Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 46: Tranh chấp ở Vân Thâm Đình




Dịch: Thanh Hoan
Trong phủ Nhiếp Chính Vương xa xa trong kinh thành. Ngoài đường truyền đến tiếng cầm canh gõ mõ, các quý nhân trong kinh thành đều đang say ngủ, còn phòng của Lục Tam Nương vẫn sáng đèn.
Nàng đang đọc tin của Thịnh Gia Ngạn gửi từ U Châu đến, đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ khe khẽ.
Lục Tam Nương cất lá thư đi, lên tiếng gọi người tiến vào.
Người này mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, dáng vẻ yểu điệu làm người thương tiếc, khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều càng khiến người say mê. Quan trọng hơn là dung mạo của nàng ta giống hệt Mạnh Thê Thê.
Nhưng người nào quen biết hai người thì chắc chắn sẽ nhận ra được, vì Mạnh Thê Thê không thể nào bày ra bộ dạng yếu đuối như thế này.
Nữ tử này chính là người thiếp thất của nhị đương gia mà ngày đó Thịnh Gia Ngạn khăng khăng dẫn từ Thục Trung về, tên là Triệu Yên Nhiên.
“Yên Nhiên, còn chưa ngủ à?” Lục Tam Nương thấy nàng ta, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, không lấy lòng cũng không xa lánh.
Triệu Yên Nhiên đặt bọc đồ trong tay lên bàn, chậm rãi mở ra, giọng mềm mại: “Mấy ngày trước thấy mắt cô thâm quầng biết cô ngủ không ngon. Ta có phơi cam thảo với kiều mạch làm gối, cô dùng thử xem, chắc sẽ có hiệu quả.”
Lục Tam Nương không từ chối, cảm ơn rồi nhận lấy.
“Tam Nương, mấy ngày nay ta đều không gặp điện hạ. Ta đến điện Minh Quang thỉnh an nhưng người ta chỉ nói điện hạ bận. Ta không muốn đi quấy rầy điện hạ đâu, chỉ là mấy ngày nay có chép thơ của điện hạ, có mấy chỗ không hiểu muốn thỉnh giáo thôi.” Triệu Yên Nhiên ngập ngừng, giống hệt một người vợ nhớ nhung trượng phu của mình.
Lục Tam Nương không phản ứng, lạnh lùng nhìn, giọng cũng không mặn không nhạt: “Điện hạ bận rộn cả ngày, ngài đi đâu kẻ dưới như bọn ta làm sao biết được?”
Triệu Yên Nhiên bị nàng ta bác bỏ như thế, hơi ngượng ngùng: “Cô nói cũng đúng…”
Lục Tam Nương dù gì cũng là người mặt lạnh nhưng dễ mềm lòng, thấy nàng ta hơi xấu hổ thì an ủi: “Cô cứ chịu khó bắt chước Thê Thê đi, thể nào điện hạ cũng sẽ vui.”
Ban ngày sẽ có người đến dậy Triệu Yên Nhiên đi đứng, ăn cơm như thế nào. Nàng ta không được phép có sở thích, không được dùng màu sắc mình ưa, thậm chí không được lộ diện trước mặt Mạnh Thê Thê.
Bởi vì vương gia sợ Mạnh Thê Thê không vui.
Triệu Yên Nhiên nhịn mấy ngày rồi, thấy ở đây chỉ có Lục Tam Nương và mình thì không nhịn được hỏi: “Từ lúc ta vào phủ đến giờ còn chưa gặp vị Mạnh cô nương này, nhưng vương gia lại dặn ta bắt chước thần thái, cử chỉ của nàng ấy, thậm chí bảo ta phải biến thành một Mạnh Thê Thê thứ hai. Nhưng ta nghĩ mãi không hiểu, nếu không cho ta gặp Thê Thê cô nương thì làm sao ta bắt chước giống được?”
