Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 5: Trả thù lao




Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường
___________________________
Tiết Giác nhận thức Tổ Kỳ thời gian không lâu, thế nhưng tính ra cũng đã hơn nửa năm, hắn biết Tổ Kỳ là dạng người gì -- hư vinh hám lợi, vì trèo lên cao có thể không từ thủ đoạn nào.
Những điểm xấu này của Tổ Kỳ từ lâu đã in sâu trong tâm trí Tiếc Giác, vì vậy hắn dù như thế nào đều sẽ không nghĩ tới Tổ Kỳ cư nhiên chủ động đề nghị chia tay.
Hoặc nói đây chỉ là kế lùi một bước tiến hai bước của Tổ Kỳ?
Tiết Giác không hiểu, bất quá hắn cũng không muốn để chuyện nhỏ nhặt này phân tán quá nhiều tinh lực. Nhưng chẳng mấy chốc Tiết Giác phát hiện Tổ Kỳ ăn mặc hoa hòe, nhất thời nhăn chặt mày lại.
"Cậu ăn mặc như vậy bước vào đây?"
"Nếu không thì sao?" Tổ Kỳ cong mắt cười khẽ, không để ý lắm mà giơ tay kéo kéo y phục trên người, "Nếu muốn nói chuyện quan trọng như chia tay vậy đương nhiên phải mặc quần áo tôi thích nhất rồi, anh nhìn xem có đẹp không?"
Dứt lời, Tổ Kỳ tiện hề hề đứng lên, cố ý chậm rãi xoay chuyển vài vòng trước mặt Tiết Giác.Tiết Giác tức giận đến sầm mặt lại rồi, trên người tản mát ra áp suất thấp cơ hồ có thể ngưng tụ mọi thứ, nụ cười trên mặt Tổ Kỳ không khỏi càng thêm xán lạn.
"Anh xem, thứ tôi thích anh lại không thích, công việc của anh tôi một chút cũng không giúp được, chúng ta thật sự không thích hợp ở với nhau."
Tổ Kỳ giọng điệu từ từ nghiêm túc, cậu không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào sắc mặt tối tăm của Tiết Giác, nghiêm túc nói, "Nếu như anh lo lắng sau khi chia tay sẽ đối với anh và Tiết gia tạo nên tổn thất danh dự, vậy anh có thể đem trách nhiệm đều đẩy lên trên người tôi, dù cho nói tôi ôm lấy tiền chạy cũng được, tôi không để ý."
Mệnh sắp không còn, còn để ý thanh danh làm cái gì?
Chỉ cần còn sống, tiền có thể chậm rãi mà kiếm, thanh danh có thể chậm rãi tích góp, cậu và tiểu tử trong bụng còn thời gian cả đời để mà từ từ thực hiện.
Tổ Kỳ từ tận trong đáy lòng muốn thuyết phục Tiết Giác, nhưng Tiết Giác lại xem thường cười lạnh: "Cậu đương nhiên không để ý, nếu cậu để ý thì đã không bỏ thuốc tôi."
Tổ Kỳ: "..."
Nha, cậu hình như nhớ ra rồi, trong tiểu thuyết xác thực đã từng viết qua, "Tổ Kỳ" ở trong yến hội hạ cái thứ thuốc "cường cường " gì đó trong ly rượu của Tiết Giác, sau đó lợi dụng cơ hội dìu Tiết Giác lên lầu nghỉ ngơi, đêm xuân một lần.
Một chiêu hạ đo ván...
Ai, đều do nguyên chủ ngày đó làm chuyện hoang đường làm hại cậu bây giờ hướng Tiết Giác nói chia tay lại chọc hắn nổi giận.Tiết Giác thấy Tổ Kỳ giống như bị chọt trúng tâm sự sững sờ không lên tiếng, khóe miệng không khỏi nhếch lên một độ cong trào phúng.
"Tiết gia không thể để cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đừng quên phía sau có vô số con mắt nhìn chằm chằm chúng ta, ngày hôm nay cậu ở trước mặt nhiều người lộ diện, ngày mai sẽ liền bị hủy hoại không còn một mống, thời điểm đó cậu có chạy tới chân trời góc bể họ cũng sẽ đuổi tới."
