Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 17: Chiến tranh lạnh




Trên đường trở về, Tiết Giác sắc mặt vẫn luôn rất khó coi.
Hắn không để ý đến Tổ Kỳ đang theo ở phía sau, thần sắc tối tăm không ngừng xông về phía trước, hai cái chân dài sải bước, không đầy một lúc biến mất ở trong tầm mắt Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ thì lại dọc theo đường mòn chậm rì rì đi trở về.
Kết quả không tới một phút, Tổ Kỳ lại nghe thấy tiếng bước chân Tiết Giác sải bước trở lại, ngay sau đó trước mắt tối sầm lại, giương mắt liền nhìn thấy Tiết Giác mặt không hề cảm xúc đứng ở trước mặt cậu.
Tổ Kỳ dương môi cười cười, đôi mắt híp thành cong cong hình mặt trăng, vẻ mặt bất đắc dĩ hơi có chút như đối xử với hài tử cố tình gây sự: "Anh lại nháo cái gì nữa?"
"Cậu cố ý để tôi cùng cậu tới đó, chính là muốn vợ chồng Bách Quang Kiến không có cách nào từ chối lời mời của cậu." Tiết Giác âm thanh ép tới rất thấp, trừng trừng tầm mắt dường như muốn nhìn thấu tâm tư Tổ Kỳ.
Nguyên bản Tổ Kỳ không hề gánh nặng trong lòng bị Tiết Giác nhìn như thế, đột nhiên có tật giật mình, cậu theo bản năng lui về phía sau hai bước.
"Bách Quang Kiến chắc chắn sẽ không từ chối tôi, chỉ là lão bà của ông ta không nhất định nghe lời tôi mà thôi." Tổ Kỳ sờ sờ căng tròn bụng, sức lực không đủ mà nói rằng.
Chỉ cần có Tiết Giác, dù là Trần Mỹ Hinh không tình nguyện cũng sẽ không ngay mặt từ chối yêu cầu cùng nhau ăn cơm Tổ Kỳ đưa ra, dù sao vợ chồng bọn họ hai ở trên công việc rất nhiều nơi đều cần dựa dẫm Tiết Giác.
Tổ Kỳ nghĩ chính mình lặng lẽ làm vậy không ai phát hiện, không nghĩ tới nhanh như vậy liền bị Tiết Giác phát hiện đầu mối.
Thời khắc này, Tổ Kỳ cảm thấy lo lắng trong lòng, cậu có thời quen xem Tiết Giác như một nhân vật được viết trên giấy, lại quên Tiết Giác kỳ thực sinh động có suy nghĩ của mình.
Dùng kinh nghiệm từng trải của Tiết Giác ba mươi mốt năm, cây cầu mà hắn đã đi tuyệt đối nhiều hơn con đường mà Tổ Kỳ đã đi.
Cho nên, Tiết Giác làm sao sẽ không nhìn thấu tâm tư kia của Tổ Kỳ?
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Tiết Giác, Tổ Kỳ không khỏi cúi đầu, hai tay có chút luống cuống cầm lấy áo khoác mỏng trên người.
Tổ Kỳ đang do dự có nên tìm lý do gải vây hay không, lại nghe Tiết Giác mở miệng nói rằng: "Thạch Hạo đã chịu trừng phạt hắn nên có, bây giờ hỏng thanh danh không nói, sau này cũng sẽ không tại trong vòng giải trí nhấc lên một chút bọt nước, mọi việc có chừng có mực đi."
Nghe vậy Tổ Kỳ đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin tưởng nhìn Tiết Giác.
Tiết Giác làm sao biết kế hoạch của cậu?!
Không đúng, cậu căn bản không cùng bất kỳ kẻ nào nói qua hắn ý nghĩ trong lòng, càng không cho người khác biết chuyện Thạch Hạo gọi cho mình.
Tiết Giác nhấc lên khóe miệng, bên môi hiện ra trào phúng như có như không, hắn ngữ khí lạnh nhạt nói: "Nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, cậu tìm người điều tra Trần Mỹ Hinh cùng Thạch Hạo, tôi đều biết rõ."
Sau khi kinh ngạc, Tổ Kỳ rất nhanh khôi phục lại yên lặng,cậu híp mắt lại, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy Tiết Giác trào phúng trên mặt cực kỳ chói mắt,cậu tựa tiếu phi tiếu nói: "Vậy chuyện tôi trước đây bị Thạch Hạo cùng Trần Mỹ Hinh liên hợp lại bắt nạt, anh cũng biết đến rõ rõ ràng ràng sao?"