Lục Tam Nương nghe thấy nàng ta nhắc đến tên Mạnh Thê Thê, vẻ mặt cũng dịu đi rất nhiều: “Hồi trước Thê Thê bị bệnh nhẹ, giờ còn chưa khỏi hẳn. Có lẽ sau này cô sẽ có cơ hội gặp cô ấy thôi. Yên Nhiên, đừng trách ta nói thẳng, cô có thể giống Thê Thê ba phần, đấy là phúc khí của cô!”
Bàn tay giấu trong tay áo của Triệu Yên Nhiên siết chặt lại. Vì sao tất cả mọi người đều như vậy? Vương gia nhắc đến tên Mạnh Thê Thê sẽ cười, ngay cả người lúc nào cũng lãnh đạm như Lục Tam Nương nghĩ đến Mạnh Thê Thê cũng dịu giọng lại. Rốt cục Mạnh Thê Thê kia là thần thánh phương nào lại có thể khiến những người này móc hết ruột gan ra đối xử tốt với ả chứ? Ả có tài đức gì?
Nghe thấy Lục Tam Nương nói mình thật có phúc khi trông giống Mạnh Thê Thê, Triệu Yên Nhiên cười lạnh trong lòng. Nàng ta suốt ngày phải bắt chước theo cử chỉ, thói quen, sở thích của Mạnh Thê Thê. Nghe nói ả thích ăn măng tây, thế là bữa nào trong đồ ăn của mình cũng có một đĩa này. Tất cả mọi người đều biết Mạnh Thê Thê ả thích ăn măng tây, nhưng không ai biết Triệu Yên Nhiên mình bị dị ứng với nó! Mỗi lần ăn xong mình lại phát bệnh, nhưng chỉ có thể ôm ngực khó thở một mình thôi!
Mạnh Thê Thê ả dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà được tất cả mọi người sủng ái đến vậy chứ?
Biểu cảm trên mặt Triệu Yên Nhiên vẫn mềm mại như vậy, lại nói vài câu với Lục Tam Nương xong liền lên tiếng cáo lui.
Tỳ nữ Phương Lăng đứng chờ ngoài cửa phủ thêm áo choàng cho nàng ta: “Ban đêm gió lạnh, nương tử cẩn thận kẻo bị cảm.”
Triệu Yên Nhiên cảm động nhìn nàng ta: “Vương phủ rộng lớn như vậy, chỉ có em là quan tâm ta.”
Phương Lăng vội vàng nhìn bốn xung quanh: “Về sau nương tử đừng nói câu này nữa, nếu để người ngoài nghe thấy lại nghĩ nương tử không thích vương phủ mất. Hơn nữa, nô tỳ là nha hoàn của nương tử, không đối xử tốt với nương tử thì tốt với ai chứ?”
Triệu Yên Nhiên cười khổ, tháo một cặp vòng ngọc trên tay xuống: “Em cầm lấy cái này đi, coi như ta cảm tạ em chăm sóc ta suốt mấy ngày nay.”
Phương Lăng vội vàng từ chối: “Chăm sóc nương tử là bổn phận của nô tỳ, sao dám nhận những thứ này chứ?”
Triệu Yên Nhiên lại không cho nàng ta từ chối: “Đây là tâm ý của ta, em mà không cầm thì tức là cũng xem thường ta như bọn họ.”
Phương Lăng bấy giờ mới nhận lấy, lại nói mấy câu tỏ vẻ trung thành với Triệu Yên Nhiên xong, hồi sau mới nói: “Vương gia đối xử với nương tử thật tốt, ngày nào quản gia cũng mang trang sức đến cho nương tử.”
Triệu Yên Nhiên thầm cười lạnh trong lòng, đối xử tốt với nàng á? Đúng là ngày nào cũng đưa xiêm y, trang sức đến, nhưng có thứ gì không phải sở thích của Mạnh Thê Thê đâu? Ngay cả đôi vòng tay vừa rồi cho Phương Lăng kia cũng là do năm xưa Mạnh Thê Thê chọn xong còn thừa ra.
Triệu Yên Nhiên nàng kiếp trước nợ Mạnh Thê Thê cái gì, mà đời này phải sống dưới cái bóng của ả chứ?
Hai người tương tự nhau, nếu như một người chết đi, vậy thì người còn lại sẽ trở thành duy nhất, phải không?
