Mang Theo Cục Cưng Chơi Game

Chương 18:




Ngày nghỉ cuối cùng, cũng chính là ngày bọn họ rời khỏi khu rừng sương mù.Thu Dĩnh nhanh chóng thu xếp đồ đạc lại, chuẩn bị quay về trường học
Trở về trường học, vừa mở cửa kí túc xá liền thấy Lục Lộ nằm thành hình chữ đại trên giường, đối diện cửa, vừa nhìn thấy cô liền điên cuồng chạy đến cọ cọ cổ cô
“Dĩnh Dĩnh, cổ nhân nói xa cách một ngày như cách ba thu, huống chi chúng ta đã mười ngày không thấy, đúng là làm anh nhớ em chết đi được! em thật không lương tâm, không chịu gọi cho anh, trong game cũng không biết tìm anh, chỉ biết cùng chồng em tiêu dao tự tại quên cả trời đất...”
Thu Dĩnh cố gắng giãy khỏi Lục Lộ, vừa sửa sang lại vừa trả lời: “Không phải cậu có sư phụ rồi sao? Chẳng lẽ cậu hy vọng mình phải cô đơn nhìn hai người tình nồng ý mật sao?"
“Chúng ta không phải quan hệ đó.” Lục Lộ xấu hổ giải thích.
“Huh? Vậy quan hệ gì? Là người yêu sao? Mình chưa nói gì nga!”
“...”
Thu Dĩnh nhìn Lục Lộ khó đỏ mặt, nhìn cô ấy không có ý tứ trả lời, vui vẻ đội mũ giáp lên đầu, đi vào game
Diệp Lạc nhìn Thu Dĩnh đi vào, hỏi: “Sửa soạn xong rồi?”
“Uh.”
Sao Diệp Lạc lại hỏi vậy chứ? Cũng mới cách một ngày thôi a!
Kì hạn nghỉ 11 ngày kết thúc, ngày cuối cùng, cô log out không đi vào game
Thu Dĩnh: “Ngày mai em đi học, tối nay lên.”
Diệp Lạc: “Được, anh chờ em.”
Vì thế, còn có một đoạn đối thoại nữa
“Mama, mama, cá cá cá.” Bé hưng phấn túm lấy quần áo Thu Dĩnh nói
Thu Dĩnh quăng cho Diệp Lạc một ánh mắt nghi vấn
Diệp Lạc sờ sờ bé đang hưng phấn, cười nói “Ha ha, vừa rồi anh đồng ý với con hôm nay đi câu cá.” Nói xong, anh ôm bé thả lên lưng sói bạc, nói với Thu Dĩnh: “Đi thôi.”
Đến bờ sông, nhiều người chơi khác đang ngồi trên cỏ thả câu, thỉnh thoảng còn mấy con ngựa vội vàng chạy qua, khiến mấy con cá sợ chạy hết, vài người chơi trợn mắt nhìn nhau, có mấy người thậm chí một lời không hợp ra tay quá nặng, sau đó càng nhiều người chơi gia nhập trợn mắt nhìn hàng ngũ.
Thu Dĩnh tìm một góc thanh tĩnh, phủi phủi đất cát trên mặt đất, sau đó cẩn thận đặt cục cưng xuống
Diệp Lạc lấy cần câu và mồi câu ra, còn có một cái sọt nhỏ đựng cá, Thu Dĩnh ngồi xổm một bên nhìn Diệp Lạc, sau đó nhìn thoáng qua, thấy bé đang đi đến cạnh hòm cá, hướng hòm cá giơ móng vuốt ra
Thu Dĩnh nhanh chóng bắt lấy móng vuốt kia, ra vẻ tức giận nói: “Con không ngoan nga, con không ngoan sẽ bị đánh nha!”
Bé nhanh chóng nắm tay lại, cảm thấy tay không bị nắm lại sẽ không bị đánh, sau đó ngây ngốc cười với Thu Dĩnh
Thu Dĩnh bị bộ dáng của bé làm cho tức cười, bé thấy Thu Dĩnh nở nụ cười, sau đó bé cũng cười to, ánh mắt loan loan, miệng mở thật to.
Diệp Lạc đứng một bên cười nhạt, thả cần câu xuống nước, cố định cần câu xong, sau đó một nhà ba người chờ cá mắc câu
Đợi trong chốc lát, khi bé và Thu Dĩnh buồn ngủ đến sắp híp đi, con cá rốt cục cũng mắc câu.
