Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 15: Thu hoạch lớn từ bẫy rập




Miêu: beta-ed
Điền Tiến Đa vừa thấy là Quý Hòa, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Thì ra là Hòa Tử à Ông đừng hòng doạ tôi nhá, tôi biết ông khẳng định không phải người chuyên mách lẻo, lại nói chúng ta là anh em tốt, ông lại đi hại tôi hở?”
Giản Hổ thấy Điền Tiến Đa đi về phía Quý Hòa, còn rất thân mật chụp bả vai Quý Hòa, trong lòng nghĩ Điền Tiến Đa trước kia rất chướng mắt Quý Hòa, giờ mới bao lâu đã thân thiết với Quý Hòa như vậy? Gã không khỏi đánh giá lại Quý Hòa, phát hiện Quý Hòa hơi không giống trước kia, trước kia Quý Hòa luôn cong lưng cúi đầu, rất yếu đuối, rất không thu hút, mà hiện tại Quý Hòa rất có *** thần, mặt mày mỉm cười, ánh mắt trong trẻo, còn dám vui đùa với Điền Tiến Đa, nếu không phải vẫn bộ dáng như trước kia, gã còn cho là đổi người khác rồi.
Tuy rằng cảm thấy Quý Hòa thay đổi, Giản Hổ cũng không nghĩ nhiều, gã căn bản là không đặt Quý Hòa vào trong mắt.
“Quý Hòa, ông cầm giỏ đi hái rau dại hả? Vậy chúng ta cùng đi, bọn tôi chặt củi, ông đứng một bên hái rau dại, cùng nói chuyện cho vui.” Điền Tiến Đa bậy bạ vài câu với Quý Hòa, kêu hắn cùng đi. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa nói: “Không, tôi muốn đi dạo chung quanh, thuận tiện hái chút rau dại là được, một người cũng không ăn được bao nhiêu.”
Điền Tiến Đa vừa nghe liền vỗ vỗ hắn nói: “Ăn nhiều vào, nhìn ông gầy quá, nhưng tốt nhất là ăn thịt, thế mới bổ. Tôi với Hổ Tử buổi chiều muốn lên núi Bắc, nếu tôi ăn may bắt được thú hoang gì thì tôi mời ông ăn một bữa ra trò”
Quý Hòa nghĩ Điền Tiến Đa người này thật đúng là rộng rãi khẳng khái, hắn cũng biết người trong thôn này mà bắt được thú hoang thì rất ít khi để lại ăn, đều đem bán hết, cậu ta lại nguyện ý mời mình ăn.
Điền Tiến Đa lại lôi kéo Giản Hổ cùng Quý Hòa nói chuyện, hy vọng Quý Hòa có thể kết giao với nhiều người. Quý Hòa cảm thấy Giản Hổ người này tâm tư không đơn giản, không muốn nhiều lời, mà Giản Hổ cũng không quá coi trọng Quý Hòa, cũng chỉ nói vài lời xã giao liền ngậm miệng không nói. Chỉ có Điền Tiến Đa nói đến sung sướng, thỉnh thoảng còn cười to, cũng không quá tẻ nhạt. Ba người còn nói cười trong chốc lát, Điền Tiến Đa mới cùng Giản Hổ cùng đi. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa loanh quanh trong núi, rất nhanh đã lấp đầy cái giỏ, cũng đào vài cái bẫy rập, đều không quá sâu, sẽ không nguy hại đến con người, thú hoang nhỏ như gà rừng thỏ hoang rơi vào muốn đi ra cũng hơi khó. Quý Hòa bỏ một miếng bánh ngô bên dưới, bên trong bỏ thêm linh tuyền, trải qua thí nghiệm trước kia, cái mũi động vật còn *** hơn người nhiều, chỉ cần cách không xa là có thể ngửi được, đến lúc đó sẽ nhảy xuống chui đầu vô lưới.
