Anh thăm mắng mình một tiếng, đồng thời càng 'thêm căm ghét ngũ đại gia tộc kia!
Anh là Thiên Y cao ao tại thượng, muốn loại phụ nữ nào mà không cớ?
Nhưng ngặt nỗi anh còn bị nguyên dương* hạn chết Không được động vào người nào cải (có kiểu tu luyện buộc con trai không được mất nguyên dương hay. nói cách khác là không được mất tr*inh)
Có lẽ anh đã bị hành vi chủ động hiến thân của Quả Nhi k1ch thích nên hôm nay có nhìn thấy ai cũng vô thức nhớ về những cảnh tượng tối qua.
Lý Cảnh Thiên cố gảng gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
"Được"
Chỉ một chữ này đã đủ làm Hạ Hầu Thanh tức nổ, phổi!
“Cút ngay!"
Đùa gì vậy?
Lúc trước đầu cô ấy bị vô nước lắm mới dễ dàng
bỏ qua chuyện tên ngốc này trêu đùa mình! Mà dù sao thì lúc đó cũng không có người nào thấy hết.
Bây giờ khác rồi, nếu để Nhược Hoa bị anh giở trò trước mặt mọi người thì cô ấy còn mặt mũi đâu nói chuyện với người của Thượng Quan gia nữa?!
"Nhược Hoa! Cậu đang nói cái gì vậy? Cậu phải đi gặp thầy thuốc kia với tới"
Hạ Hầu Thanh thực sự không còn cách nào nữa! Nếu Nhược Hoa đã cố chấp thì không ai khuyên được cả.
“Hai tiểu thư Hạ Hầu gia và Thượng Quan gia đã. tới rồi à?”
Một giọng nói già nua truyền đến làm đám đông lập tức nổ tung!
"Là Từ lão!"
“Trời ơi! Đúng là Từ lão rồi!"
"Vinh hạnh quá! Không ngờ đời này tôi còn có thể nhìn thấy ngài ấy!"
Hai mắt Hạ Hầu Thanh sáng lên, vội vàng kéo Thượng Quan Nhược Hoa tiến lên chào hỏi.
Từ Minh Sâm ra hiệu mời bọn họ đi ra phía sau.
"Nơi này người nhiều không tiện xem bệnh, mời hai vị tiểu thư vào trong”
Cái này cũng rất hợp ý hai người
Hạ Hầu Thanh nhấc chân định rời đi thì bất ngờ bị Thượng Quan Nhược Hoa kéo lại.
"Anh Cảnh Thiên, đi với em đi!"
Lý Cảnh Thiên còn chưa kịp trả lời, Quả Nhi đã tức giận đứng ra trước mặt anh.
"Cô tự đi một mình đi, gọi sư huynh của tôi theo làm gì? Bọn tôi không phải người hầu nhà cô đâu!”
Lý Cảnh Thiên nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của. Thượng Quan Nhược Hoa, trong lòng đã sớm mềm nhữn.
“Được”
Vừa dứt lời, chính anh cũng có chút kinh ngạc. Anh... anh mềm lòng sao?
Thiên Y thánh thủ đã chứng kiến biết bao cảnh. tượng đẫm máu và chứng bệnh hiểm nghèo?
Cho dù lúc chữa bệnh có gặp phải bao nhiêu bệnh nhân quần quại đau đến chết đi sống lại, anh cũng không có chút thương tiếc nào.
Đây là lần đầu tiên.
“Thượng Quan tiểu thư, lúc lão đây khám bệnh thường không cho người ngoài quan sát” Từ Minh Sâm trực tiếp từ chối: "Hạ Hầu tiểu thư là bạn của cô thì không sao. Hai người này không thể vào được”
Thượng Quan Nhược Hoa gật đầu
"Được rồi, vậy tôi không khám nữa."
Nói xong, cô thực sự đã nhấc chân chuẩn bị rời đi!
Từ Minh Sâm lập tức toát mồ hôi lạnh! Ông chỉ muốn kiêu ngạo một chút thôi mà. Dù sao thì ông cũng mới về nước, vì tiếng tăm đã lừng lẫy khäp bốn phương nên ông cũng muốn đất ra vài quy tắc trước mặt mọi người.
Không ngờ vị Thượng Quan tiểu thư này lại hành kiên quyết như vậy, thậm chí còn không thèm dự chút nào!
Nếu hôm nay ông thật sự để Thượng Quan tiểu thư rời khỏi đây, thì sau này ông đừng hồng quay lại thành phố Bạch này nữa!
"Thượng Quan tiểu thư chờ đã! Được rồi... Coi như nể mặt hai cô, các người vào đi!
Trong phòng khám bệnh, Từ lão và Thượng Quan Nhược Hoa ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn gỗ lim để bắt mạch, Hạ Hậu Thanh im lặng đứng bên cạnh cô, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Một lúc lâu sau, Từ lão thở dài.
“Thượng Quan tiểu thư, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, bệnh của cô là do tử c ung phát triển không đầy đủ, khí lạnh xâm nhập vào cơ thế đã tiến thắng vào. xương tủy, thế gian này đã không còn thuốc nào có thể chữa khỏi. Chỉ sợ..."
Hạ Hầu Thanh lo lắng hỏi: "Ngay cả ngài cũng không có cách nào sao?"
Thượng Quan Nhược Hoa vẫn giữ nguyên vẻ mặt hờ hững trước chuyện sinh tử.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!