Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 65: Sự lựa chọn của vương gia




Dịch: Thanh Hoan
Xe ngựa của cả đoàn vừa lăn bánh khỏi thành U Châu, tiến vào đường núi, Lâm Cảnh Hành lại bắt đầu chịu không nổi.
“Ọe!” Nó gục vào gối Lâm phu nhân, nôn khan liên tục, Lâm Cao Sơn ngồi đối diện nó phải chịu kích thích kép cả về tinh thần lẫn thị giác.
“Thịnh công tử.” Lâm Cao Sơn không nhịn được nữa: “Hay là chúng ta nghỉ tạm đã?”
Có lẽ Thịnh Gia Ngạn cũng có bóng ma tâm lý với lần Lâm Cảnh Hành nôn đầy một xe lần trước, đồng ý rất sảng khoái: “Được!”
Nhưng hắn còn chưa kịp ra lệnh cho đám Mạc Xuân Phong thì ngoài thùng xe đột nhiên nghe thấy một tiếng thanh la.
Sau đó là vút, vút vài tiếng, mấy mũi tên cắm phập vào thành xe ngựa.
Lâm Cao Sơn hoảng sợ, vội ôm vợ con vào lòng: “Lại là cái tiếng này, bọn chúng lại tới rồi!”
“Công tử!” Mạc Xuân Phong vén màn xe thò mặt vào báo cáo: “Có người đuổi theo ạ!”
“Trước đừng dừng xe, cứ ra khỏi đường núi rồi tính.” Thịnh Gia Ngạn bình tĩnh, nhỏ giọng ra lệnh.
Dây cương nằm trong tay Mạc Xuân Phong, cả chiếc xe ngựa lao vùn vụt giữa rừng núi hoang dã. Bánh xe liên tục lăn qua các loại đá to nhỏ, Mạnh Thê Thê đã bị đập đầu ít nhất là ba lần rồi. Lâm Cảnh Hành thì càng miễn bàn, nó đã bị xóc thất điên bát đảo, quai hàm cũng xếch lên, có vẻ nhịn nôn rất vất vả. Tố Hòa cũng dựa sát vào thành xe, ôm lấy bụng.
Bên ngoài thích khách áo đen điên cuồng đuổi theo, có mấy kẻ khinh công tốt đã đuổi đến đuôi xe rồi bò lên nóc xe ngựa rồi, Mạc Xuân Phong tinh mắt phát hiện, hai thanh phi tiêu hoa mai bắn trúng giữa trán đối phương, tên thích khách ngã ngửa ra sau, rơi xuống đất, bị đồng bọn từ phía sau lao đến giẫm đạp thê thảo.
Xe ngựa phi nhanh trên đường núi, trong khe núi chỉ còn tiếng hai vợ chồng nhà họ Lâm la hét.
“Thịnh công tử, xong rồi! Cảnh Hành nó sắp nôn!”
“Thịnh công tử, xong rồi! Tố Hòa cô nương đau bụng vã mồ hôi ra rồi.”
“Thịnh công tử, tướng công tôi sắp hôn mê rồi!”
Bọn họ líu ra líu ríu, ồn ào đến mức Thịnh Gia Ngạn vẫn luôn phong khinh vân đạm cũng phải sa sầm mặt. Có lẽ hắn cũng không nhìn nổi nữa, mới bảo với bên ngoài là: “Xuân Phong, Đỉnh Thần, dẫn bọn họ xuống núi trước đi.”
Sau đó, hắn một mình xách kiếm vén rèm xuống xe. Mạc Xuân Phong quýnh lên, định kìm dây cương lại, nhưng giọng Thịnh Gia Ngạn lại truyền từ phía sau tới: “Không được dừng, đây là mệnh lệnh.”
Mạc Xuân Phong với Hướng Đỉnh Thần liếc nhau, giục xe ngựa chạy nhanh hơn.
Thừa dịp hai người bọn họ không chú ý, Mạnh Thê Thê cũng ôm đao nhảy khỏi cỗ xe ngựa đang phi nước đại, cả người ngã xuống quay cuồng ba vòng, hoa mắt chóng mặt.