Bởi vì không có công cụ thích hợp, chờ chuẩn bị xong mấy cái bẫy rập cũng sắp buổi trưa, Quý Hòa bố trí lại bề ngoài của bẫy cho tốt, đánh ký hiệu, mang giỏ về nhà.
Giữa trưa làm món canh cá nấu rau dại, ăn thật vui sướng, hơn nữa khí trời ngày xuân chuyển ấm, toàn thân đều ra một tầng mồ hôi, Quý Hòa kéo quần áo trên người, nghĩ ngày mai kiếm tiền thì phải mua lấy bộ quần áo mặc, nếu không lúc tắm rửa ngay cả quần áo cũng không có mà đổi. Hiện tại ngoại trừ một bộ quần áo rách rưới mang theo từ trong nhà chính là một bộ quần áo không cũ không mới Quý Đại Phát cho hắn.
Nghĩ đến Quý Đại Phát, Quý Hòa nghĩ chờ đi chợ xong là có thể qua Quý Đại Phát thăm hỏi, đến lúc đó trong tay có tiền, cũng có thể xách thêm chút lễ. Hắn biết hai nhà Quý Đại Tài Quý Đại Phát có ân oán, tuy rằng bọn họ giúp mình, cho mình đồ, nhưng ngoại trừ bác cả thì những người khác trong nhà khẳng định vẫn có ý kiến, mình đến biểu đạt tâm ý, cũng để cho bác cả thấy ông không thua thiệt người nhà.
Buổi chiều Điền Tiến Đa đến, đưa cái sọt cho Quý Hòa, đây là buổi sáng Quý Hòa hỏi mượn. Cậu ta cũng không hỏi Quý Hòa mượn làm gì, chỉ nói cùng Giản Hổ đi núi Bắc, nếu bắt được nhiều thú hoang thì sẽ cho cậu một con, sau đó liền vội vã đi gặp Giản Hổ.
Quý Hòa bảo Điền Tiến Đa không cần đưa, nhưng chỉ nhìn được cái bóng Điền Tiến Đa, cười lắc đầu, nghĩ tí nữa bẫy rập của mình cũng có thú hoang, mang về cho cậu ta nhìn, Điền Tiến Đa cũng liền sẽ không để lại cho hắn nữa.
Buổi chiều Quý Hòa nhìn bẫy rập, như hắn mong muốn, trong sáu cái bẫy rập đều có con mồi, có cái còn không chỉ có một con. Tổng cộng có hai con gà rừng, sáu con thỏ, thật sự là thu hoạch lớn. Quý Hòa trói bọn nó lại bỏ hết vào trong sọt cầm trong tay. Bố trí lại bẫy rập cho tốt, không bỏ mồi. Sau đó cõng sọt xuống núi.
Điền Tiến Đa đến, hứng khởi đưa cho Quý Hòa một con gà rừng, nói: “Hôm nay thu hoạch không ít Tôi bắt được hai con gà rừng, ba con thỏ hoang Hổ Tử còn lợi hại hơn tôi, cậu ta bắt được bốn con thỏ hoang, gà rừng cũng nhiều hơn tôi một con Nhưng tôi nhặt được một ổ trứng gà rừng. Ha ha ha, vội mang tới cho ấy mấy quả, để chỗ nào đây?”
“Trứng gà rừng? Thế thì tôi xin mấy quả, còn gà rừng thì thôi.”
Quý Hòa vừa nghe có trứng gà rừng liền đến hứng khởi, thân thể hiện tại của hắn chả biết đã mấy đời chưa ăn trứng gà, vừa nghe đến trứng gà rừng không cần hắn phản ứng đã có cảm giác thèm ăn. Quý Hòa cũng không muốn mình thiệt thòi, cũng không khách khí với Điền Tiến Đa.
Điền Tiến Đa đưa cái gói to trong tay cho Quý Hòa.
Quý Hòa đặt gói to lên trên bàn, mở ra thì thấy mười quả trứng gà rừng, hắn nhặt ra năm quả rồi gói lại.