Tiết Giác nói chuyện âm lượng không cao, nhưng là từng chữ đều mang theo khí thế không thể chối từ, làm cho Tổ Kỳ phải rụt lại, vừa nãy tự cho là có thể thuyết phục đối phương nhưng trong chớp mắt lòng tự tin biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.Tổ Kỳ sững sờ đứng tại chỗ, miệng khép khép mở mở, lại không biết nên nói cái gì.
Tiết Giác liếc nhìn đồng hồ trên ttay, lập tức cầm điện thoại di động lên bấm một cú điện thoại. Một lúc sau, điện thoại di động của Tổ Kỳ ong ong rung hai lần, có tin nhắn mới.
Cậu theo bản năng mở khóa điện thoại vào xem hộp thư, rất nhanh liền nhìn thấy nội cung tin nhắn--Tài khoản của cậu được chuyển vào một nghìn Vạn ( gần bằng 10 triệu NDT, tức 1 Thiên Vạn nhóe hãy ghi nhớ chữ Thiên Vạn này,còn vì sao thì các chương sau sẽ biết 😊)
"Tổ Kỳ." Tiết Giác đột nhiên gọi, khuôn mặt hắn lạnh lùng, trong con ngươi đen nhánh phảng phất như ngưng tụ cái gì, từng tia ý lạnh từ giữa tràn ra, tràn ngập băng lãnh, "Cuộc sống cơm no áo ấm hay cuộc sống đói khổ, quyền lựa chọn ở cậu."
Lần này coi như Tổ Kỳ một kẻ ngốc, cũng có thể nghe rõ sự uy hiếp trong lời nói của Tiết Giác.
Bây giờ cậu bất quá chỉ là một tiểu minh tinh hạng 18, không có người nhà và bằng hữu chống đỡ, cũng không đủ tài lực cùng thế lực làm hậu thuẫn, Tiết Giác đối phó cậu dễ dàng như bóp chết một con kiến.Do dự mãi, Tổ Kỳ quyết định tạm thời lựa chọn thỏa hiệp, cậu cẩn thận thu lại điện thoại di động hướng Tiết Giác khẽ mỉm cười: "Vậy thì cám ơn một nghìn vạn của anh."
Tiết Giác thần tình lạnh lùng, không phản ứng với Tổ Kỳ, ngược lại dặn dò trước sau với trợ lý đứng bên cạnh, cậu đành phải ra ngoài để người khác tiến vào bàn việc.
Trước khi đi, Tổ Kỳ đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, anh biết Tiêu Điều Húc cùng Dư Mỹ Đồng không?"
Tiết Giác đang nhìn máy vi tính, nghe vậy ngẩng đầu lên, lông mày cau lại: "Ai?"
"Tiêu Điều Húc cùng Dư Mỹ Đồng." Tổ Kỳ kéo dài âm điệu lập lại một lần tên của bọn họ, cũng chính là tên nam nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết.
"Không quen biết." Tiết Giác vừa nói vừa đưa ánh mắt dịch về trên màn hình máy vi tính, một bộ không muốn cùng Tổ Kỳ nói chuyện tiếp.
Tổ Kỳ nhún nhún vai, không muốn lại tự chuốc nhục nhã, quay người cùng Tiểu Nhã đi ra ngoài. Đám người kia vẫn như cũ ở bên ngoài chờ đợi, vốn là có một số người đang nhỏ giọng tán gẫu, đột nhiên nghe cửa phòng bị đẩy ra, giương mắt liền nhìn thấy Tổ Kỳ kiên trì ôm bụng chậm rì rì đi ra.
Phút chốc, tất cả mọi người yên tĩnh như kê, đồng loạt hướng Tổ Kỳ hành chú mục lễ. Chờ bóng người của bọn họ biến mất ở chỗ rẽ, nhóm người lập tức bắt đầu nghị luận.
"Tôi xem trông cậu ta không giống lời đồn là không được sủng ái đi, Tiết tổng còn ở bên trong làm việc mà cậu ta liền trực tiếp xông vào với tính khí của Tiết tổng, sớm nên đem cậu ta đuổi ra ngoài." (chú này kỳ ghê vợ người ta đuổi thế nào được)
"E rằng Tiết tổng là thật tâm yêu thích cậu ta đi? Xem ra dung mạo không tệ."
"Dung mạo đẹp hơn nữa thì có ích lợi gì, tôi nghe nói cậu ta trước đây trong giới giải trí danh tiếng không tốt, các người biết Thạch Hạo không? có vẻ cậu ta đã ở cùng với Thạch Hạo một quãng thời gian..."
