Mạnh Bà - Một Đoạn Nghiệt Duyên

Chương 2: Rời đi




" Ngươi dám giết Mạnh Bà, ngươi nghĩ còn cơ hội thoát khỏi nơi này hay sao?"
Mạnh Bà đau đớn bất lực nằm trong trận pháp, hồng y rực rỡ nay chỉ còn lại một màu trắng nhợt nhạt, gắng gượng chút sức lực cuối cùng nhìn rõ kẻ đã giết được nàng.
" Bần tăng khi đặt chân đến nơi này đã biết không còn cơ hội quay về".
" Đường đường là một la hán, lại uổng phí công sức giết một yêu quái nhỏ bé như ta, càng không ngờ sẽ bị giam cầm suốt đời dưới 18 tầng địa ngục. Đáng sao?"
" Đáng".
"Mẹ, mẹ làm sao thế này, đừng bỏ Tiểu Thất lại một mình, mẹ...mẹ ơi..."
Tiểu Thất tuy là đứa trẻ mới tám tuổi thế nhưng nàng cũng cảm nhận được chuyện gì sắp xảy ra. Mẫu thân nàng đã bị giam trong Hồng Liên Pháp, phàm là yêu tinh một khi bị máu của La Hán dùng để bày trận, cũng không tránh khỏi cái chết. Mà Mạnh Bà lại bị thương không thể kháng cự, nếu nàng chết đi sẽ bị hồn phi phách tán, không thể luân hồi.
" Thất nhi, mẹ xin lỗi. Mẹ không thể chăm sóc cho con được nữa, con phải nhớ kĩ không được oán hận, cũng không được tìm hòa thượng để trả thù. Phải sống cho thật tốt, có biết không?"
" Mẹ... đừng bỏ Tiểu Thất, mẹ....mẹ......"
Dứt lời, Mạnh Bà dần dần tan biến vào khoảng không, gió cát lại một lần nữa nổi lên. Mạnh Bà đời thứ 8 đã bị một kẻ đột nhập giết chết, để lại Mạnh Bà đời thứ 9 "Tiểu Thất".
Sổ sinh tử Diêm Vương đã ghi lại, Vô Trần kẻ đã dùng Hồng Liên Pháp giết chết Mạnh Bà, đột nhập Diêm Giới, đã được giải đến Diêm La Điện thẩm vấn, chịu mọi sự hành hạ, mãi mãi bị giam cầm, không thể luân hồi.
" Ngươi dám giết Mạnh Bà, ngươi nghĩ còn cơ hội thoát khỏi nơi này hay sao?"
Mạnh Bà đau đớn bất lực nằm trong trận pháp, hồng y rực rỡ nay chỉ còn lại một màu trắng nhợt nhạt, gắng gượng chút sức lực cuối cùng nhìn rõ kẻ đã giết được nàng.
" Bần tăng khi đặt chân đến nơi này đã biết không còn cơ hội quay về".
" Đường đường là một đại sư cao cao tại thượng, lại uổng phí công sức giết một yêu quái nhỏ bé như ta, càng không ngờ sẽ bị giam cầm suốt đời dưới 18 tầng địa ngục. Đáng sao?"
" Đáng".
"Mẹ, mẹ làm sao thế này, đừng bỏ Tiểu Thất lại một mình, mẹ...mẹ ơi..."
Tiểu Thất tuy là đứa trẻ mới tám tuổi thế nhưng nàng cũng cảm nhận được chuyện gì sắp xảy ra. Mẫu thân nàng đã bị giam trong Hồng Liên Pháp, phàm là yêu tinh một khi bị máu của hòa thượng có tu vi cao thâm dùng để bày trận, cũng không tránh khỏi cái chết. Mà Mạnh Bà lại bị thương không thể kháng cự, nếu nàng chết đi sẽ bị hồn phi phách tán, không thể luân hồi.
" Thất nhi, mẹ xin lỗi. Mẹ không thể... chăm sóc... cho... con được nữa, con phải nhớ kĩ đừng... ba..o giờ tin... vào nam nhân, cũng đừng đem... trái tim của bản thân... mình trao đi. Nam nhân trong thiên hạ không kẻ nào là thật lòng với con đâu...."
" Mẹ... đừng bỏ Tiểu Thất, mẹ....mẹ......"
Dứt lời, Mạnh Bà dần dần tan biến vào khoảng không, gió lại một lần nữa nổi lên. Mạnh Bà đời thứ 8 đã bị giết chết, để lại Mạnh Bà đời thứ 9 "Tiểu Thất".
Mạnh Bà chết đi, Vọng Hương Đài cũng chỉ còn mỗi mình Tiểu Thất, tên hòa thượng giết chết mẫu thân nàng cũng đã bị giải đi, kết cuộc của hắn ra sao, nàng cũng không rõ.
- ----*-----*------*-------
500 năm sau
" Thất Thất, con muốn rời khỏi đây thật sao?"
Diêm Vương bất đắt dĩ nhìn Tiểu Thất, không khỏi thở dài một hơi, thời gian đã qua lâu như thế nhưng cái chết của Mạnh Bà vẫn còn canh cánh trong lòng nàng, quả là một đứa bé đáng thương.
" Thất nhi muốn đến nhân gian chơi một chuyến, ở Diêm Giới lâu quá thật sự rất nhàm chán. Hơn nữa Mạnh Bà Thang cũng đã nấu sẵn, chỉ cần để Hoa Hoa tỷ cho các linh hồn uống là được rồi nha"
Đôi mắt ngấn lệ đáng thương nhìn lão Diêm Gia, hai tay bấu lấy vạt áo y ra sức cầu xin, nàng không tin Diêm Vương dễ mềm lòng như thế lại không đồng ý.
" Thôi được, chơi xong nhớ nhanh trở về. Còn nữa, không được gây chuyện, phải bảo vệ bản thân, có biết chưa?"
Lão Diêm Vương lắc đầu ủ rũ, ngay cả Thất Nhi cũng muốn đi, ở Diêm Giới âm u này, còn ai chơi đùa với lão đây. Thật sự rất đau lòng a, thế nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại bảo con bé ở đây thì rất tội nghiệp, đành cho nó ra ngoài một chuyến cảm nhận nhân gian, khi chán rồi sẽ quay trở về. Thế nhưng, cũng chính suy nghĩ ấy đã làm lão hối hận về sau.
" Thất nhi đã lớn, có thể chăm sóc cho bản thân, Diêm thúc thúc cứ yên tâm".
##Phongtinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.