Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ta Quyến Rũ Vai Ác Trong Văn Niên Đại

Chương 47: Trạng Thái Thay Đổi





Lần này Tần Lâm không còn do dự, cô dứt khoát đổi tấm chắn không gian vĩnh viễn.
Đổi xong, Tần Lâm lập tức sử dụng ngay.
Những người ngửi thấy mùi thơm đi đến cửa nhà họ Chu thì đột nhiên không còn ngửi thấy mùi thịt thơm nữa.
“… Sao đột nhiên không còn ngửi thấy nữa thế này?”
“Tôi còn tưởng mùi thơm kia từ nhà họ Chu.

“Cũng không biết là nhà nào ăn thịt khi không phải lễ tết thế này?”

Chu Chí Quốc nghe em gái của Khỉ Gầy nói Tần Lâm đã về nhà thì anh cũng vội chạy về nhà.
Đến trước cửa nhà mình, Chu Chí Quốc đứng trước cửa một lúc lâu, sắc mặt lạnh lẽo, âm u, không lộ biểu cảm.
Anh đẩy cửa nhưng không mở được.
Cửa bị chốt lại từ bên trong rồi.
Chu Chí Quốc leo tường vào sân trước.
Lúc này, Tần Lâm cũng vừa đưa cơm cho ông bà Chu ở sân sau.

Cô bước vào nhà bếp, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Chí Quốc đứng cạnh cửa nhà bếp, hai mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào cô.
Tần Lâm không khống chế được mà run chân.
Cô cũng không thừa nhận là mình sợ hãi.
Cô không giống nguyên chủ, cô không làm nhiều việc tìm đường chết như cô ta.
Hôm nay cô đã rất ngoan!
Lại còn quét dọn vệ sinh trong phòng của ông bà Chu.
Còn lên núi săn bắt.
Còn làm cơn trưa cho họ.
Tần Lâm liệt kê rất đầy đủ, bản thân cô còn thấy cảm động đây này!
“Chu Chí Quốc, anh bước đi cũng không phát ra tiếng động sao? Làm em giật mình!” Tần Lâm gắt giọng.
“Sáng nay em đi đâu?” Chu Chí Quốc chất vấn.
Tần Lâm nheo mắt nhìn anh: “Anh làm gì hung dữ vậy?”
Chu Chí Quốc mím môi: “Anh không có.


Tần Lâm đi đến trước mặt anh, bàn tay kéo gương mặt anh: “Mặt anh kéo dài thế này rồi, anh còn nói không có?”
Chu Chí Quốc cũng không đẩy tay cô ra: “Giữa trưa, anh trở về nhưng không thấy em.

Tần Lâm tiếp tục nói: “Cho nên anh đi tìm em hả?”
Thế này là vì sợ cô bỏ chạy sao?
Trái lại cô cũng rất muốn bỏ chạy nhưng chẳng phải cô không nỡ bỏ ánh sáng phản diện này sao?
Cuộc sống ở những năm 70 mà không phải lo ăn lo uống thế này thì ai có thể từ bỏ cho được?
Chu Chí Quốc âm thầm thừa nhận rồi.
Tần Lâm lấy hai món là thịt thỏ và măng núi, đặt lên tay Chu Chí Quốc: “Bưng đến nhà chính đi!”
Cô còn lấy thêm bánh cao lương đã hấp trong nồi ra, cũng bưng đến nhà chính.
“Sáng nay, em dọn dẹp phòng của ông bà, căn phòng kia của ông bà mà không dọn dẹp, làm vệ sinh sạch sẽ thì căn bản không phải phòng dành cho người ở được, sau đó em mới lên núi.
” Tần Lâm cầm bắt đũa đặt đến trước mặt anh.
Chu Chí Quốc nghe cô nói cô đã giúp dọn dẹp phòng của ông bà thì rất cảm động.
“Anh sợ em bỏ trốn à?” Tần Lâm tiếp tục hỏi anh.
Hiếm khi Chu Chí Quốc có cảm giác chột dạ.
Lúc anh từ ngoài đồng về nhà và không thấy cô, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh chính là cô đã bỏ trốn.
Thế mà cảm xúc của hôm nay lại khác hôm qua, thật ra hôm qua anh cũng không tức giận, vì anh đã dự đoán được sẽ có ngày này từ lâu rồi nên mới có chuẩn bị từ trước để bắt người về.
Thế nhưng hôm nay anh lại tức giận, trong lòng còn có cảm giác hoảng loạn, anh sợ cô thật sự bỏ trốn, sợ mình không tìm thấy cô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.