Nàng cuồng quít bò dậy, nhìn bóng lưng cô độc sừng sững giữa thiên địa của Thịnh Gia Ngạn phía xa xa, đằng sau lưng hắn là bầu trời đêm, đang dần nuốt chửng chút ánh nắng cuối cùng của ngày.
Mạnh Thê Thê vội vàng tập tễnh chạy lại với Thịnh Gia Ngạn.
“Sao muội lại theo tới đây?” Tia sáng lạnh lẽo trong mắt Thịnh Gia Ngạn quét Mạnh Thê Thê từ đầu đến chân, còn thong dong lau đi tro bụi trên mặt Mạnh Thê Thê.
Mạnh Thê Thê vung đao đánh văng một mũi tên bắn tới, tới gần hắn nói nhỏ: “Huynh tốt xấu gì cũng là một nhiếp chính vương, không thể nào lúc chết cũng không có lấy một hộ vệ bên người chứ? Đến lúc đó người ta biết lại bảo huynh số khổ.”
“Ý muội là đến chết chung hử?” Thịnh Gia Ngạn nhìn Mạnh Thê Thê, thuận tay đánh chết hai thích khách vừa bay tới.
Mạnh Thê Thê hứ một cái: “Ta chỉ ví von thôi, ai bảo chúng ta chắc chắn sẽ chết chứ?”
“Ai bảo chúng ta không chết?” Thịnh Gia Ngạn dứt lời, ánh mắt quét về phía những thích khách không ngừng vọt tới kia.
Mạnh Thê Thê không tin, dù thích khách có người đông thế mạnh thì nàng vẫn rất yên tâm về Thịnh Gia Ngạn.
Vì vậy, nàng mới nhân cơ hội nói vài câu êm tai lấy lòng cấp trên của mình: “Có huynh ở đây, chúng ta chắc chắn sẽ không chết.”
Thích khách cách bọn họ gần nhất lặng lẽ xoay người rời đi, chạy đến chỗ thủ lĩnh để báo cáo tình hình: “Chỉ còn một nam một nữ chặn giữa đường, Lâm Cao Sơn chắc đã theo xe ngựa chạy rồi.”
“Một nam một nữ kia là người phương nào?”,
“Thuộc hạ không biết, chỉ biết là võ công không tồi, bọn họ còn tán tỉnh nhau trước mặt mọi người, có vẻ không thèm để chúng ta vào mắt.”
“Hừ! Còn có chuyện này nữa hả?” Thủ lĩnh giật mình, lần này bọn họ dẫn theo không ít người, chẳng lẽ đối phương không sợ? Bèn bảo: “Đây đúng là sỉ nhục của chúng ta, lần này phải lấy đầu bọn chúng cho bằng được, dù không giết được Lâm Cao Sơn thì tốt xấu gì cũng phải mang được cái gì về nộp chứ?”
“Rõ!”
Thịnh Gia Ngạn che chở Mạnh Thê Thê vừa đánh vừa lui, chiêu thức của Mạnh Thê Thê có phần vụng về lại chậm chạp, nhưng tốt xấu có thể phối hợp với Thịnh Gia Ngạn, hắn dừng, nàng liền tiếp, coi như tiến bộ vượt bậc rồi.
“Vương gia, huynh bây giờ cũng nhìn ta với con mắt khác rồi phải không?” Mạnh Thê Thê xích lại gần hắn, nhỏ giọng cười mờ ám.
“Ừ!” Thịnh Gia Ngạn đáp lời bằng giọng mũi. Sau đó keng một tiếng, Mạnh Thê Thê phát hiện trên cổ tay mình xuất hiện một cái xích nhỏ và dài, còn đầu kia thì buộc trên đai lưng của Thịnh Gia Ngạn.
Thịnh Gia Ngạn lại mang thứ này tùy thân luôn hả?
“Vương gia! Ngài định làm gì vậy?”
Thịnh Gia Ngạn nhìn bọn thích khách giờ đã lùi về sau bố trí lại đội hình: “Đợi chút nữa nhiều người, ta sợ muội ngã xuống vách núi, hoặc mất dấu ta!”
Rồi đấy là lý do để hắn đường đường chính chính buộc mình lại hả? Mạnh Thê Thê thấy tim đau thắt.