Nếu như cậu không có xem qua thiên tiểu thuyết này, cũng sẽ không biết trước đây Thạch Hạo cùng Đường Mạc Ninh đem nguyên chủ bắt nạt đến thảm như vậy, dựa cả vào Trần Mỹ Hinh ở sau lưng chống lưng.
Hiện tại nguyên chủ lưu lạc tới nỗi người người phỉ nhổ trên mạng, Trần Mỹ Hinh cũng có trách nhiệm.
Tiết Giác mi tâm cau lại: "Kia đều là chuyện đã qua..."
"Nhưng là đối với tôi mà nói, chuyện đó vĩnh viễn không cho qua được." Tổ Kỳ lớn tiếng đánh gãy Tiết Giác nói, có lẽ là do nguyên thân ảnh hưởng, tâm tình cậu rất là kích động, "Thạch Hạo gặp phải báo ứng hiện nay căn bản không đủ để bù đắp những thương tổn hắn đã gây ra cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy."
Tiết Giác ngoài cười nhưng trong không cười: "Cho nên cậu liền lợi dụng tôi?"
Tổ Kỳ hơi run run: "Xin lỗi."
"Tôi không cần lời xin lỗi của cậu, hơn nữa lời xin lỗi của cậu xưa nay cũng không phải xuất phát từ nội tâm." Tiết Giác ánh mắt thâm trầm, không hề chớp mắt nhìn chăm chú Tổ Kỳ hồi lâu, chợt cười nói, "Đây chính là cậu tự gây ra, bất quá tôi sẽ không đi ăn cơm, cậu xem đó mà làm thôi."
Dứt lời, Tiết Giác quay người liền đi.
Lần này hắn rất nhanh biến mất trong tầm mắt Tổ Kỳ, sẽ không trở lại nữa.
Tổ Kỳ sau khi dừng lại nghỉ ngơi thì trở về nơi ở của mình, Tiểu Nhã ở ngoài cửa trông chờ mong mỏi, nhìn thấy cậu vội vàng nghênh đón, lo lắng nói: "Phu nhân, ngài rốt cục trở lại."
Tổ Kỳ hỏi: "Tiết Giác đâu?"
Tiểu Nhã nghi hoặc mà gãi đầu một cái: "Tiên sinh chưa từng trở về nha."
Tổ Kỳ nhất thời rõ ràng, Tiết Giác hẳn là trực tiếp quay về chỗ ở của chính mình đi,cậu gật gật đầu, sau đó cùng Tiểu Nhã đồng thời vào bên trong.
Buổi tối khi tắm, Tổ Kỳ phát hiện hai chân của cậu rất rõ ràng sưng lên, lấy ngón tay đặt ở chỗ mắt cá chân bị sưng ấn ấn hai lần, không đau, chính là sưng sưng phồng phồng rất khó chịu, bước đi cũng không tiện.
Chẳng trách thời điểm đi tìm Bách Quang Kiến, cậu bước đi lập tức sẽ cảm thấy hai chân bủn rủn, giày cũng ghìm đến mắt cá chân dị thường khó chịu.Tổ Kỳ mặc áo ngủ vào nằm nghiêng ở bên giường, một bên ấn ấn chân, một bên cầm điện thoại di động lên bấm số Thạch Hạo.
Chuông reo rất lâu, liền tại thời điểm Tổ Kỳ sắp cúp điện thoại, trong điện thoại di động mới truyền đến tiếng nói Thạch Hạo cực kỳ khàn khàn: "Tiểu Kỳ, đã trễ thế này em tìm tôi có việc sao?"
Tổ Kỳ liếc nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, nhẹ giọng cười nói: "Xem ra chuyện gần đây đối với anh ảnh hưởng không lớn nha, mới chín giờ liền trải qua cuộc sống về đêm."
"Tôi, Tôi không có..." Thạch Hạo thoáng chốc cà lăm, vội vàng giải thích nói, "Tôi ở nhà không có chuyện gì làm, cho nên ngủ tương đối sớm..."
Tổ Kỳ đối với cuộc sống riêng hỗn loạn của Thạch Hạo không có hứng thú, không lâu lắm liền chuyển đề tài,đem thời gian cùng địa điểm cậu cùng Bách Quang Kiến hẹn nhau nói cho Thạch Hạo.
