Mạnh Bà Truyền

Chương 20:




Mùa đông đã dần xa, mùa xuân cũng đến rất nhanh. Tuyết trắng trên mặt đất tan hết, vạn vật dần dần hồi sinh. Ngay cả cây cổ thụ trong viện tưởng đã chết cũng lặng lẽ đâm chồi. Trong phút chốc bỗng có cảm giác trong không khí trầm lặng bi thương le lói một tia hy vọng.
Hoa Khai đứng dưới tàng cây, nhìn cây cổ thụ, không biết nàng nghĩ gì.
Đúng lúc này, Tử Trúc đột nhiên chạy ra từ trong phòng, trong tay cầm một con hạc giấy xếp từ lá bùa vàng, hưng phấn kêu lên: “Sư phụ, sư phụ, con làm được rồi! Con làm được rồi!” Thoáng cái đã vọt vào phòng vị đạo sĩ, nhưng vị đạo sĩ không có ở bên trong. Sau đó, Tử Trúc chạy nhanh đến trước mặt Hoa Khai, háo hức nói với nàng: “Hoa Khai, huynh làm được rồi! Muội xem, huynh làm được rồi!”
Hoa Khai nhàn nhạt hỏi: “Làm cái gì?”
Tử Trúc mở tay ra cho Hoa Khai xem, trong bàn tay hắn là một con hạc giấy. Sau đó Tử Trúc ra lệnh cho con hạc giấy: “Bay!” Con hạc giấy thần kỳ đập đập cánh, như hạc bình thường có sinh mạng từ từ bay lên, chậm rãi chuyển động quanh hai người.
“Bay lên cây đi.” Tử Trúc lại ra lệnh cho con hạc giấy, con hạc bay chầm chậm lên trên nhánh cây, nhưng chỉ một lát sau lại giống như bị người ta rút mất hồn phách, không có sự sống rơi từ trên cây xuống.
Tử Trúc tiếc nuối nhặt con hạc giấy lên. “Cứ tưởng ngươi có thể bay lâu thêm chút nữa.”
Vị đạo sĩ không biết đến từ lúc nào, vui tươi hớn hở cười nói: “Giỏi lắm, lão phu năm đó luyện mất bốn năm năm, nó chỉ bay được một chút. Con mới luyện ba bốn tháng, nó đã có thể bay lâu như vậy, rất có tiềm năng, quả nhiên cho con học thứ này mới là đúng.”
Hoa Khai trầm mặc, không nói gì. Nàng không muốn nói cho hắn biết, thật ra có một nữ tử mặc áo trắng nắm lấy cánh hạc, con hạc giấy kia mới có thể bay lâu như vậy. Bằng không nó đã rơi xuống từ lúc hắn kêu “Bay”.
Nàng có mái tóc dài, nhẹ nhàng lay động theo chiều gió, làn da trắng bệch như chưa từng được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, ngay cả tròng mắt cũng hơi có màu trắng, nhìn thoáng qua trong suốt, như có nước mắt tụ ở bên trong. Nữ tử nọ thấy Tử Trúc vui vẻ như thế, cũng hài lòng hơi hơi mỉm cười theo. Thấy Hoa Khai đang nhìn, nàng cũng không sợ, chỉ hướng về phía Hoa Khai gật nhẹ đầu, rồi biến mất.
Hoa Khai biết, nàng ta không phải yêu ma quỷ quái, bởi vì nàng không sợ Hoa Khai. Hơn nữa, trong mắt nàng không có ác ý, ngược lại rất dịu dàng hòa nhã, nhưng cũng chỉ đối với Tử Trúc mới có thần sắc này.
Thật lâu sau đó, cho đến khi ba người bọn họ rời khỏi chỗ này, đi rất nhiều nơi khác, cho đến khi Tử Trúc thật sự học thành công cách làm hạc giấy bay lên, Hoa Khai cũng không thấy nữ tử kia xuất hiện nữa.