Điền Tiến Đa mang theo một con gà rừng để vào trong, nói: “Con gà rừng này cho ông.”
Quý Hòa nói: “Tôi không cần, không phải khách khí với ông đâu. Không gạt ông, sáng hôm nay tôi đào vài cái bẫy trên núi, nghĩ xem có thể bắt được gì hay không. Ai ngờ may lắm, bắt được mấy con thỏ hoang cùng gà rừng. Cho nên tôi có ăn rồi. Ngày mai còn có thể bắt thêm đem lên trấn bán. Ngày mai ông đi nhé, đến lúc đó chúng ta cùng đi, cũng làm bạn với nhau.”
“Gì? Ông làm bẫy rập bắt được mấy con gà rừng thỏ hoang? Mấy con?” Điền Tiến Đa kinh ngạc, “Ông bắt trên núi này á? Từ lúc nào thì trên núi Tây lại dễ bắt thú hoang như vậy?”
Điền Tiến Đa nghĩ thú hoang trên núi Tây cũng không nhiều, muốn nhiều thì phải đi núi Bắc, núi Bắc kia lại nguy hiểm.
Quý Hòa chỉa chỉa bên ngoài nói: “Ông không tin thì qua phòng bếp mà xem.”
Điền Tiến Đa đi xem thật, chờ trở về mặt nhăn sắp thành bánh bao, biểu tình nhìn Quý Hòa rất oán trách, nói: “Thằng nhóc nhà ông cũng quá may đi Đào vài cái bẫy ngồi trong nhà chờ, dễ dàng bắt được còn nhiều hơn bọn tôi mệt chết mệt sống chạy nửa ngày trên núi. Thế này có còn để người ta sống hay không đây.”
Quý Hòa cười, nói: “Tôi ăn may thôi.”
Điền Tiến Đa kỳ thật trong lòng cũng vui thay Quý Hòa, sắc mặt giãn ra nói: “Là quá may, ngày mai có thể bán chút tiền. Đến lúc đó đổi nhiều đồ ăn vào, dưỡng thân thể, cũng có thể làm ruộng. Bác cả Quý với cha tôi đều hỏi thăm ruộng nhà ai đất tốt, đến lúc đó mà được thì cho ông đi làm ruộng, chỉ cần ông chịu khó thì còn lâu mới chết.”
“Thay tôi cám ơn chú Điền nhé. Chờ tôi kiếm được tiền liền cám ơn chú ấy.”
“Cảm ơn cái gì, về sau ông cứ chặt đứt cái nhà kia là được, đối tốt với nhà bác cả Quý nữa.”
Điền Tiến Đa cùng Quý Hòa hẹn nhau ngày mai cùng đi trấn trên, sau đó mới đi.
Ngày hôm sau Quý Hòa dậy sớm, thu thập xong liền cõng theo cái sọt có hai con gà rừng đi ra ngoài. Lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng, nhưng người trong thôn dậy sớm, đã có người nhìn thấy Quý Hòa. Thấy trong tay hắn xách theo theo hai con gà rừng thì nhìn thêm vài lần. Quý Hòa cười cười chào hỏi, chú bác thím ông bà rất ngọt.
“Đứa nhỏ này là Quý Hoà nhà thằng hai Quý hả? Sao lại không ủ rũ nữa?” Một ông lão nói với ông bạn già bên cạnh. “Nó không phải bị thằng hai Quý bắt tay trắng ở riêng sao? Nhìn qua thấy rất vui nhỉ.”
“Không vui thì còn làm được gì? Chẳng nhẽ bắt nó đi nhảy sông tự vẫn? Đứa nhỏ này nghĩ thoáng.” Ông già để râu dê thở dài mà nói.
“Tôi thấy cũng đúng, đứa nhỏ này cứ cúi đầu như quả dưa chuột héo, khiến người ta không thích, hôm nay thấy ngoại trừ hơi gầy với mặt mũi vàng vọt thì cả người vui vẻ lên trông cũng rất thuận mắt. Tôi đã bảo là nhà lão Quý không có đứa nào xấu mà.” Một bà lão nói.