Người này bát quái vừa mới nói được nửa câu, bất thình lình bị trợ lý dùng tiếng ho khan đánh gãy.Hắn cảm thấy khó chịu vừa định hướng vị trợ lý kia bước đi nhưng trong chốc lát thoáng sững lại nhìn cửa phòng trước mặt chẳng biết lúc nào đã mở ra, một thân ảnh cao lớn đang đứng ở đó.
"Trương tổng ngày hôm nay thật hăng hái nha, không bằng chúng ta mở một bữa tiệc trà rồi từ từ nói?" Tiết Giác nhếch miệng tựa như cười mà không phải cười, ánh mắt lạnh lẽo phảng phất bao trùm một tầng sương lạnh.
Trương tổng thoáng chốc như là thấy Diêm la vương, biểu tình sợ hãi, trên trán đổ mồ hôi lạnh, hắn run giọng mở miệng: "Không phải như thế Tiết tổng, ngài nghe tôi giải thích..."
"Không cần phải nói." Tiết Giác đánh gãy lời Trương tổng: "Hôm nay tới đây thôi, khổ cực cái ngài đi một chuyến, mời trở về đi."
Dứt lời, Tiết Giác quay người vào phòng. Những người còn lại vừa mới xem trò vui đồng loạt toát ra thần sắc khủng hoảng, như ong vỡ tổ đến ngăn cản Tiết Giác, nhưng đáng tiếc đều bị trợ lý của Tiết Giác bằng sức một người chặn ở bên ngoài. Cửa phòng ầm đông một tiếng đóng lại, lưu lại một đám người hai mặt nhìn nhau tuyệt vọng, chỉ chốc lát sau mọi người liền đem lửa giận phát tiết trên người Trương tổng đúng là họa từ miệng mà ra. ( này thì nói xấu vợ anh)
Trương tổng trầm mặc tiếp nhận chỉ trích, trong lòng biết sau này hắn muốn vào làng du lịch Tiết thị cũng khó khăn, nhất thời vạn phần hối hận, thật muốn đánh chính mình hai cái.
Tổ Kỳ trở lại bể bơi nằm ở trên ghế phơi nắng, hóng mát, cậu nhờ Tiểu Nhã đi hỏi thăm một chút tin tức về vị Bách tổng kia, trong lúc chờ đợi thì ra vào không gian mấy chuyến. Cậu nhớ tới lần thứ nhât tiến vào không gian là lúc Trương quản gia đang ở trước mặt, cậu lúc đó ở trong không gian dừng lại ước chừng mười phút, lúc ra ngoài cư nhiên không có tạo nên sự hoài nghi cho Trương quản gia.Lần này Tổ Kỳ tập trung lưu ý một chút thời gian trên điện thoại, phát hiện có một sự khác biệt nhất định về thời gian giữa không gian và hiện thưc, trong không gian mười phút bằng một giây đồng hồ ở hiện thực.
Tiểu Nhã rời đi sau hai giờ mới thở hổn hển chạy về, khoảng thời gian này đủ để cho Tổ Kỳ tiến vào không gian hái một bó Dã Cúc to và nhàn nhã ngủ một giấc.
"Phu nhân, tôi nghe được!" Tiểu Nhã lau mồ hôi trên mặt, đem tin tức nghe được nói một lần, "Bách Quang Kiến là chủ tịch của hãng phim Hoa Vĩ, gần đây gặp áp lực công việc lại thêm vào thân thể ngày càng sa sút nên mới đến đây điều dưỡng thân thể, mỗi buổi sáng ông ta đều sẽ đi đến hồ câu cá."
Tổ Kỳ hỏi: "Hồ nào?"
Tiểu Nhã chỉ phương hướng: "Chính là hồ Nguyệt phía sau, phong cảnh cực kỳ đẹp, không khí cũng rất tươi mới nếu ngài muốn ngày mai tôi dẫn ngài đi dạo loanh quanh bên hồ."
Tổ Kỳ cười một cái nói: "Vậy thì buổi sáng mai đi, vừa vặn tôi có chút chuyện muốn tìm Bách tổng nói một chút."
Tiểu Nhã rất là hiếu kỳ Tổ Kỳ một người đang mang thai suốt ngày không bước ra hỏi cửa có thể có chuyện gì tìm Bách tổng, cô do dự muốn tìm hiểu một chút, lại bị Tổ Kỳ dặn dò đem bó hoa Dã Cúc trên đất đem về phòng.Tiểu Nhã nhất thời bị những bông hoa vàng nhỏ hấp dẫn lực chú ý, không bao lâu liền đem chuyện tìm hiểu quăng sau đầu.