Thời gian qua, Hoa Khai được mười bốn tuổi, Tử Trúc mười bảy tuổi. Lúc đó Hoa Khai đã trở nên vô cùng xinh đẹp, nhưng biểu cảm khuôn mặt vẫn như cũ, hai mắt vô thần, làm cho người nhìn không tự giác mà lùi bước. Nàng theo vị đạo sĩ bắt được hơn mười ác quỷ, ngay cả trường kiếm rất nặng kia cũng đã sử dụng nhuần nhuyễn. Tử Trúc thì trẻ trung anh tuấn, ánh mắt lấp lánh như có ánh sáng chảy xuôi bên trong, cho dù mặc áo vải sờn cũng làm cho người ta có cảm giác gió xuân thổi mơn man. Hơn nữa, hắn cũng đã tinh thông thuật bói toán, mỗi lần bốc quẻ đều nhìn rõ tường tận, không chi tiết nào sai lệch. Ngay cả vị đạo sĩ cũng nói hắn rất có tiềm năng, là nhân tài trăm năm khó gặp. Có điều, vị đạo sĩ cũng không hy vọng Tử Trúc có thể biết hết tất cả, có đôi khi, càng biết nhiều chuyện càng không tốt.
Một thời gian sau đó, họ đến một nơi gọi là trấn Long Nham. Nơi này tuy gọi là trấn, nhưng phong cảnh tiêu điều, dân cư thưa thớt. Bởi vì nơi này đã bị ma quỷ náo loạn hơn mười năm nay, rất nhiều người ở đây đã chuyển đi nơi khác, chỉ còn lại một số người già lớn lên từ bé ở đây. Bọn họ đã lớn tuổi, không biết đi đâu, cũng không muốn rời quê cha đất tổ nên ở lại đây.
Bên ngoài Long Nham trấn có một con sông vòng quanh, phải qua con sông này mới có thể vào trong trấn. Trước trấn có một bến đò, người đưa đò là một cụ già tóc hai màu hoa râm.
Lão nhân gia chèo rất chậm, bởi vì cụ đã không còn khỏe như trước. Cụ vừa chậm rãi khua mái chèo, vừa nói: “Mười tám năm trước, Long Nham trấn của chúng tôi thật là náo nhiệt. Kẻ đến người đi mỗi ngày, khiến tay của ta chèo đến phát đau. Nhưng bây giờ, ai~, không còn ai muốn đến đây. Lão nhân ta mặc dù luôn ở đây đưa đò, thế nhưng phải có đến nửa năm mới thấy có người muốn đi qua.”
Vị đạo sĩ hỏi: “Vì sao hiện tại không còn ai tới đây?”
"Là yêu quái lộng hành. Mười tám năm trước, một buổi tuối nọ đột nhiên ở dãy nhà cũ phía đông có yêu quái tới lộng hành, chỉ trong chốc lát đã làm rất nhiều người chết, làm cho người dân vô cùng hoang mang. Đã mời rất nhiều người, sử dụng rất nhiều cách trừ yêu diệt quỷ nhưng đều không thành công. Con quỷ kia vẫn náo loạn mỗi ngày, đêm đêm đều đi ra dọa người, khiến cho bây giờ không ai dám tới đây, cả người trong trấn cũng chuyển đi nơi khác."
"Vậy sao lão nhân gia người lại không đi?"
"Ta? Ta lớn tuổi như vậy rồi, làm sao đi được? Hơn nữa, ta muốn chờ con ta trở về. Nó nói ra ngoài làm ăn kiếm sống, về sau sẽ về nuôi hai miệng ăn chúng ta, kết quả đi rồi không thấy về nữa... Mẹ của nó chết được hai năm rồi mà nó vẫn chưa trở về..." Ông lão nói xong liền khóc. "Trong trấn rất nhiều thanh niên đều nói ra ngoài kiếm sống, chờ có tiền sẽ mang về cho cha mẹ đỡ khổ, nhưng nhiều người đi rồi đều không trở về, chê chúng ta già rồi làm liên lụy bọn chúng, đều bất hiếu như vậy... Cho dù muốn đi tìm con trở về, nhưng thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, làm sao tìm đây? Cũng không có tiền đi đường, chỉ có thể mòn mỏi chờ ở đây, chờ tới lúc gần đất xa trời. Bây giờ cả trấn chỉ còn mười mấy cụ ông cụ bà đang chờ chết. Đến khi chúng ta và con yêu quái già kia chết hết, Long Nham trấn cũng xem như thật sự xong rồi."
