Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ta Quyến Rũ Vai Ác Trong Văn Niên Đại

Chương 5: Anh Là Chồng Em





Sắc mặt của Chu Chí Quốc thay đổi, chỉ hai ba bước đi qua mà bóp lấy cổ tay của cô, sức lực lớn đến mức ngón tay hằn sâu vào da thịt của cô, ánh mắt càng trở lên hung ác và nham hiểm, “Cô nói cái gì?”
Tần Lâm đau đến mức sắc mặt trắng nhợt, nước mắt trào ra, thanh âm mang theo nghẹn ngào và sự uất ức, “Em biết anh em các anh hoán đổi thân phận cho nhau, em biết anh không phải là Chu Chí An.

Chu Chí Quốc nắm cằm cô, ánh mắt sâu thẳm, đáy mắt lóng lánh một loại tia sáng khiến người khác nhìn vào sẽ trở lên hãi hùng kh·iếp vía.

Tần Lâm nhận thấy được tay anh dần dần di chuyển lên hướng cổ cô, nếu để tiếp tục thì chỉ sợ Chu Chí Quốc muốn bóp chết cô để diệt khẩu.

Tần Lâm đột nhiên giơ tay siết chặt cổ Chu Chí Quốc, mượn lực nghênh hướng về phía anh, đôi môi chạm lên, môi răng giao triền.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa khiến đồng tử của Chu Chí Quốc co rụt lại, cả người trở lên cứng đờ, ánh mắt mang theo vài phần sát ý trở lên tan giã trong nháy mắt.


Cảm xúc mềm mại như cánh cánh hoa làm Chu Chí Quốc mất khống chế trong nháy mắt, bỗng nhiên lý trí của anh hoàn hồn lại.

Tần Lâm chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã bị Chu Chí Quốc thẹn quá hóa giận đẩy ra.

Chu Chí Quốc cắn răng hàm sau, trừng mắt, trong lòng như có dung nham sôi trào, “Tần Lâm! Cô thật sự khiến tôi coi thường!”
Sắc mặt của Tần Lâm trở lên tái nhợt, ánh mắt quật cường, cô cường điệu một chút thân phận quang minh chính đại của mình, “Em là vợ của anh.

Chu Chí Quốc không dao động, ánh mắt càng trở lên âm trầm, rét lạnh hơn so với trước đó.

Đáy lòng của Tần Lâm bị dọa phát run, thanh âm lại càng kiên định, đôi mắt không hề chớp mắt mà đối diện với anh, “Em hôn anh thì có làm sao? Anh là chồng em, em hôn anh là theo lẽ thường thôi, đây là quyền lợi của em, chẳng những em có thể hôn anh mà em còn có thể ngủ với anh!”
Tai của Chu Chí Quốc nóng lên, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ lại buồn bực, tàn nhẫn nói: “Tần Lâm, có phải cô cho rằng tôi là một tên ngu xuẩn, cô nói cái gì thì tôi liền tin cái đó đúng không? Không có khả năng! Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu!”
Hai má của Tần Lâm kích động mà đỏ lên, thanh âm vừa nhanh vừa vội mà trả đũa, “Anh có phải còn muốn chờ Chu Chí An trở về thì đưa em cho anh ta không?
Em nói cho anh biết, anh ta không có khả năng sẽ đổi lại thân phận với anh đâu, hơn nữa em cũng sẽ không thừa nhận anh ta là người đàn ông của em!”
Chu Chí Quốc vô cùng bực bội, rõ ràng là cô ghét bỏ anh, một câu là tên què đáng chết, một câu là có ghẻ để nhục mạ anh.

Cho nên, ngay đêm kết hôn thì anh đã phải ngủ dưới đất, bởi vì anh không muốn tự rước lấy nhục.

Mà hiện tại, Tần Lâm cũng không trả đũa mà còn đổ oan ngược lại cho anh.

Chu Chí Quốc âm trầm mà nhìn chằm chằm Tần Lâm, nói với giọng trào phúng: “Không phải cô chửi tôi là đồ tàn phế đáng chết, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao?”
Tần Lâm âm thầm mà nuốt nuốt nước miếng, miệng của nguyên chủ quá thối rồi, một người đàn ông đẹp trai như vậy mà cũng có thể bỏ được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.