Ý tưởng này đột phát trong lòng Triệu Yên Nhiên giống như một hạt giống chôn dưới đáy lòng, giữa bầu trời ý xuân dạt dào này, bắt đầu nảy mầm…
….
Cao Lan bảo Liễu Ấm cùng hai tỳ nữ kia ở lại trên xe ngựa, một mình quen đường cầm đèn lồng bước về phía Vân Thâm Đình. Xa xa trông thấy có một bóng người ngồi trong đình, Cao Lan vui như mở cờ trong bụng.
Nàng ta vội thổi tắt đèn lồng, vuốt lại tóc mai thướt tha đi về phía đó.
Nàng ta đứng ở ngoài đình, mượn ánh trăng mờ mờ tỏ tỏ nhìn về phía người đang quanh lưng về phía nàng ta, dịu dàng gọi: “Công tử!”
Người kia chấn động, không quay đầu lại.
Cao Lan càng to gan hơn, chạy lên ôm người kia từ sau lưng.
“Lan Nhi còn tưởng chàng không còn muốn liên quan gì đến Lan Nhi nữa.” Lúc Cao Lan nói chuyện, vẫn không quên lấy bộ ngực mềm mại cọ vào lưng người kia.
Người kia bị cọ một lát, hạ thể bắt đầu khô nóng. Triệu Trường Vinh vui sướng, hắn biết ngay Cao Lan sẽ không rời bỏ hắn, Lan Nhi của hắn vẫn yêu hắn mà. Cho nên hắn xoay người lại ôm chặt lấy Cao Lan: “Lan Nhi, ta biết ngay là nàng có nỗi khổ tâm mà.”
Nghe được giọng hắn, Cao Lan kinh ngạc vội đẩy Triệu Trường Vinh ra. Khi thấy rõ mặt hắn thì kinh ngạc hỏi: “Là anh sao? Tại sao anh lại ở chỗ này?”
“Là ta hẹn nàng ra mà, tất nhiên phải ở đây rồi? Lan Nhi, nàng theo ta đi, ta sẽ dẫn nàng cao chạy xa bay, nàng sẽ không phải sợ gì cả nữa!" Triệu Trường Vinh cầm lấy hai tay Cao Lan đặt lên ngực mình, nhìn nàng ta với ánh mắt nóng bỏng.
Cao Lan vùng vẫy để thoát ra: “Anh bị điên đấy à, anh là cái thá gì? Còn định dẫn ta bỏ trốn? Ta nhổ vào!”
Cao Lan xoay người rời đi, Triệu Trường Vinh sao có thể để nàng ta đi chứ? Hắn siết chặt cổ tay nàng ta: “Lan Nhi, nàng không thể vô tình như thế, đúng không? Chúng ta đã từng thề non hẹn biển trước hoa dưới trăng, nàng quên hết rồi sao?"
Cao Lan thấy hắn dây dưa mãi thì bực mình cực kì: “Trước kia ta lừa anh đấy. Anh còn chưa hiểu à? Toàn bộ U Châu cũng chỉ có nhà anh là có tỷ tỷ vào cung làm quý nhân, ta nghĩ Triệu gia tiền đồ vô lượng mới miễn cưỡng đi lại với anh, tất cả chỉ là giả vờ, thực tế ta không thấy vui vẻ một ngày nào cả! Sao anh không nhìn lại mình đi, mặt mũi bình thường, không có tài, cũng không có tiền. So với Phương Thiên Bảo kia, anh còn kém xa! Lại còn vọng tưởng cưới ta hả? Cứ mơ đi!”
Triệu Trường Vinh lúc này đã bị chọc giận hoàn toàn rồi, một tay hắn siết lấy cổ Cao Lan: “Con tiện nhân này, thì ra mày vẫn lừa ông!”
Cao Lan vùng vẫy tay chân đấm đá Triệ Trường Vinh, nàng ta bị siết cổ đến ho khan, chảy cả nước mắt: “Anh tưởng… tưởng ta để ý anh sao?”
Triệu Trường Vinh càng dùng sức hơn: “Đừng nói nữa! Con tiện nhân này! Tiện nhân!”
