Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80

Chương 23: Chương 23





Cất kỹ thùng giấy, cô lập tức bỏ đồ đạc của mình vào bên trong, vị trí mặt bàn trống trải hơn.
Sau khi sắp xếp xong toàn bộ đồ đạc, cô mới mở sách giáo khoa lớp 1 ra.
Cô chưa được đọc qua sách mấy ngày, nhưng tốt xấu gì cũng học được cách ghép âm và những con số cơ bản, có những thứ này làm cơ sở, cô mới định tự học.
Nếu như không có trí nhớ của kiếp trước, có thể cô cũng sẽ giống như những người khác, an an ổn ổn làm công việc này.
Nhưng trí nhớ kiếp trước nói cho cô biết, người không có văn hóa, cho dù vô cùng chăm chỉ, cũng rất khó kiếm được nhiều tiền, hơn nữa có thể còn phải lao lực cả đời.

Hôm nay Mạnh Kha Mẫn không trở về.
Mãi cho đến mười giờ tối Đổng Phúc Ny và Lưu Hân mới tan làm trở về ký túc xá, Lâm Niệm mới biết Mạnh Kha Mẫn gần như mỗi lần nghỉ đều trở về nhà, tình huống không trở về cũng nhiều, dù sao hai người cũng phải đến mười hai giờ trưa ngày hôm sau mới đi làm.
"Tiểu Lâm, đây là hộp giấy cô tìm cho chúng tôi sao.
" Đổng Phúc Ny kinh hỉ nói, không nói hai lời liền đặt quần áo của mình vào trong thùng giấy.
“Tiểu Lâm này, cô thật đúng là tri kỷ mà.
" Lưu Hân cũng cười nói, đặt một ít đồ vật linh tinh đặt ở trên bàn vào trong thùng giấy, “Về sau nếu như cô kết hôn, nhất định sẽ là hiền thê lương mẫu.
”Lâm Niệm mỉm cười, không có tiếp lời Lưu Hân, cô còn chưa nghĩ tới việc này, kiếp trước không có, kiếp này cũng sẽ không cố ý suy nghĩ.
Một đêm không mộng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Niệm dậy sớm rồi đi vào trong bếp ăn cơm giống như thường lệ.
Bất ngờ chính là, lần này trong phòng bếp có thêm người, hơn nữa lòng nhiệt tình của mọi người đến ăn bữa sáng cũng cao hơn bình thường một chút.

"Đúng rồi, cô tới ăn bữa sáng mấy ngày nay còn chưa gặp qua đầu bếp Vương nhỉ.
” Có người bên cạnh thấy Lâm Niệm lộ vẻ kinh ngạc thì chủ động giải thích, "Tay nghề của đầu bếp Vương rất tốt, ngay cả ông chủ của chúng ta cũng phải khen ngợi, cho nên chỉ cần đầu bếp Vương đến ăn bữa sáng, đồ đạc ở trong bếp anh ấy đều có thể dùng, nhưng mà đầu bếp Vương chỉ có một mình, làm nhiều ăn không hết, vì vậy đây chính là phúc khí của chúng ta.
"Lúc này, Lâm Niệm đã ngửi thấy mùi thơm của rau xào, không nhịn được mà giật giật chóp mũi.
“Thơm quá!”"Đúng không?” Người bên cạnh cười nói, giơ ngón tay cái lên, "Tay nghề của đầu bếp Vương chính là cái này, nghe nói tổ tiên anh ấy từng là làm ngự trù đấy, chỉ tiếc bình thường đầu bếp Vương không dạy người khác, cô nói xem, nếu như có ai có thể học được một hai thứ từ trong tay đầu bếp Vương, cuộc sống sau này cũng không lo.
"Lâm Niệm liên tục gật đầu, hết sức tán thành lời nói này, dù sao đầu bếp chính là bát cơm vàng, đừng nói là hiện tại, mười năm sau đó cũng là bát cơm vàng thật sự.
Sau đó cô lại biết một ít chuyện về đầu bếp Vương, nói thí dụ như mỗi lần đầu bếp Vương tới ăn sáng muốn làm cái gì thì không nhất định, dưới tình huống bình thường đều là anh ta muốn ăn cái gì thì sẽ làm cái đó.
Đương nhiên, cũng sẽ không làm quá nhiều, những thứ như sủi cảo, mỗi người có thể chia được một miếng xem như không tệ rồi, bữa chính của bọn họ vẫn là thức ăn thừa ngày hôm qua.

Nhưng cho dù chỉ là một chút này, vẫn có không ít người ngóng trông đầu bếp Vương có thể tới ăn bữa sáng.
Lúc đầu Lâm Niệm còn không hiểu, cho đến khi cô ăn được một viên hoành thánh nóng hổi, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao mọi người lại mong đợi đầu bếp Vương đến đây như vậy.
Tuy rằng vào ngày thường thỉnh thoảng cô cũng có thể được ăn những đồ ăn ở trong nhà hàng, nhưng phần lớn đều là do học đồ làm, những thứ do đầu bếp Vương tự tay làm kia, đều để mang lên cho khách hàng ăn, hơn nữa mỗi một món đồ ăn đều rất đắt.
Thỉnh thoảng, cô cũng có thể ăn được đồ ăn thừa, ăn ngon thì ăn ngon, nhưng dù sao cũng là đồ ăn nguội, mùi vị so với lúc mới ra lò khẳng định kém hơn không ít.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.