Mạng Không Còn Lâu

Chương 91:




Đoàn đội của Trương Cửu Triết phỏng chừng khá thù sai, hoặc là thích nhắm tới Lục Văn Tây, hành vi săn sóc đặc biệt này làm Lục Văn Tây khá câm nín.
Chẳng lẽ anh ta với Tiểu C là chân ái? Hay thật ra Trương Cửu Triết yêu anh sâu đậm? Có thể đừng nhắm tới anh mãi không vậy? Món nợ tung tin anh và Đỗ Tử San lần trước vẫn còn chưa tính đấy?
Lục Văn Tây nhìn hình chụp màn hình một phen, thật ra đặc biệt không lành mạnh, bài viết trên top của một diễn đàn, bên trong đều là tin tức Scandal, có điều những thứ viết bên trong là nửa thật nửa giả, tình tiết đầy ắp, cao trào thay phiên xuất hiện, viết rất nhiều chuyện mà ngay cả chính bản thân Lục Văn Tây cũng không biết.
Mấy thứ này, tiện tay có thể làm giả cả đống.
Chứng cứ là hình chụp cuộc nói chuyện trên màn hình.
A: Trong giới có rất nhiều người biết Lục Văn Tây là Gay đấy được không? Ai cũng biết cả, sớm đã không phải là bí mật.
A: Gần đây còn có người nhìn thấy trợ lý mới của Lục Văn Tây cư như hình với bóng với anh ta, hơn nữa vị trợ lý này siêu đẹp trai, so với Lục Văn Tây còn giống tiểu thịt tươi hơn ấy.
B: Ôi trời, bạo vậy sao?
A: Có điều tính ra Lục Văn Tây cũng không tệ, vào giới này lâu như vậy cũng chỉ có mỗi một người bạn trai này.
Tấm hình thứ hai là chụp Weibo.
Tên gạch men: Từng gặp Lục Văn Tây ở nhà hát! Anh ta đang xem kịch nói của Cát Tân Long, thường xuyên thì thầm trò chuyện với người đẹp trai ở bên cạnh! Hình ảnh hai người ở bên nhau đã mắt khỏi bàn, đẹp đẹp đẹp lắm! Là một đôi hả? CP này tôi đu!
Tấm hình thứ ba là ghi chép trò chuyện phiếm.
C: Ha ha, Lục Văn Tây với Bạch Đẳng Nhạn không phải xào CP đơn thuần đâu. Bọn họ từng có quan hệ thật đấy, có điều không có tình yêu, chỉ là bạn giường vậy thôi. Bạch Đẳng Nhạn biết bên cạnh Lục Văn Tây có người nhưng vẫn có thể ở chung rất hòa bình, có thể thấy hàng của Lục Văn Tây rất ngon lại có nhiều tiền, quả thực rất trâu bò.
C: Bạch Đẳng Nhạn có thể lọt vào vòng chung kết [Ca Vương] cũng nhờ có kim chủ đứng sau, lúc đầu không biết là ai, tới khi thấy khách quý trợ hát thì tôi vui muốn chết.
D:... mở rộng tầm mắt.
Trước đây Bạch Đẳng Nhạn sớm đã hỏi Lục Văn Tây chuyện này, sợ ngày nào đó Lục Văn Tây Comeout thì anh ta cũng bị kéo xuống nước. Hiện giờ trong hình chụp còn dính cả Bạch Đẳng Nhạn, thoáng cái làm bọn họ khá khó xử.
Lục Văn Tây nhìn hình chụp, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, quay trở về Wechat, phát hiện Bạch Đẳng Nhạn vẫn chưa gửi tin oán giận tới, hẳn là đang sứt đầu mẻ trán đi?
Lần này anh chủ động xin lỗi Bạch Đẳng Nhạn.
Lục Văn Tây: Xin lỗi.
Qua ba phút, Bạch Đẳng Nhạn mới trả lời bằng tin nhắn thoại: "Sao thế?"