Ngày thứ hai.
Tổ Kỳ rất sớm đã rời giường rửa mặt, tinh thần sảng khoái mặc quần áo tử tế, sau khi ăn xong bữa sáng cậu liền cầm lấy một bông Dã Cúc cùng Tiểu Nhã đi về phía đường mòn bên hồ Nguyệt.
Cảnh sắc làng du lịch so với trong tưởng tượng càng đẹp, những ngọn núi xa xa lờ mờ sương như được phủ một tầng lụa mỏng, mặt hồ trong xanh phản chiếu bầu trời cùng mây trắng, tiếng chim hót lanh lảnh vang vọng từ sâu trong rừng rậm.
Nhìn quen rồi cảnh phồn hoa trong đô thị, nhà cao tầng cùng ngựa xe như nước, chỉ cảm thấy một mảnh thiên nhiên sâu thẳm và tuyệt đẹp này thật quyến rũ.
Tổ Kỳ xa xa nhìn thấy Bách Quang Kiến đang ngồi bên hồ câu cá, cậu căn dặn Tiểu Nhã đứng cách đó không xa đợi, bản thân đi tới trực tiếp ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh Bách Quang Kiến.
Bách Quang Kiến đang ngẩn người bị sợ hết hồn, quay đầu thấy người tới là người đã gặp qua một lần -Tổ Kỳ, ông ta rất nhanh tỉnh táo lại.
Ngược lại là Tổ Kỳ đột nhiên không kịp chuẩn bị viền mắt phía dưới dày đặc vành mắt đen cùng với khoảng trống của tóc gần như săp tới đỉnh đầu của Bách Quang Kiến dọa giật mình, theo bản năng hỏi: " Tiên sinh không sao chứ?"
Bách Quang Kiến lập tức ý thức được Tổ Kỳ đang nói cái gì, lúng túng sờ sờ cái trán nhẵn nhụi của chính mình, nỗ lực gượng cười nói: "Không có việc lớn gì, chính là gần đây chất lượng giấc ngủ không quá tốt, đa tạ quan tâm."
Tuy rằng Bách Quang Kiến chưa từng thấy Tổ Kỳ, thế nhưng gần hai ngày qua nghe nói không ít lời đồn đại liên quan đến cậu, hơn nữa trước đây không lâu tại phòng Tiết Giác từng gặp mặt, ông ta chỉ trong chốc lát liền đoán được thân phận của Tổ Kỳ.Vì vậy hai người câu được câu không rãnh rỗi trò chuyện, đề tài bất tri bất giác chuyển đến mất ngủ cùng rụng tóc. Bách Quang Kiến ở phương diện này có thể nói là nghẹn một bụng nước đắng, lúc này không nhịn được hướng Tổ Kỳ phàn nàn oán giận, nói thẳng e sợ không quá mấy năm ông ta liền biến thành tên trọc.
Tổ Kỳ yên tĩnh nghe Bách Quang Kiến phát xong bực tức, thừa dịp đối phương lấy hơi, cậu làm bộ trong lúc lơ đãng nói rằng: "Tôi có một vị bằng hữu cùng bệnh trạng của tiên sinh không sai biệt lắm, bất quá hồi trước hắn dùng một biện pháp, không bao lâu liền trị được mất ngủ."
Nghe vậy Bách Quang Kiến mắt sáng lên: "Cách gì?"
Ngay khi Bách Kiến Quang tưởng rằng Tổ Kỳ sẽ chia sẻ cho ông ta một phương thức bí ẩn phức tạp thì thấy cậu ung dung thong thả từ bên trong túi áo lấy ra một đóa Dã Cúc nhỏ, sau đó đưa cho ông ta.
"Đem đóa Dã Cúc này đặt ở đầu giường, bảo đảm tiên sinh sẽ ngủ một giấc thẳng đến hừng đông."
Bách Quang Kiến:"..."
Bách Quang Kiến nhìn một chút đóa hoa Dã Cúc bình thường kia, liền ngẩng đầu nhìn bộ dang nghiêm túc của Tổ Kỳ, trong lúc nhất thời không phân biệt được là Tổ Kỳ choáng váng hay là đối phương coi ông ta là thành kẻ ngu si mà trêu đùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.