Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 7: Diêm Vương trúng kế - đêm chung chăn gối




Dịch, biên: Thanh Hoan
Mạnh Thê Thê chạy đôn chạy đáo hai đầu, một tay giao tiền một tay giao hàng. Nàng hẹn Trì Đầu phu nhân gặp mặt ở đầu cầu Nại Hà. Trì Đầu phu nhân thấy nàng tập tễnh bước tới thì kinh ngạc hỏi: “Mạnh tỷ tỷ, đừng nói là cô đi trộm áo không được lại bị bệ hạ đánh nhá!”
AAAAAAA!!!! Mạnh Thê Thê bị hỏi cái đau nhói, cười lạnh: “Thật ngại quá, ta đây là trắng trợn cầm đi đấy!”
Trì Đầu phu nhân cầm lấy mảnh áo kia yêu thích không buông tay, bộ dạng phát rồ kia quả thực khiến người giận sôi. Nàng ta tán dương Mạnh Thê Thê hành sự đáng tin cậy, rất là cao hứng liền cởi phắt cái yếm đang mặc trên người còn vương mùi hương cơ thể ra đưa cho Mạnh Thê Thê.
Mạnh Thê Thê lại như ngựa không dừng vó vội chạy tới thanh lâu, tự tay giao cái yếm đó cho Chung Quỳ. Chung Quỳ cầm cái yếm hít hà nửa ngày, rốt cục đồng ý nghiền đan dược thành phấn trộn vào trong bánh ngọt mà Thịnh Gia Ngạn ăn hàng ngày.
Bưng một bàn Đường Chưng Tô Lạc thơm phưng phức, Mạnh Thê Thê ngồi trong đình viện nhà mình bắt đầu thấy rối rắm.
Tình cảnh xấu hổ ở điện Liêu Dương lúc nàng đến lần trước vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt. Nàng lần này lại đi, tâm tình quả thực có hơi phức tạp.
Dạ Du Thần không đành lòng nhìn bộ dạng rối rắm này nàng mới xung phong nhận việc: “Tỷ tỷ, hay cứ để ta đi cho!”
Mạnh Thê Thê vui mừng nhìn hắn, sau đó một quyền đánh bay hắn: “Thôi mi cứ nghỉ ngơi đi!”
Nàng thở dài một hơi, vẻ mặt quyết chí hi sinh lẻn vào cửa sau của điện Liêu Dương.
Cả tòa điện đen kịt một màu, ngay cả đèn treo dưới mái hiên cũng không sáng. Cả cái đình viện to như vậy chỉ còn lại tiếng hít thở đã hạ nhẹ xuống hết mức có thể của Mạnh Thê Thê. Cửa phòng Thịnh Gia Ngạn khép hờ, dường như xưa nay hắn có làm gì cũng không đóng cửa, Mạnh Thê Thê trốn ngoài cửa phỉ nhổ thói hư tật xấu này một hồi sau đó rón rén lẻn vào.
Kỳ quái, nàng chỉ đến tặng điểm tâm thôi mà, sao phải lén lút chứ?
Nghĩ đến đây, Mạnh Thê Thê đứng thẳng dậy, đèn đuốc trong phòng đột nhiên sáng trưng lên, một giọng nói nặng nề vang lên sau lưng nàng: “Hôm nay cô lại đến ngắm trăng à?”
Một loạt đèn lồng màu u lam dưới mái hiên đột nhiên sáng lên, tôn lên sắc mặt xanh mét của Mạnh Thê Thê. Sao nàng cứ cảm giác thấy Thịnh Gia Ngạn hắn đang cố ý ở đây ôm cây đợi thỏ chứ? Giống như hắn đoán trước được mình sẽ lại đến vậy…
“Khụ khụ, bệ hạ!” Mạnh Thê Thê cố gắng trấn định: “Ta tới trả lại y phục cho ngài.”
