Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 16: Mua sắm




Bỏ ra hơn 200 vạn mua nhà, Lục Vinh lại tốn 50 vạn mua một chiếc xe, hắn mang theo Thẩm Hiên lên tinh xe, chạy thẳng một đường đến trung tâm thương mại trong Lạc thành.
"Xe này không tồi phải không!" Lục Vinh nghiêng đầu nhìn Thẩm Hiên.
Thẩm Hiên gật gật đầu: "Đúng vậy!".
Thẩm Hiên chưa từng nghĩ tới có một ngày, hắn cũng có thể ở nhà biệt thự, đi tinh xe, đối với hắn mà nói cuộc sống hiện tại giống như là một giấc mộng.
Lục Vinh vỗ vỗ bàn điều khiểu, híp mắt: "Chờ ta có tiền, đổi chiếc siêu xe, chiếc xe này quá kém.".
Thẩm Hiên cười cười: "Muốn xe tốt như vậy làm gì, có thể đến nơi là được rồi!".
"Đến, chúng ta đi thôi." Lục Vinh hứng thú nồng đậm nói.
Thẩm Hiên từ tinh xa đi xuống, hai người đi qua một chiếc xe vận tải, tiến vào cửa hàng.
Lục Vinh vừa vào cửa hàng, liến hoá thân thành một tên cuồng mua sắm, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ, cái gì cũng muốn mua.
Lục Vinh mua vài bộ quần áo, tuy Lục Viễn nói rất khó nghe, thế nhưng đến Lạc thành được vài ngày, Lục Vinh hiện tại ý thức được quần áo của hắn và Thẩm Hiên hoàn toàn không phù hợp với thành phố này.
Nói thật ra quần áo trước đó bọn họ mặc đều đã mòn rồi, trước đây điều kiện có hạn, lại không có nhiều người xoi mói, hiện tại có tiền, Lục Vinh không muốn uỷ khuất chính mình.
"Ngươi mặc bộ này hẳn là rất đẹp." Lục Vinh cầm một bộ quần áo khoa tay múa chân với Thẩm Hiên.
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh, không biết làm sao nói: "Đã mua được vài bộ, vẫn là ngừng được rồi." Giá cả quần áo không hề rẻ a! Đặc biệt Lục Vinh chọn đều là hàng xa xỉ, hết mấy vạn một bộ đó!.
"Mới hai bộ, nếu ngươi đi học lớp ban đêm, phải có mấy bộ để thay đổi.".
Cái gọi là người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào cái yên, thế giới này trình độ nhìn người dựa vào bộ dáng có thể so với kiếp trước không kém chút nào a!.
Thẩm Hiên gật đầu: "Được.".
Lục Vinh thầm nói: Quần áo nơi này cũng không biết làm bằng chất liệu gì, cho dù là hàng cao cấp, tính chất cũng còn chưa đủ mềm mại.
...............
Lục Vinh đẩy xe đẩy đến khu vật liệu, nhìn thấy một hàng vật liệu kim loại kỳ kỳ quái quái đánh vào mắt hắn: "Cái này là vàng a! Thực sự là vàng a.".
Thẩm Hiên đi tới bên cạnh Lục Vinh: "Cái này là hoàng kim, một loại vật liệu làm quang giáp, tính năng rất đồng dạng. Làm sao vậy? Có vấn đề gì?".
Lục Vinh quay đầu, nhìn Thẩm Hiên nói: "Để một khối lớn như vậy ở đây, chẳng lẽ không sợ trộm sao?".
Thẩm Hiên khó hiểu: "Tại sao lại phải trộm, thứ này không mắc, hơn nữa rất nặng.".
Lục Vinh: "...". Vàng cư nhiên không mắc.
Thẩm Hiên nhìn thần sắc quỷ dị của Lục Vinh: "Loại kim loại này có thể kéo dài và dát mỏng phi thường tốt, nhưng độ cứng không cao, cũng không phải là vật liệu chế tạo quang giáp tốt.".
Lục Vinh nhìn vẻ mặt Thẩm Hiên, thầm nói: Thiếu niên, biểu tình ghét bỏ trên mặt ngươi là làm sao a! Đây chính là vàng đó! Một gói mì cũng có thể khiến ngươi u mê, ngược lại thấy vàng lòng lại không loạn, cái tính tình gì thế a!.