Lục Văn Tây: Có tin bạo mới, ông không thấy à?
Bạch Đẳng Nhạn trả lời bằng tin thoại: "Tui đang chơi game, chút nữa tui xem."
Lục Văn Tây lập tức gửi bài viết Weibo kia cho Bạch Đẳng Nhạn.
Đợi khoảng năm phút Bạch Đẳng Nhạn mới trả lời: Đoàn đội của ông ra sức thật đấy, tôi thấy Weibo kia đã không còn tin tức nữa, Hot Search cũng bị tin tức bộ phim mới của bọn ông đẩy lên rồi.
Lục Văn Tây: Đội PR đúng là thần.
Bạch Đẳng Nhạn: Đội Mẹ Tây kia là đoàn độn của ông hả? Bọn họ gửi tin cho tôi, bảo tôi đừng tức giận tha thứ cho ông này nọ kia, thú vị thật đấy, đúng là thiên thần nhỏ đập đập cánh.
Lục Văn Tây: À, trước kia là đội Antifan của tôi, từ Anti chuyển thành Fan chân chính.
Bạch Đẳng Nhạn: Trâu bò vãi.
Lúc này Đỗ Tử San gửi tin tới.
Đỗ Tử San: Tôi chắn dao cho ông nhé?
Lục Văn Tây: Có ý gì?
Đỗ Tử San: Chuyện lần trước tôi biết rõ là ông đỡ dao giúp tôi, rõ ràng là Minh thiếu không nhất định sẽ trả thù tôi nhưng chắc chắn sẽ trả thù ông, vì thế tôi cũng ghi nhớ phần ân tình này, lúc mấu chốt cần phải thu hút sự chú ý, sẵn tiện tuyên truyền. Cọ theo nhiệt độ của ông thì tôi nhất định có thể lên top.
Lục Văn Tây: Cô định làm gì?
Đỗ Tử San: Đăng tin Weibo giải quyết, bảo đoàn đội của ông mua Hot Search đi, từ khóa: Đỗ Tử San Lục Văn Tây, nhớ kỹ trọng điểm, tên của tôi phải ở phía trước.
Lục Văn Tây: Cái này mà cũng giành à?
Bạch Đẳng Nhạn: Kim chủ! Kim chủ! Cầu tiền tiêu vặt, mau cho tôi mấy trăm triệu đi, không xài hết thì cứ việc dùng roi da quất tôi.
Lục Văn Tây thấy tin tức Bạch Đẳng Nhạn gửi tới liền nhịn không được vui vẻ, Bạch Đẳng Nhạn không chỉ không tức giận mà tâm trạng có vẻ còn không tệ. Hai người này rất thần kỳ, thật sự làm Lục Văn Tây mở rộng tầm mắt, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Lục Văn Tây: Tiền tiêu vặt cái rắm, cho ông vài miếng độn hack chiều cao này chịu không? Khi nãy ông đang chơi game với Đỗ Tử San đấy hả?
Thời gian gửi tin của bọn họ thật sự quá trùng hợp, chỉ có khả năng là đang chơi game với nhau, còn mở mic nói chuyện.
Bạch Đẳng Nhạn: Chơi game với Đỗ Tử San quả thực chỉ muốn quỳ xuống điên cuồng gõ 6666 thôi, từ trước tới giờ chưa từng thấy cô gái nào có thao tác tuyệt như vậy, di chuyển chuẩn như vậy, kỹ thuật tốt như vậy.
Lục Văn Tây: Không, ông sai rồi, Đỗ Ca là đàn ông đấy.
Bạch Đẳng Nhạn: Ha ha ha ha ha.
Một lát sau, Lục Văn Tây chờ được Đỗ Tử San đăng Weibo.