Nhìn thấy con cá trích [1] được Diệp Lạc kéo lên, bé đang nhắm mắt lại trong nháy mắt mở mắt to, buồn ngủ cũng không còn nữa, hưng phấn vỗ vỗ tay kêu:“cá cá cá cá"
Thu Dĩnh ngáp một cái, lau đi nước mắt, bỏ con cá Diệp Lạc vừa câu được vào sọt
Bé ngồi cạnh cái sọt nhỏ, tham lam nhìn vào
Diệp Lạc tiếp tục thả cần câu xuống nước, chờ một con cá khác cắn câu
Lúc này, một âm thanh kiêu ngạo vang lên: “Này, đây là chỗ của tôi, ai cho mấy người ở đây! Mau cút ra ngoài cho tôi"
Thu Dĩnh quay đầu nhìn lại, bốn chàng trai vây quanh hai cô gái, vừa rồi nói chuyện là người mặc áo trắng đứng trước mặt, hai cô gái được vây quanh kiêu ngạo ngẩng cằm, trong mắt đầy khinh thường, một người khác mặc quần áo tím, vẻ ngoài thoạt nhìn rất ôn hoà, nhưng trong thâm tâm ra sao, chỉ người đó mới hiểu được
Thu Dĩnh đánh giá xong, quay đầu không để ý đến
Chàng tai áo trắng thấy mình bị xem nhẹ, nhìn cô gáikia đang bất mãn, giọng cũng nâng cao hơn, “ NÀY, mấy người không nghe được sao? Tôi kêu mấy người cút ngay!"
Chàng trai kia lớn tiếng nói chuyện làm con cá chạy mất, bé đang trông mong bỗng thấy con cá kia bỏ chạy, trừng mắt nhìn về phía chàng trai kia, chu miệng nói: “Mama, mama, đều do chú kia nói chuyện lớn tiếng như vậy, cá đều bị doạ chạy hết rồi“ Cuối cùng còn bỏ thêm 1 câu, ” Người xấu mà!”
Nhìn thấy những ánh mắt cười nhạo đang hướng về phía mình, hắn phẫn nộ quát cục cưng: “Tiểu quỷ! Mày nói cái gì?”
Bé bị giọng gầm rú kia làm cho hoảng sợ, bổ nhào vào lòng Thu Dĩnh nói: “Mama... chú chú kia... thật đáng sợ a...”
Thu Dĩnh ôm bé, đau lòng vỗ nhẹ bé trấn an nói: “Con ngoan, đừng sợ a.”
Lúc này, ba chàng trai áo lam đi ra nói: “ Mấy người biết chúng ta là ai không? Tôi nói cho tụi bây, chúng ta nhưng là Ô Lai bang [là bang phái xếp thứ 5], thế nào, biết sợ chứ?! Tôi khuyên tụi bây vẫn ngoan ngoãn rời đi thì tốt hơn, nếu không, đừng trách tôi không nhắc nhở mày, chọc chúng ta là..."
Diệp Lạc sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, lấy một miếng mồi câu bỏ vào miệng người kia.
chàng trai áo lam kia lập tức ngừng lại, cố gắng muốn nhổ mồi câu ra, nhưng mồi câu kia đã bị hắn nuốt mất, nên hắn không thể dụng công, hắn phát hiện phun không được, thẹn quá thành giận rút cây kiếm ra định đâm về phía Diệp Lạc, đâm trúng trên ngựa làm hắn đắc ý, ai ngờ sau đó, ngực hắn trở nên đau như cắt, sau đó biến thành âm hồn, tan đi không thấy nữa
Những người đằng sau bị chàng trai áo lam che lại nên không thấy Diệp Lạc ra tay, nhưng Thu Dĩnh ở bên cạnh đều thấy rõ, trước khi kiếm đâm trúng, trong vạt áo mỏng manh của Diệp Lạc xuất hiện 1 phi đao, phi đao kia nhanh chóng bắn vào trái tim người áo lam kia, sau đó là tình cảnh mà mọi người đều thấy
Diệp Lạc giải quyết áo lam xong, thản nhiên quay người về sau nói, “Chỉ mới cấp hai mươi mấy mà đã kiêu ngạo vậy sao.”
Ba người kia không tự giác lui về sau, giống như đang che dấu sợ hãi trong lòng họ vậy
Vẫn là áo trắng kia mở miệng trước: “Mày, mày đừng đắc ý, dám trêu đến Ô Lai Bang, mày, mày sẽ hối hận.” Nói xong, xoay người vội vàng chạy.
Bọn họ liếc mắt hai người một cái, sau đó vội vàng chạy, hai cô gái kia cũng không thèm để ý
“Chúng ta sẽ không bỏ qua tụi bây.”
“Tụi bây chờ đó.”
Thu Dĩnh không nói gì, sao lại có người cực phẩm vậy a...
Nhìn hai cô gái bị bỏ lại, cô gái áo hồng hừ một tiếng sau đó nghênh cằm đi, cô gái áo tím cũng gật gật đầu một cái, sau đó chạy theo áo hồng
Sau một khúc nhạc đệm nhỏ này, bọn Thu Dĩnh lại tiếp tục câu cá...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Cá trích: là một loài cá biển thuộc chi cá xương, họ Cá trích (Clupeidae). Đây là một loài cá có giá trị kinh tế lớn, là đối tượng quan trọng của nghề cá thế giới. Ở Việt Nam, cá trích có khoảng 10 loài, quan trọng nhất là cá trích tròn (S. aurita) và cá trích xương (S. jussieu). Cá trích là loại cá ít tanh, ăn rất lành, thịt trắng, ít mỡ ăn rất béo và là một trong các loại cá dễ đánh bắt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.