Tử Trúc an ủi ông lão một hồi, đã đến bờ bên kia.
"Ông ơi, nơi này có khách điếm không?"
"Làm gì mà còn khách điếm. Thật ra có rất nhiều nhà không còn ai ở, các ngươi cứ kiếm một gian không có người, quét tước sạch sẽ là ở được rồi."
"Vâng. Cảm ơn cụ."
"Đúng rồi, vẫn chưa hỏi mọi người đến đây làm gì? Nơi này cũng không phải là vùng đất tốt lành gì đâu."
Vị đạo sĩ cười cười, nói: "Chỉ đi ngang qua mà thôi, ở lại mấy ngày sẽ đi tiếp."
"Vậy mọi người buổi tối đừng nên ra ngoài. Ở đây buổi tối toàn là quỷ hồn qua lại, kinh khủng lắm."
"Cảm ơn đã nhắc nhở, chúng ta sẽ không ra ngoài."
Tạm biệt ông cụ, Hoa Khai nói với vị đạo sĩ: "Sư phụ, nơi này âm khí rất nặng."
"Ừ, nếu đã đến đây thì không thể không lo. Trước tiên tìm một chỗ ở tạm đã, buổi tối nói sau."
"Sư phụ muốn bắt quỷ sao?" Tử Trúc hơi bất an hỏi.
"Chỉ e là phải vậy, hơn nữa xem tình hình, cũng không dễ dàng đâu."
Ba người tìm một gian phòng lành lặn ít đổ nát, thu xếp một chút rồi ở lại. Tử Trúc tìm thấy một ngọn đèn ở trong phòng, và vài cái đèn lồng cũ nát, nhưng chỉ còn lại có ngọn đèn cùng hai cái đèn lồng là có thể sử dụng. Đến khi đêm xuống, cái trấn nhỏ này như một tòa thành chết. Gần như chỉ có mười hộ dân, nhà nhà ai nấy tắt hết đèn, không một tiếng động. Toàn trấn là khung cảnh vắng vẻ tịch mịch, ánh trăng lạnh lẽo nhợt nhạt xuyên qua kẽ lá, càng làm nổi bật sắc đen của bóng cây, yên tĩnh đến đáng sợ.
Một lúc lâu sau, ngoài phòng đột nhiên có âm thanh từ xa xa truyền đến, như là có nữ tử nào đó vừa đi vừa hát. Âm thanh truyền tới mỗi lúc một gần, ngang qua phòng ba người đang ở, sau đó dần rời xa.
Vị đạo sĩ đuổi theo, nhưng bên ngoài đã không còn bóng dáng ai cả. Vị đạo sĩ sực nhớ tới Tử Trúc còn ở trong phòng, lấy từ trong túi ra một cái hình nộm buộc dây thừng đỏ mặc bùa bát quái, ném vào tay Tử Trúc, nói với hắn: "Con trước kia chưa bao giờ theo chúng ta đi bắt quỷ, bây giờ để con ở đây một mình, rất nguy hiểm. Con không nhìn thấy được ma quỷ, cũng không có pháp thuật, cái bát quái kính này giúp cho ma quỷ không tới gần con được, nhớ kỹ không được làm rớt."
Tử Trúc cất hình nộm bát quái vào trong lòng thật cẩn thận, rồi trả lời: "Con nhớ rồi, sư phụ."
"Con nhớ đi theo phía sau chúng ta, không được cách quá xa, biết chưa?"
"Dạ biết." Tử Trúc gật đầu, trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
Lấy hai cái đèn lồng cũ nát đốt lên, vị đạo sĩ cầm một cái đi ở đằng trước, nhắm hướng đông mà tiến tới, cũng chính là phương hướng nữ tử kia đã đi xa. Hoa Khai đi ở giữa, Tử Trúc cầm cái đèn còn lại đi phía sau cùng.
Một cơn gió lạnh thổi qua như đến từ chốn âm ti, Tử Trúc không nhịn được rùng mình một cái. Đây là lần đầu tiên hắn theo vị đạo sĩ và Hoa Khai đi bắt quỷ. Trước kia hắn đều ở lại trong phòng chờ đến khi bọn họ trở về. Cho nên, nói không sợ mới là gạt người.