"Tôi biết rồi, tôi nhất định đến đúng giờ." Thạch Hạo liên thanh đáp, dừng lại chốc lát, ngữ khí của hắn bỗng nhiên trở nên ôn hòa đa tình lên, "Tiểu Kỳ, kỳ thực tôi ngày đó không có cố ý quấy rầy em, tôi chỉ là có điểm không bỏ xuống được tình cảm của chúng ta..."
Lời còn chưa nói hết, một tiếng rên rỉ như có như không rất đột ngột vang lên: "A... Hạo ca ngươi nhẹ chút..."
Thạch Hạo thoáng chốc á khẩu, phỏng chừng cả khuôn mặt đã phồng thành gan heo.
Tổ Kỳ cười nhạo: "Anh cùng với Đường Mạc Ninh ở trên giường mà hồi ức tình cảm của chúng ta đi, tôi không quấy rầy."
"Tiểu Kỳ..."
Tổ Kỳ trực tiếp cúp điện thoại.
Thời gian hẹn Bách Quang Kiến ăn cơm là vào tuần tới, trong khoảng thời gian này, Tổ Kỳ vẫn cứ mỗi ngày từ trong không gian hái lượng lớn Dã Cúc đưa cho Tiểu Nhã cùng nữ hầu điều chế thành bụi phấn.
Vì che giấu nguồn gốc Dã Cúc, Tổ Kỳ dặn dò cận vệ đến vườn hoa phía sau hái về lượng hoa tương đương, cũng chất đống tại trong phòng của cậu.
Đợi đến trời tối, Tổ Kỳ đem Dã Cúc bình thường toàn bộ ném vào trong không gian, làm như vậy tuy rằng mệt nhọc, thế nhưng sẽ không khiến người khác hoài nghi.
Tuy nhiên sau ba, bốn ngày, tình trạng sưng phù hai chân của Tổ Kỳ không những không giảm, còn càng ngày càng nghiêm trọng, hai chân căng đau làm cho cậu liên tục mấy đêm lăn qua lộn lại ngủ không yên.
Tiểu Nhã mời bác sĩ đến xem, bác sĩ nói Tổ Kỳ mang thai tám tháng sắp đến ngày sinh, chi dưới cùng mắt cá chân phù thủng đều thuộc về hiện tượng bình thường, cần phải điều chỉnh chế độ ăn uống và vận động vừa phải.
Thức ăn hằng ngày phải đảm bảo thanh đạm, tránh không được quá mặn quá đầy mỡ.
Tổ Kỳ nghe xong biểu tình như trời sập.
Tiểu Nhã khó xử nhìn Tổ Kỳ, khẩn trương đến ngũ quan đều sắp vo thành một nắm: "Phu nhân, ngài thật sự phải nghe lời bác sĩ, không thể lại ăn vịt quay cùng đồ ăn đầy dầu mỡ."
Tổ Kỳ ủ rũ đâm đâm cái bụng, nghĩ thầm cậu vì đứa bé này thực sự là trả giá nhiều lắm, Tiết Giác cho cậu một Thiên Vạn ( 10 triệu NDT nhé) không có chút nào thiệt thòi.
Nói tới Tiết Giác, Tổ Kỳ ngược lại là nhớ tới khoảng thời gian này Tiết Giác vẫn luôn không đến nhìn cậu, có lẽ còn cáu kỉnh chuyện đêm hôm trước.
Tổ Kỳ nhất thời cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, tỉ mỉ nghĩ đến đây là Tiết Giác lần đầu tiên Tiết Giác giận như vậy, có thể là hành vi của cậu xác thực chạm tới giới hạn của Tiết Giác.
Ban đầu Tổ Kỳ là muốn chọc Tiết Giác tức chết, bởi vậy hành vi làm việc toàn bộ tùy tâm sở dục, xưa nay sẽ không cân nhắc cảm nhận Tiết Giác.
Nhưng là mấy ngày nay ở chung, Tổ Kỳ phát hiện Tiết Giác cũng không có giống như trong tiểu thuyết miêu tả, có lẽ này cùng việc Tiết Giác vẫn không yêu nữ chủ có liên quan.
Nghĩ đến trước Tiết Giác nói năng chua ngoa nhưng vẫn mềm lòng, Tổ Kỳ vẫn còn có chút không đành lòng, trái lo phải nghĩ sau, cậu quyết định tìm thời gian hướng Tiết Giác xin lỗi.
Kết quả còn không đợi Tổ Kỳ hành động, tối hôm đó, cậu tắm xong từ buồng tắm đi ra, liền nhìn thấy Tiết Giác cầm máy vi tính xách tay ngồi ở trên ghế salông trong phòng cậu làm việc.