Đỗ Tử San: Không quản trải nghiệm nguy hiểm như thế nào, tôi vẫn luôn ở phía sau anh. @Lục Văn Tây [hình ảnh]
Hình ảnh là hình chụp chung của hai người, trước đây vì đề phòng vạn nhất nên đã chụp, còn mặc nguyên đồ hóa trang, bởi vì vừa quay xong cảnh khóc nên trông khá tiều tụy, nhưng đầy cảm xúc ngoài ý muốn, quả thực không uổng công Đỗ Tử San chỉnh sửa bức hình này!
Gừ: Không có chủ đề phim, này là... công khai tình cảm sao?
Nhàn vân dã hạc: Đừng hụt nhé, tôi cảm thấy mặt mũi lẫn chiều cao đều rất xứng.
Vực sâu tăm tối: Đừng dọa tôi, chỉ là tuyên truyền phim thôi đúng không?
Thiên thần nhỏ ríu ra ríu rít: #Vì Chính Nghĩa ngày 30 tháng 7# #Vì Chính Nghĩa# #Đỗ Tử San# đúng là tuyên truyền phim, bọn tôi vĩnh viễn yêu bạn.
Thỏ trắng chán chường: #Mẹ Tây Raya# bạn là nữ chính đẹp nhất, cám ơn bạn đã bảo vệ bé cưng Tây Tây nhà bọn tôi.
Lục Văn Tây vẫn còn đang lướt xem bình luận thì thấy Đỗ Tử San gửi tin tới.
Đỗ Tử San: Nổi lên được chút nhiệt độ rồi, sáng mai ông share là được nhé, có lẽ trọng tâm đã bị dẫn dắt đi rồi, chỉ vài tin nhắn cũng mang ra bạo Scandal, thật đáng ghét.
Lục Văn Tây: Cám ơn đã dẫn dắt dư luận giúp nhé, Đỗ Ca đúng là anh hùng.
Đỗ Tử San: Chuyện nhỏ thôi, chơi game không?
Lục Văn Tây: Tôi không tới hố mấy người đâu.
Chuyện dễ dàng giải quyết như vậy sao?
Lục Văn Tây nhìn tình huống trên điện thoại, lại nhìn đồng hồ, đợt sóng gió này chỉ kéo dài được mười lăm phút, trong đó phần lớn thời gian là đợi Bạch Đẳng Nhạn và Đỗ Tử San chơi xong ván game.
Lục Văn Tây cầm điện thoại thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Nhưng anh cũng không xen vào nữa, giao lại cho Hàn Phạm Minh giải quyết hậu quả, chỉ là anh thầm quyết định không thể dễ dàng buông tha cho tên Trương Cửu Triết này, đoàn đội của tên này tưởng rằng cứ đu theo cắn chặt lấy anh thì Trương Cửu Triết sẽ một đường đi lên, giá trị con người gia tăng gấp bội à?
Tiếp đó Lục Văn Tây liên hệ với cụ Lý, để đối phương và bạn mình ngày mai thu xếp tới nhận nhà, sau đó bọn họ sẽ tới thành phố H.
Sáng sớm hôm sau, cụ Lý và chủ nhà tới, vừa vào cổng thấy sân nhà sáng sủa thì trong lòng lập tức phấn chấn. Hai người liếc nhìn nhau, có cảm giác hiểu ngầm trong lòng.
Hai người tiến vào phòng khách, không còn cảm giác lạnh sống lưng, trong lòng tự nhiên cũng thoải mái hơn không ít.
Lục Văn Tây nhàn nhã vẫy hai người, tay xách hành lý bước ra, đỉnh đạc nói: "Tự mình xem đi, dùng mắt thường cũng thấy là được xử lý rất sạch sẽ, trợ lý nhỏ của tôi phải chịu không ít đau khổ ấy."
Hứa Trần gật đầu, ánh mắt chân thành không chút tạp chất.
Chủ nhà tự nhiên cám ơn nhiệt tình, còn nói sẽ chuyển tiền thù lao vào tài khoản ngay hôm nay, Lục Văn Tây cười híp mắt đáp ứng, sau đó liền tạm biệt hai người, không ở lại thêm một phút một giây nào.