Hắn càng siết càng hăng, cuối cùng Cao Lan nghẹt thở, bất tỉnh nhân sự.
Triệu Trường Vinh lúc bấy giờ mới thả tay ra, miệng thở hồng hộc. Hắn nhìn Cao Lan ngã sõng xoài trên mặt đất, váy vén lên lộ ra cặp đùi trắng muốt. Trong đầu Triệu Trường Vinh nảy ra ý xấu, chỉ cần bây giờ hắn làm nhục thân thể của Cao Lan, đồng thời lấy đồ trên người nàng ta làm tín vật, đến lúc đó Cao phủ không muốn gả cũng phải gả. Đợi đến khi Cao Lan bước vào Triệu phủ rồi, còn không phải mặc hắn chà đạp?
Hạ quyết tâm xong, Triệu Trường Vinh nhào đến đè người ra, Cao Lan còn đang hôn mê không biết gì cả.
Đêm đã rất khuya.
Không biết đã bao lâu, Triệu Trường Vinh rốt cục cũng phát tiết xong. Lúc này Cao Lan đã quần áo xộc xệch toàn thân đầy những vết xanh tím. Một cơn gió lạnh thổi qua, Triệu Trường Vinh đột nhiên bừng tỉnh, thấy chuyện xấu xa mình vừa làm, hắn mới bắt đầu hoảng. Hắn cũng không kịp lo được lo mất nữa, chỉ sợ Cao Lan bị hắn bóp cổ chết. Vội vàng kéo quần lên, thuận tay vơ lấy cái yếm đào của Cao Lan lên rồi lảo đảo rời đi.
Liễu Ấm chờ ở giao lộ hồi lâu không thấy Cao Lan quay về, liền dẫn hai tỳ nữ đi tìm, đến Vân Thâm Đình thấy Cao Lan áo quần xốc xếch lại hôn mê bất tỉnh thì sợ tái mặt, nàng ta không dám để lộ ra, chỉ vội vàng phối hợp với hai tỳ nữ kia chỉnh lại xiêm y cho Cao Lan. Trong lúc vội vàng, cây trâm của Cao Lan rơi vào bụi cỏ cũng không ai để ý tới, ba người đỡ nàng ta lên xe ngựa, chạy một mạch về Cao phủ.
Về phần Triệu Trường Vinh, hắn theo một con đường khác để về nhà, lúc đi ngang qua một ngôi miếu chợt nghe thấy phía sau bờ tường đổ nát có tiếng hai người bàn nhau: “Hôm tiệc ngắm hoa kia sẽ giết cả nhà họ Lâm.”
“Không chờ phía trên chỉ thị xuống à?”
Triệu Trường Vinh nghe thấy thế thì vừa kinh vừa sợ, đang định chạy trốn thì lại vấp vào vạt áo dài chưa sửa sang kịp, ngã cái rầm xuống đất.
“Ai?” Kẻ xấu sau bờ tường xách đao xông ra, thấy Triệu Trường Vinh ngã dưới đất, mặt kinh hoảng nhìn bọn họ.
Chắc chắn hắn đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ.
Kẻ xấu không cho hắn cơ hội nói chuyện, cầm dao găm xông lên đâm phập vào ngực Triệu Trường Vinh. Chỉ thấy Triệu Trường Vinh trợn trừng mắt, toàn thân khẽ run mấy lần rồi không còn động tĩnh gì nữa.
...........
Cao Lan sau khi quay lại Cao phủ được Liễu Ấm chăm sóc, cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng ta nghe thấy lúc tìm được mình thì áo quần xốc xếch liền biết mình bị Triệu Trường Vinh xâm hại. Cao Lan căm hận, dứt khoát bảo Liễu Ấm đi diệt khẩu hai tỳ nữ đi cùng mình, tránh cho hai ả nói ra chuyện này làm hỏng thanh danh.
Liễu Ấm đi sắp xếp xong việc nàng ta dặn dò rồi mới nói với Cao Lan: “Tiểu thư, không thấy Tiểu Nguyễn đâu cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.