Mắt Thịnh Gia Ngạn quét nàng một cái: “Rồi y phục đâu?”
“Mất ở trên đường rồi.”
….
Đáng sợ nhất là bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Mạnh Thê Thê vội vàng lấp liếm: “Bệ hạ, thực ra là lần trước ta ở chỗ ngài ăn bánh ngọt rồi, nên cảm thấy ta cũng phải báo đáp ngài một chút! Biết ngài thích ăn Đường Chưng Tô Lạc Chung Quỳ làm mới cố ý xách một hộp đến cho ngài nè!”
Mạnh Thê Thê bày bánh ngọt lên bàn xong, đầy mặt chờ mong nhìn Thịnh Gia Ngạn.
Thịnh Gia Ngạn rất cho nàng mặt mũi, ngồi xuống ghế, nhưng không đụng vào điểm tâm, chỉ nói: “Bản vương hiện giờ không đói bụng. Cô cứ để đó đi.”
Như vậy sao được? Mất bao nhiêu công, hôm nay nàng bắt buộc phải nhìn hắn ăn hết!
“Bệ hạ, ngài thế nào cũng phải nếm một miếng đi chứ! Ta đi cầu xin Chung Quỳ thật lâu…”
“Cô hi vọng ta ăn thật sao?”
Thịnh Gia Ngạn ngắt lời nàng, trong hai mắt đen như mực dường như cất giấu hàng ngàn ngôi sao, lấp lánh kinh người. Bị hắn nhìn như vậy, Mạnh Thê Thê chỉ cảm thấy lời nói nghẹn ở cổ họng, không sao mở miệng được.
Cuối cùng, nàng khó khăn gật đầu.
Thịnh Gia Ngạn ngược lại rất phối hợp cầm bánh ngọt lên, ăn từng miếng nhỏ một, đến lúc hắn ăn sắp xong, đĩa sắp thấy đáy thì Mạnh Thê Thê giữ tay hắn lại: “Bệ hạ, ngài uống miếng nước nghỉ giải lao chút, không là nghẹn đấy.”
Thế này, hắn cũng ăn nhiều quá đi, không có tác dụng phụ đi…
“Không sao!” Thịnh Gia Ngạn đáp một câu nhẹ như mây gió, hắn nhìn Mạnh Thê Thê: “Chân cô khỏi chưa?”
Mạnh Thê Thê thấy hắn thẳng thắn như thế, ngược lại không biết nói cái gì cho phải. Trong lòng luôn có một cảm giác áy náy. Diêm Vương bệ hạ quan tâm nàng như vậy, nàng còn bắt hắn thử độc! Mạnh Thê Thê tự sám hối lương tâm mình, vội nói: “Đỡ nhiều lắm rồi! Bệ hạ công vụ bận rộn, vậy ta về đây!”
Thịnh Gia Ngạn sửa sang ống tay áo, chậm rãi nói: “Hiện giờ đã qua canh Ba, cửa thành U Đô đã đóng rồi, cô không thể quay về Uổng Tử Thành đâu.”
U Đô là hoàng thành của Diêm Vương, đóng mở cửa theo canh giờ quy định, mà đám thuộc hạ như Mạnh Thê Thê đều ở hết trong Uổng Tử Thành bên ngoài U Đô.
Mạnh Thê Thê nhìn mặt mũi Thịnh Gia Ngạn như băng tuyết đúc thành, đẹp không sao tả xiết. Nàng cảm thấy sai sai, tại sao lúc nàng nhìn Thịnh Gia Ngạn tim lại có cảm giác đập loạn cả lên thế này?
Thịnh Gia Ngạn thấy Mạnh Thê Thê ngơ ngác, xoay người lấy trong ngăn tủ ra một bộ chăn đệm mới tinh để xuống rồi bảo: “Cho nên hôm nay cô ở tạm đây đi!”