Thịnh Gia Ngạn thấy ánh mắt Mạnh Thê Thê nhìn mình có vẻ tủi tủi đáng thương, nhất thời không nhịn được, vươn tay vuốt tóc nàng rồi vỗ vỗ đầu trấn an: “Nếu ta xảy ra chuyện, sẽ tháo đai lưng ra, muội cứ chạy trốn là được.”
…. Mạnh Thê Thê không nói lên lời.
Xích buộc trên cổ tay nàng, tức là dù nàng có xảy ra chuyện gì Thịnh Gia Ngạn cũng sẽ không vứt bỏ nàng. Nhưng nếu Thịnh Gia Ngạn xảy ra chuyện, hắn lại muốn nàng chạy trước.
Thiên hạ này làm gì có lý nào như thế?
Mạnh Thê Thê nàng cái gì cũng không biết, nhưng riêng bảo vệ chủ nhân thì cực kỳ kiên quyết, bảo nàng nịnh hót cũng được, chứ bảo nàng bỏ lại Thịnh Gia Ngạn chạy trước thì không bao giờ!
“Ta không chạy đâu, chết thì hai người cùng chết! Nếu không sau này xuống Địa Phủ, Diêm La Vương lại phán ta tội bất trung bất nghĩa thì sao?” Mạnh Thê Thê túm lấy ống tay áo Thịnh Gia Ngạn, cố chấp trả lời.
Thịnh Gia Ngạn nghe vậy thì cười khẽ một tiếng: “Không đâu, hắn sẽ không làm thế!”
Thủ lĩnh nhóm thích khách đứng phía đối diện thấy hai người cách đó không xa đang làm đủ trò, dường như không để nhóm mình vào mắt, trong lòng thủ lĩnh dấy lên lửa giận: “Hai người này có lai lịch gì, mà dám anh anh em em ở đây?
Xem ra phải cho chúng một bài học mới được!”
Thủ lĩnh ra hiệu cho nhóm thích khách đồng loạt xông lên, chỉ có một nhóm cung nỏ chuẩn bị sẵn sàng, chớp thời cơ bắn cho hai con người cách đó không xa kia thành hai con nhím.
Thân thủ Thịnh Gia Ngạn cực nhanh, kiếm pháp nước chảy mây trôi, gió cuốn mây tàn, xoát một cái đã đánh cho loạt thích khách lùi về sau mấy bước. Mạnh Thê Thê trốn ở phía sau hắn, nhân lúc người ta sơ hở thì chọt trúng điểm yếu, hèn hạ hết sức.
Nhiều lần Mạnh Thê Thê tiến tiến lùi lùi né tránh mũi kiếm của thích khách, có lần vô ý ngã nhào xuống đất, thích khách kia giơ kiếm chém xuống, Mạnh Thê Thê lăn qua lăn lại trên mặt đất để tránh né. Thích khách đâm loạn xạ, bộ dạng có vẻ phải xiên Mạnh Thê Thê thành xiên thịt trên thân kiếm cho bằng được. Nhiều lần mũi kiếm tỏa ra hơi lạnh đã phản chiếu ra lỗ mũi đen sì của Mạnh Thê Thê rồi, nhưng kết quả vẫn bị nàng lăn qua lăn lại, né được.
Nhát kiếm cuối cùng, Mạnh Thê Thê mệt qua lăn không nổi nữa, mắt thấy mình sắp bị một kiếm đâm xuyên trán, thích khách kia lại bị Thịnh Gia Ngạn thoát thân ra vẩy kiếm một cái, ngã xuống vách núi bên phải.
Thủ lĩnh thấy bọn họ không tổn hại gì, mà quân của mình lại hao tổn không ít thì không còn kiên nhẫn nữa, ra lệnh một tiếng, lệnh cho đội cung đồng loạt bắn tên!
Thịnh Gia Ngạn thấy mưa tên bắn tới, không còn chỗ nào để tránh nữa, liền dứt khoát ôm Mạnh Thê Thê vào trong ngực, còn thuận tay cởi đai lưng ra.
Động tác của hắn nhìn rất thong dong, Mạnh Thê Thê đã biết lựa chọn của hắn.
Nàng trơ mắt nhìn mưa tên dày đặc trong không trung, giãy dụa muốn động đậy, Thinh Gia Ngạn lại giữ chặt nàng trong lòng mình.
