Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ta Quyến Rũ Vai Ác Trong Văn Niên Đại

Chương 42: Bảo Vật Gia Truyền





[Nếu ký chủ muốn biết hung thủ thật sự, cần một trăm triệu điểm tích lũy nha!]
Tần Lâm mặt đầy vạch kẻ đen, bây giờ tổng cộng điểm tích lũy của cô cũng chỉ được hơn hai mươi vạn!
Hơn nữa, một trăm triệu điểm tích lũy, đừng nói cô không có, cho dù có thì hiện tại cô cũng không nỡ lấy ra đổi.

Tại sao hung thủ giết một vật hy sinh lại đáng giá nhiều điểm tích lũy như vậy?
Trong lòng Tần Lâm cảm thấy hơi khó hiểu.

[Ký chủ, lúc mẹ nguyên chủ bị đưa lên núi, bảo vật gia truyền trên người bị mất trong núi lúc giãy giụa.
]
Tần Lâm im lặng một lút: “Mi bảo ta lên núi hôi của à?”
[Bây giờ ký chủ có ánh sáng may mắn, cho nên có cơ hội rất lớn có thể tìm được bảo bối gia truyền của nhà họ Tần đó nha.
]
“Bảo bối gia truyền là bảo bối gì?” Hiện tại, đối với Tần Lâm mà nói, cô thật sự để những bảo bối bình thường vào mắt.

[Linh Tuyền.
]
Tần Lâm đứng phắt dậy, vô cùng tích cực chủ động: “Ngọn núi nào? Con đường nào? Còn không dẫn đường cho ta đi!”
[! ]

Vào núi, Tần Lâm đụng phải Kiều Đình Đình, cô ta và Viên Hiểu Lệ đang đào măng.

Khi Viên Hiểu Lệ nhìn thấy Tần Lâm thì oán hận trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó giả vờ như không thấy mà quay đầu lại.

Lúc Kiều Đình Đình nhìn thấy Tần Lâm thì cô ta chỉ nhìn thấy bóng lưng Tần Lâm lên núi.

“Cô ta lên núi làm gì vậy?” Kiều Đình Đình ngạc nhiên hỏi.

Viên Hiểu Lệ ghét Tần Lâm muốn chết, cay nghiệt nói: “Nói không chừng cô ta hẹn gặp người đàn ông nào đó trên núi!”
Kiều Đình Đình muốn bảo cô ta đừng nói chuyện khó nghe như vậy.

Nhưng cô ta đang nói đến Tần Lâm, Kiều Đình Đình do dự một chút, vẫn không ngăn cản.

Tần Lâm thật sự không phải người tốt, hại anh Chu trở thành trò cười trong thôn.

“Hay là chúng ta cùng đi xem thử? Lỡ như cô ta thật sự hẹn người, chúng ta bắt tại trận, vừa khéo để anh Chu nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cô ta.
” Kiều Đình Đình đề nghị.

Viên Hiểu Lệ có chút chần chờ, vừa rồi cô ta cũng chỉ tùy tiện nói như vậy mà thôi.

Lỡ như Tần Lâm không đi gặp người đàn ông khác, chẳng phải bọn họ sẽ trì hoãn công việc vô ích hay sao?
Kiều Đình Đình biết nên thuyết phục cô ta thế nào, “Lát nữa tôi sẽ cho cô số măng trong giỏ của tôi.

Viên Hiểu Lệ không do dự nữa, cô ta xách giỏ cùng Kiều Đình Đình đuổi theo Tần Lâm.

Tần Lâm không biết phía sau có hai cái đuôi, cô đi thẳng lên núi.

“Nếu như không tìm thấy thì làm sao đây?” Tần Lâm vừa đi, vừa quan sát xung quanh.

[Điều đó cho thấy bảo vật gia truyền của nhà họ Tần không có duyên với ký chủ.
]
Tần Lâm đang muốn nói gì đó, một bước giẫm lên một vật tròn vo, cả người ngã ra ngoài!
Chết tiệt!
Không phải cô có ánh sáng may mắn sao?
Sao cô đi bộ còn có thể ngã sấp mặt vậy?
[Chúc mừng ký chủ tìm được bảo vật gia truyền của nhà họ Tần -- Hạt châu đá, nhận được 5 vạn điểm tích lũy! ]
[Chúc mừng ký chủ đoạt cơ duyên của con do trời chọn, nhận được một trăm vạn điểm tích lũy!]
Tần Lâm quỳ rạp trên mặt đất còn chưa dậy, trên mặt còn có chút bối rối.

Cô tìm được bảo vật gia truyền của nhà họ Tần rồi sao?
Sao bản thân cô cũng không biết vậy?
[Ký chủ, thứ cô vừa mới giẫm lên chính là bảo vật gia truyền của nhà họ Tần đó nha.
]



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.