp em đã lớn thế này rồi, suýt chút nữa không nhận ra em, càng lớn càng xinh đẹp! Khác hoàn toàn cô bé ở trên núi ngày trước, bây giờ giống thiên kim tiểu thư nhà giàu rồi!"

Quả Nhi được khen mặt đỏ ửng, “Đâu có, anh Triệu cũng nhìn khác trước kial”

Triệu Hữu Tài cười lớn, rồi nhìn sang bên Lý Cảnh Thiên ánh mắt lại lộ vẻ khinh thường. “Đây là cậu anh trai ngốc của em đó hả, nhiều năm thế rồi vẫn chưa chết à? Mạng cũng dài thật!”

Quả Nhi nghe thấy thế thì cau mày, có người dám xúc phạm sư huynh cô sẽ trả thù ngay! Triệu Hữu Tài này là hàng xóm lúc còn ở trên núi, anh ta từng cứu mạng cô một lần. Lần đó lên núi hái thảo dược gặp phải rắn độc, suýt chút nữa mất mạng. May có anh ta đi qua cứu kịp thời.

Sau đó Triệu Hữu Tài lại thường xuyên gửi đồ ăn thức uống cho Quả Nhi, còn tặng Quả Nhi vài bộ quần áo. Mặc dù Quả Nhi không cần những thứ này nhưng cũng ngại từ chối.

Quả Nhi biết Triệu Hữu Tài ăn nói khó nghe, nhưng cô cũng nên bao dung với người đã có ân cứu mạng với mình. “Anh Triệu, anh sao lại tới đây?”

Triệu Hữu Tài hất cằm kiêu ngạo “Anh làm kinh doanh nhỏ, cũng có chút tài sản, sau đó anh đưa theo chị gái và mẹ chuyển vào trong thành phố sống. Nghe nói em đưa anh trai ngốc vào thành phố chữa bệnh, không ngờ lại gặp ở đây! Cũng vừa hay hôm nay là sinh nhật của anh, đã đặt trước nhà hàng rồi, bọn em tới tham gia nhé!”

“À? Tiếc quá.....” Quả Nhi muốn kéo Lý Cảnh Thiên đi nhưng Triệu Hữu Tài đã chặn lại.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.