“Thịnh Gia Ngạn!” Mạnh Thê Thê vội kêu lên: “Buông ra cho muội!”
Khuôn mặt bình thường cực kì lạnh lùng của Thịnh Gia Ngạn lúc này dần hiện lên chút ôn nhu: “A Mạnh…” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Mạnh Thê Thê một cái.
Nụ hôn này dường như cất giấu ngàn câu vạn chữ mà hắn không nói ra, Mạnh Thê Thê nhìn mưa tên đã gần trong gang tấc, thất kinh trợn to mắt.
….
Trong Địa Phủ, Thế Tục Kính đột nhiên tắt ngúm.
Đám minh lại vây quanh trước kính đột nhiên vỗ đùi.
Nhật Du Thần gào lên: “Sao vậy, sao vậy! Đúng đoạn cao trào thì mất hình à?”
Bạch Vô Thường kiểm tra Thế Tục Kính một lượt, cuối cùng vuốt cằm ra vẻ thâm trầm bảo: “Chỉ sợ Thế Tục Kính cảm giác được bệ hạ sắp trở về, hưng phấn quá nên bị sốc đấy.”
Hắc Vô Thường luôn lãnh đạm nhìn một lần cũng gật gật đầu: “Chắc là thế rồi.”
Thiện Ác đồng tử đột nhiên đứng bật dây, hạt dưa trước mặt bị nó hất tung lên: “Thế nhưng bệ hạ bỏ mình trên trần gian, Mạnh tỷ tỷ chẳng phải sẽ lẻ loi hiu quạnh một đời sao?”
Thành Hoàng ngồi một bên, quỳ gối pha trà: “Chỉ sợ, với cá tính của Mạnh tỷ tỷ, có thể sẽ tự sát lắm à!”
“Hả?” Đám minh lại đồng loạt hô lên.
“Người tự sát sẽ phải chịu lửa nghiệp đốt cháy, khổ lắm, Mạnh tỷ tỷ, tỷ đừng nghĩ quẩn mà…!”
Huyết Hà tướng quân lo lắng vò đầu: “Sao thế được! Mà sao bệ hạ lại chết? Bệ hạ không phải nam chính à?”
Hắn vừa dứt lời, mọi ánh mắt của cả bọn đều đổ dồn vào hắn.
Huyết Hà tướng quân bị cả bọn nhìn đến da đầu tê dại vội lùi lại một bước: “Sao vậy, sao vậy? Ta đọc tiểu thuyết, thấy trong đó nhân vật chính đều đại nạn không chết mà. Lý nào bệ hạ và Mạnh tỷ tỷ của chúng ta lại không giống với kịch bản chứ?”
Mạnh Khương yếu ớt thút thít: “Nhưng tác giả không phải Nguyệt lão với Ti Mệnh…”
“Sai!” Sát Thần giơ ngón tay ra vẩy vẩy, bổ sung: “Còn có một đám thượng tiên có thù với Mạnh tỷ tỷ nữa…”
Cả đám minh lại nghe xong liền im bặt, sau đó, bon họ vui vẻ khua chiêng gõ trống: “Đi, đi, đi, không xem nữa. Về tắm cái cho thơm tho, chuẩn bị đón bệ hạ và Mạnh tỷ tỷ về nhà.”
Bọn họ vừa đi đến cổng, Dạ Du Thần ngồi nguyên tại chỗ ở phía sau mới phảng phất như bừng tỉnh sau giấc mộng dài, khuôn mặt đen thui đột nhiên đỏ lên: “Không ngờ, bệ hạ còn thích chơi trói xích…khửa, khửa, khửa…”
Nhật Du Thần xoay người về vỗ lên đầu hắn cái bốp: “Khửa cái rắm mi à khửa, hết rồi, đi mau. Quét sạch vỏ hạt dưa lần trước bọn mình ăn đi, đừng để Mạnh tỷ tỷ về lại đánh cho hai đứa về nguyên hình.”
“Ơ?” Dạ Du Thần lúc này mới nhìn về phía Thế Tục Kính đã tắt ngúm từ lâu: “Thế Tục Kính sao không chiếu nữa rồi! Ơ, kết cục như nào ta còn chưa kịp xem mà…Này, mi chờ ta với…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.