“Trong tay nó còn mang theo hai con gà rừng sao, là bắt được trên núi phỏng, còn rất có bản lĩnh. Cứ bảo nó là sao chổi, nhưng tôi thấy giống thằng cả nhà họ Quý nói, bát tự không hợp, tách ra xong thì ai cũng không có chuyện gì. Nhìn nó phấn chấn thế kia cơ mà, tôi nói không chỉ có nó khắc một nhà Quý Đại Tài, một nhà Quý Đại Tài cũng khắc nó đấy Nếu không thì sao vừa chặt đứt đã may mắn bắt được gà rừng? Trước kia nó có bao giờ bắt được đâu.”
Ông lão để râu dê nói, ông thấy hơi chướng mắt cả nhà Quý Đại Tài.
Vài người bên cạnh nghe, cũng thấy lời này có lý.
Quý Hòa chỉ dùng vài lời chào hỏi và một khuôn mặt tươi cười còn có hai con gà rừng liền khiến một hồi nghị luận trong thôn, thanh danh sao chổi rất dễ dàng đã bắt đầu xoay chuyển. Việc này hắn không biết, chỉ nghĩ nhanh chóng vào trấn bán thú hoang kiếm tiền, đến lúc đó mua ít quà tặng trở về thăm một nhà Quý Đại Phát.
“Hòa Tử” Rất xa Điền Tiến Đa đã gọi Quý Hòa.
Quý Hòa bước nhanh qua, nói: “Ông còn chờ người khác sao?”
Điền Tiến Đa nói: “Không, có hai chúng ta đi thôi, ông cõng cái sọt kia hả? Tôi cõng giúp ông nhé.”
Quý Hòa cười nói: “Trước kia mỗi ngày tôi cõng còn nặng hơn thế này nhiều, sao giờ lại không cõng được. Rồi, mình đi thôi.”
Điền Tiến Đa gật đầu, nói: “Vốn nghĩ mời ông ngồi xe trâu cơ, chỉ là tôi thấy có người đáng ghét ngồi trên nên thôi. Tôi nghĩ ông cũng không muốn đối mặt với mấy cái người kia.”
Chờ Quý Hòa đến đầu thôn đã biết mấy người đáng ghét Điền Tiến Đa nói đến là ai, trên xe trâu kia có ngồi Phùng thị Kim Thúy Nương cùng con gái út Quý gia Quý Tú Nhi. Hắn nhìn thoáng qua mấy người này liền dời mắt, đi cùng Điền Tiến Đa vượt qua. Nhưng Phùng thị lại đột nhiên gọi hắn lại, hắn dừng chân, quay đầu nhìn mụ, hỏi mụ có chuyện gì, giống như nhìn một người xa lạ.
Phùng thị bị Quý Hòa nhìn mà trong lòng run lên, sau đó lại giận dữ, nghĩ thằng nhãi này, mới rời nhà gan đã to lên, dám nhìn mụ như vậy Mụ chỉ vào gà rừng trong tay Quý Hòa nói: “Mày có gà rừng sao không nghĩ đưa về nhà? Đừng quên mày còn chưa đưa tao tiền sinh dưỡng đâu”
Quý Hòa nói: “Nói trước là đưa trong một năm cơ mà. Nếu không có việc gì tôi đi trước, tránh cho bà dính tôi lại xúi quẩy, tôi cũng không muốn gánh cái tội này đâu. Bà ngồi cho vững, đừng bởi vì mắng tôi mà ngã xuống xe, vậy cũng đừng trách tôi, là bà tự tìm.” Nói xong Quý Hòa xoay người bước đi.
Phùng thị tức mắng hắn, động tác quá lớn, xe trâu không có vòng bảo hộ, mụ lập tức ngã xuống, không chỉ như thế, còn kéo theo cả Quý Tú Nhi cùng ngã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.