Lục Vinh dời một khối lớn hoàng kim đến xe đẩy, Thẩm Hiên khó hiểu nhìn hắn: "Mua nhiều như vậy sao.".
Lục Vinh gật đầu lia lịa: "Hữu dụng.".
"Nếu ngươi muốn nghiên cứu quang giáp, tốt nhất là nên mua máy xử lý vật liệu." Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh nhíu mày, thầm nghĩ: Hắn cũng không muốn nghiên cứu quang giáp gì đó, nhưng mua một cái máy xử lí vật liệu cũng tốt, có thể phân cắt vàng, biến chúng thành trang sức.
Lục Vinh qua khu vực máy xử lí vật liệu bên cạnh, nhìn bảng giá, nhíu mày: "Máy này quá mắc đi, tinh xe cũng không có quý như vậy." Cái rẻ nhất cũng phải hơn mấy chục vạn nha.
"Vậy không mua sao?". Thẩm Hiên hỏi.
Lục Vinh lắc lắc đầu: "Vẫn phải mua, đầu tư thứ này nhất định là cần thiết.".
Lục Vinh chọn một cái máy xử lí vật liệu giá 50 vạn, để cửa hàng gởi đến biệt thự mới mua của hắn.
"Là ngươi? Tốt! Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi." Lục Viễn tràn đầy hưng phấn bắt cánh tay Lục Vinh: "Tên ăn trộm đáng chết này.".
Lục Vinh nhìn Lục Viễn cười cười: "Trộm? Ai mới là kẻ trộm chân chính đây? Chiếm lấy nhà của cha mẹ ta còn không biết xấu hổ mà tự nhiên xem như là nhà của mình.".
Lục Viễn nghiến răng: "Ngươi thì biết cái gì? Cha mẹ ngươi nợ tiền cha mẹ ta, căn nhà đó sớm đã thế chấp cho cha mẹ ta rồi.".
"Có đúng vậy không? Nếu là vậy, tại sao nhiều năm trôi qua mà cha của ngươi cũng không cầm được chứng từ bất động sản? Giấy nợ hẳn là làm giả đi? Nguỵ tạo chứng cứ đều phải ngồi tù a, suy nghĩ cho kĩ đi rồi hãy nói." Lục Vinh lạnh lùng cười cười.
"Ngươi tên dã chủng đáng chết này, nói bậy bạ gì ở đây?" Lục Viễn đầy tức giận.
Lục Viễn giơ tay muốn cho Lục Vinh một cái tát, Lục Vinh chặn được cánh tay hắn.
"Anh họ nói chuyện nên khách khí một chút, nói thẳng ra, ngươi ở trong nhà của ta nhiều năm như vậy, vẫn là chưa có trả tiền thuê a! Ta phải đi toàn án đệ đơn mới được, hẳn là sẽ có người thụ lí thỉnh cầu của ta đi.".
Lục Viễn hung tợn trừng Lục Vinh: "Tên khốn kiếp này, đoạt nhà ta còn muốn lấy tiền thuê, ngươi nằm mơ đi.".
Lục Vinh nhìn Lục Viễn: "Ta vốn không tính như vậy, nhưng anh họ nếu ngươi cứ hùng hổ doạ người như thế, cũng đừng trách ta.".
Lục Viễn nghiến răng, mắng một câu: "Ngươi chờ đó" xong liền rời đi.
Lục Vinh cau mày, bất mãn mắng, xúi quẩy.
Thẩm Hiên vỗ vỗ vai Lục Vinh: "Chúng ta đi thôi.".
Lục Vinh mua quần áo, hoàng kim, gia cụ... Một đường mua, bỏ ra hơn một trăm vạn, thêm vào nhà, xe, Lục Vinh cùng Thẩm Hiên trên tay chỉ còn lại có một trăm vạn.
Lục Vinh nhìn tài khoản: "Tiền này xài quá nhanh a.".
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh, nhíu nhíu mày, từ nhỏ hắn đã sống khổ cực, xưa nay túng quẫn, có chút không thích ứng được cách dùng tiền của Lục Vinh. Tuy Thẩm Hiên không quen, nhưng cũng không có ngăn cản Lục Vinh tiêu tiền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.