Đi tới nhà lão tiền bối Cát Tân Long là do tài xế của cụ Lý đưa bọn họ tới, cần phải lên đường cao tốc, đi đường hết hai tiếng đồng hồ. Lục Văn Tây nghỉ ngơi khá tốt nên cùng Hứa Trần ngồi ở hàng ghế sau chơi game.
Lục Văn Tây sớm đã đánh tiếng với Cát Tân Long, tài xế cũng biết địa chỉ nhà Cát Tân Long nên rất thuận lợi chạy tới nhà ông, thời gian cũng đặc biệt vừa vặn, lúc tới là mười một giờ, có thể cọ bữa cơm trưa.
Lục Văn Tây mặt dày dẫn theo Hứa Trần trực tiếp lên lầu cọ cơm.
Cát Tân Long ở khu dân cư kiểu cũ, cổng khu dân cư không có nhân viên an ninh, có thể ra vào tự do, trong sân phần lớn đều là các cụ già, tuy trời vẫn còn lạnh nhưng các bác vẫn ngồi chơi cờ ở trong sân, có người tụ tập nói chuyện phiếm, có người dẫn theo con cháu vui chơi. Sau khi xuống xe, mặc dù Lục Văn Tây không che đậy nhưng cũng không bị nhận ra.
Bọn họ đi tới lầu bốn rồi nhấn chuông cửa, rất nhanh đã nghe thấy tiếng con gái: "Tới đây!"
Không bao lâu sau thì cửa mở ra, một cô gái trẻ thò đầu ra, thấy Lục Văn Tây thì sửng sốt, cả người cứng ngắc. Một lát sau thì cô gái kêu ré lên, âm thanh vang vọng cả hành lang, có sức mạnh xuyên thấu cực cao.
Lục Văn Tây bị dọa tới lui về sau một bước, sau đó nghe cô gái lắp ba lắp bắp nói: "Lão... lão đại, anh... anh là... người thật hả? Thật hả..."
"Ừm, bằng không thì sao?" Lục Văn Tây giang tay cho cô gái xem.
"Lão đại..." Cô gái nức nở gọi một tiếng, trực tiếp bước ra ngoài đón tiếp, bởi vì quá kích động nên quên mất chuyện cánh cửa, cửa bị gió thổi đóng lại, ba người đứng ở cửa choáng váng.
"Đừng kích động..." Lục Văn Tây vỗ vai cô gái, để cô bình tĩnh lại một chút.
Mặt cô gái đỏ ửng, cảm thấy mình xấu hổ tới chết mất thôi, vì thế vội vàng xoay người lại nhấn chuông cửa, đợi một hồi mới có người mở cửa ra, còn buồn bực hỏi: "Sao lại ở ngoài cửa, khi nãy không phải con ra mở cửa à?"
Lần này người ra mở cửa là Cát Tân Long.
Lục Văn Tây lập tức chào hỏi, Hứa Trần cũng gật đầu theo, Cát Tân Long tùy ý đáp vài câu rồi để mọi người vào nhà.
"Cha! Sao cha không nói cho con biết là lão đại tới vậy?" Cô gái quýnh lên trách cha mình.
"Không phải đã sớm nói sẽ có khách tới nhà à?"
"Khách này với khách khác không giống nhau mà!" Cô gái sốt ruột chỉ oán trách hai câu thì không nói gì nữa, bởi vì Lục Văn Tây quan trọng hơn.
Quay đầu liền bắt chuyện với Lục Văn Tây, thái độ hoàn toàn thay đổi, còn giúp Lục Văn Tây xách hành lý, thuận tiện liếc nhìn sang Hứa Trần, sau đó ánh mắt trừng to. Ánh mắt lóe lên chút phức tạp, nhưng không nói gì, chỉ quay đầu chạy về phòng.
Lục Văn Tây nhìn cô gái chạy đi, nhịn không được bật cười nói với Cát Tân Long: "Con gái ngài đáng yêu thật đấy."