Nghe vậy, Mạnh Thê Thê như mừng tỉnh khỏi giấc mộng, dường như mới phản ứng được là hôm nay nàng không về được.
“Cái gì?” Nàng quát to một tiếng: “Lệnh bài trên tay anh! Anh mở cửa xuống là được, không phải à? Cửa U Đô mở hay đóng không phải chỉ bằng một câu nói của bệ hạ sao?”
Thịnh Gia Ngạn nhìn thẳng nàng, ánh mắt không chút tránh né: “Bản vương không cẩn thận làm mất lệnh bài rồi.”
Mạnh Thê Thê mở to mắt, thật không thể tin được, Thịnh Gia Ngạn mà cũng làm mất đồ á?
“Thế cũng không sao, thị vệ thủ thành đều biết ta, ta đi xoát mặt.” Mạnh Thê Thê nghĩ vậy, trong lòng còn đang tính nếu như thị vệ không cho qua, nàng liền đánh một mạch về Uổng Tử Thành...
“Tướng sĩ thủ thành ban ngày tận tụy công tác đã đủ mệt rồi, cô lại còn định ban đêm quấy rầy không cho bọn họ ngủ nữa hả?”
Nói hay quá, đạo lý quá, nàng không biết phản bác thế nào.
“Vậy… được rồi.” Mạnh Thê Thê không còn lựa chọn nào khác: “Vậy ta ngủ đây, bệ hạ ngủ ở đâu?”
Thịnh Gia Ngạn chỉ một chiếc giường trúc ở đối diện.
Mạnh Thê Thê không biết có sợi nào trong đầu bị lệch pha mà lại cau mày nhìn giường trúc: “Ây nha, trên giường trúc này cái gì cũng không có, vừa lạnh vừa cứng, ngủ một đêm dậy không cảm lạnh đi?”
Thực ra, vốn nàng chỉ muốn bỏ đá xuống giếng, tiện thể trào phúng thôi, nào ngờ Thịnh Gia Ngạn nghe nàng nói xong, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, lập tức đáp: “Nếu cô đã nói như vậy rồi thì bản vương cũng không khách khí nữa.”
“What?”
Cho đến tận khi Thịnh Gia Ngạn xoay người lại, Mạnh Thê Thê vẫn còn vẫn đang trợn mắt há mồm đứng đó. Ngược lại hắn thì tốt rồi, áo khoác ngoài, giày tất cởi xong hết bò lên chui vào chăn đệm của chiếc giường còn lại nghiêng người chống má nhìn nàng: “Cô không ngủ à?”
Anh như vậy thì ta ngủ thế nào hả? Đêm nay có quỷ mới dám ngủ!
Mạnh Thê Thê rốt cục cũng phản ứng lại: “Gối đầu cao quá, ta có khả năng không ngủ quen. Thôi ta cứ nằm giường trúc thôi…”
Nàng vừa dứt lời, chiếc giường trúc kia liền gãy thành hai nửa.
……Uây, sao mà khéo vậy trời!!!
Thịnh Gia Ngạn vẫn giữ bộ mặt người chết, vươn cánh tay dài ra, ngả xuống trước mặt Mạnh Thê Thê: Xem ra không còn cách nào, chỉ có thể ngủ cùng một giường với bản vương thôi. Gối đầu không đủ, cô cứ gối cái này đi.”
………Nghĩ kiểu gì cũng thấy có chỗ nào sai sai ở đây.
Mạnh Thê Thê run rẩy bò lên giường, không dám đối mặt với Thịnh Gia Ngạn. Nàng nằm xuống đưa lưng về phía Thịnh Gia Ngạn, trống ngực đánh như sấm nổ.
Mạnh Thê Thê vội vã ôm tim, chuyện quỷ gì vậy? Mình là quỷ mà, sao lại có tiếng tim đập?
Cũng may, Thịnh Gia Ngạn có vẻ ngủ rất nhanh, bình an vô sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.