Đi được một lúc, Tử Trúc không nhịn được hỏi Hoa Khai: "Muội sợ không?"
Hoa Khai ở phía trước lắc lắc đầu.
Đi thêm một lúc lâu nữa, vị đạo sĩ và Hoa Khai ở phía trước quẹo qua một khúc ngoặt, Tử Trúc đang đi theo sau, không biết bị vật gì vướng dưới chân, ngã sấp xuống đất, ngay cả cái bát quái kính trong áo cũng rớt ra, lăn đến một góc tối cách đó không xa. Tử Trúc vội vàng đứng dậy định đi tìm.
Nhưng lúc tay hắn còn chưa đụng được tới bát quái kính, đã bị ai đó vỗ lên vai một cái.
Tử Trúc xoay mạnh đầu lại thì thấy một lão bà bà khoảng sáu, bảy mươi tuổi đang đứng đằng sau, trong một chốc lại càng hoảng sợ chật vật té xuống đất, không thể động đậy.
Lão bà bà đầu tóc bạc trắng, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn nhưng dáng vẻ hiền lành. Bà nhìn Tử Trúc khẩn trương nói: "Con là con cái nhà ai? Đêm tối như vậy, còn ở đây làm gì? Ở đây ban đêm toàn là ma quái, con nhanh chạy về nhà đi!"
Tử Trúc nghe lão bà bà nói như vậy, cảm thấy chắc bà không phải là quỷ, mới hơi nhẹ nhõm thở dài một hơi, nói: "Bà bà, đã trễ thế này, bà ở đây làm gì?"
"Ta đi tìm trượng phu của ta. Ông ấy ra ngoài đến giờ còn chưa trở về, ta đi tìm ông ấy thì đi đến đây. Con là con cái nhà ai? Ta đưa con trở về."
"Bà bà, con không phải người trấn này. Con cùng sư phụ và sư muội của con, vừa vặn đi ngang qua trấn này nên ở lại đây vài ngày."
"Ừm, nói như vậy, các người sẽ rời khỏi đây?"
"Vâng."
"Vì sao phải đi? Nơi này thật ra rất tốt, chỉ hơi vắng người. Đừng đi, ở lại đây bầu bạn với ta. Lão bà bà ta đã vài chục năm nay không có ai bầu bạn."
"Thật xin lỗi bà bà, chúng ta không thể ở lại, chúng ta còn phải đến nơi khác."
Bà lão đột nhiên nắm chặt lấy tay Tử Trúc, kích động nói: "Đừng đi, vì sao phải đi! Nơi này thật ra tốt lắm! Ở lại đi! Đừng đi nữa, nghe lời, ở lại đây!"
Nỗi sợ trong lòng Tử Trúc lập tức dâng lên, bởi vì sức lực bà lão cầm lấy tay hắn vô cùng lớn, không phải sức một bà lão sáu, bảy mươi tuổi có thể có được. Hơn nữa, tay bà, lạnh như băng. Nhìn bà lão càng lúc càng giống như phát điên, sắc mặt Tử Trúc dần trắng bệch, muốn la lên thật to, nhưng mở miệng không phát ra được tiếng nào, cả người run lẩy bẩy.
Lúc này, Hoa Khai đi ở phía trước phát hiện ánh lửa đằng sau đột nhiên biến mất, xoay người lại đã không thấy Tử Trúc đâu, vội vàng gọi vị đạo sĩ. "Sư phụ, không thấy Tử Trúc."
Vị đạo sĩ kêu lên một tiếng không xong, liền chạy nhanh trở lại, Hoa Khai cũng chạy theo phía sau. Nhưng rõ ràng vừa đi qua góc tối đó chỉ mười bước, bây giờ đã chạy lại được hơn mười bước, vẫn không đến được góc tối đó. Khoảng cách vài chục bước chân này dường như không có điểm tận cùng, mãi mãi cũng chạy không tới.
Vị đạo sĩ rất nhanh đã phát hiện ra điểm bất thường, liền dừng lại, cau mày nói: "Là quỷ đánh tường."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.