Dư quang thoáng nhìn Tổ Kỳ khập khễnh đi ra, Tiết Giác mi tâm cau lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang.
"Sao anh lại tới đây? Vừa vặn tôi định tìm anh." Tổ Kỳ tay cầm khăn mặt sát mái tóc ướt nhẹp, cậu vừa muốn nói câu kế tiếp, chỉ thấy Tiết Giác thả xuống máy vi tính, sau đó đứng dậy đi về phía cậu.
Tổ Kỳ bị biểu tình thấy chết không sờn của Tiết Giác làm sợ hết hồn, theo bản năng lui về phía sau hai bước, run rẩy miệng lưỡi nói: "Đại ca tôi ngày đó chính là hơi hơi mượn tên tuổi anh mà thôi, anh còn không đến mức tìm tôi đồng quy vu tận đi."
Vừa dứt lời, khăn mặt trong tay liền bị Tiết Giác đoạt đi.
"?"
Tổ Kỳ hơi mơ màng, vội vội vã vã quay đầu lại, một giây sau liền đối diện với khuôn mặt tràn đầy hắc tuyến của Tiết Giác.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, Tiết Giác thở dài nói: "Máy sấy tóc đâu?"
Tổ Kỳ giật mình nói: "Ở trong phòng vệ sinh, mở ngắn tủ thứ hai gần gương."
Tiết Giác cầm khăn mặt ướt đẫm tiến vào phòng vệ sinh, chỉ chốc lát sau liền cầm máy sấy tóc đi ra, hắn đỡ Tổ Kỳ dựa vào đầu giường, đem máy sấy tóc chỉnh ở mức trung bình.
Tiết Giác ngón tay rất dài, đầu ngón tay lạnh lẽo, thời điểm luồn vào trong tóc Tổ Kỳ động tác ôn hòa, có cảm giác thư thái khó có thể diễn tả được.
Tổ Kỳ thoải mái nheo mắt lại, thần sắc đầy thoả mãn, giống như một con mèo nhỏ được nếm cá ngon, không bao lâu, cậu liền tại trong luồn gió ấm áp của máy sấy mà ngủ mất.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Tổ Kỳ cảm giác Tiết Giác thu hồi máy sấy tóc, ôm eo cậu để cho cậu nằm thẳng ở trên giường, sau đó lại bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân cậu.
Tối hôm đó, Tổ Kỳ hiếm thấy không bị cái chân căng đau quấy nhiễu.
Liên tục mấy ngày, Tiết Giác cũng sẽ vào lúc Tổ Kỳ ngủ lặng yên không một tiếng động xuất hiện, giúp cậu xoa bóp cẳng chân cùng mắt cá chân, sau khi trời sáng, lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. ( cái đồ ngạo kiều này đã biết xót vợ rồi bà con cô bác ạ)
Còn nghiệm khắc căn dặn Tiểu Nhã cùng Trương quản gia, đem vịt quay cùng đùi gà đầy dầu mỡ đem xuống.
Mãi đến tận đến hẹn trước một ngày, Tổ Kỳ hai chân cuối cùng cũng coi như hết sưng, cậu gọi Trương quản gia an bài tài xế đưa cậu đến Thúy Nguyệt Các nơi Bách Quang Kiến đặt bàn, ngồi lên xe mới phát hiện tài xế lại là Tiết Giác.
Tổ Kỳ trên mặt có lóe lên tia kinh ngạc, sau đó là kinh hỉ, cậu hơi mở to hai mắt, khóe miệng không tự chủ được hướng lên trên ngẩng đầu.
"Tôi biết anh sẽ đi." Tổ Kỳ chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Tiết Giác, "Xem anh nghe lời như thế vậy tôi cũng phải nên thưởng anh một cái."
Tiết Giác mặt không hề cảm xúc nổ máy xe: "Tôi không thiếu tiền."
"Ai nói tôi cho anh tiền?" Tổ Kỳ nói.
Tiết Giác không lên tiếng, ngờ vực dùng dư quang liếc mắt Tổ Kỳ.
Yên tĩnh mấy giây, Tổ Kỳ trong mắt loé ra một vệt giảo hoạt, cậu bỗng nhiên trì hoãn âm điệu, dùng giọng điệu ám muội không rõ nói: "Thưởng cho anh một cái hôn môi được không?"
Lần này không khí triệt để yên tĩnh.
Tiết Giác trong nháy mắt đỏ mặt: "... Lăn." ( đồ ngạo kiều, được hôn còn thái độ lòi lõm)
Tổ Kỳ nhịn không được cười ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.