"Đã năm hai đại học rồi mà vẫn còn ngu ngơ, vô tâm như thế." Cát Tân Long nói, giọng điệu không tệ, còn rất vui vẻ.
Lục Văn Tây và Hứa Trần vào phòng khách ngồi xuống, bà Cát từ trong phòng bếp ra ngoài đón khách, thấy Lục Văn Tây liền khen ngợi, sau đó khen Hứa Trần, khen xong thì lại đi vào làm thức ăn.
Không bao lâu sau thì cô gái lại xuất hiện, rõ ràng đã thay quần áo, chỉnh lại kiểu tóc, trên mặt còn trang điểm.
Lục Văn Tây không vạch trần, chỉ nói: "Tôi còn chưa biết tên em."
"Lão đại... em là Mạn Mạn, Cát Hân Mạn."
"Tên dễ nghe thật đấy, rất hợp với khí chất của em."
"Lão đại đang trêu chọc em hả?"
"Hỏi trực tiếp vậy hả?" Lục Văn Tây cũng không ngờ.
"Thật ra anh không cần trêu thì em đã là người của anh rồi."
Cát Tân Long nghe vậy liền răn dạy: "Ăn nói kiểu gì đấy? Còn ra dáng vẻ gì nữa!"
Lục Văn Tây chỉ mỉm cười, không quá để ý.
Chờ tới khi Cát Tân Long đi phụ vợ nấu cơm, Mạn Mạn mới nói: "Lão đại, em đúng là người trải qua cả thiên đường lẫn địa ngục."
Lục Văn Tây thuận tay cầm lấy một cục rau câu, lột vỏ plastic rồi đưa qua cho Hứa Trần, Hứa Trần cắm đầu ăn, Lục Văn Tây hỏi: "Sao vậy?"
Mạn Mạn vẫn luôn quan sát, có hơi khựng lại một chút nhưng vẫn nói: "Em lướt Weibo tìm tên của anh thì thấy tên anh xuất hiện cùng bài với tên cha em, còn là video cha em mắng anh không có kỹ thuật diễn xuất, em xem xong bài đó thì chỉ có cảm giác trời sụp. Mấy ngày nay em khóc tới hồ đồ, không vào group nói chuyện luôn."
"Thật ra tôi cũng không quá để ý."
"May mà anh không để ý, còn tới xem kịch nói của cha em, bằng không chắc em hận cha chết mất. Ngày đó nhận được chữ ký của anh, em vui tới muốn bay lên luôn."
"À..." Nhắc tới ký tên, Lục Văn Tây mới nhớ, khi đó anh có viết cả tên của cô gái, khi nãy còn hỏi tên mà cô gái không hề thất vọng, quả thực làm anh có chút xấu hổ.
"Lão đại, gần đây... anh có chút tin tức không được tốt lắm á... anh có biết không?" Mạn Mạn có chút do dự hỏi.
"À tôi biết, đoàn đội của tôi hoạt động 24/24, cứ cách một đoạn thời gian sẽ kiểm tra tên tôi xem có tin tức không tốt gì hay không, kịp thời khống chế."
"Vậy..."
"Với em thì tôi không cần phải lo lắng gì đúng không?" Lục Văn Tây mỉm cười đặc biệt đẹp, đôi mắt cong cong, lúc nhìn Mạn Mạn thì rất trìu mến, ánh mắt lóng lánh đặc biệt trêu ghẹo người.
Đẹp trai như vậy lại ôn hòa không có lệ, còn hoàn toàn tin tưởng cô.
Mũi Mạn Mạn đau xót, lập tức nói: "Lão đạo, em đảm bảo em rất đáng tin! Cám ơn anh đã tin tưởng em, em... em cảm thấy anh vui là tốt rồi, lựa chọn của anh chính là tốt nhất, em sẽ luôn ủng hộ anh. Cuộc đời này không hối hận khi yêu Văn Tây."
[hết 91]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.