Mạng Không Còn Lâu

Chương 123:




Hứa Trần cũng phát hiện Lục Văn Tây không thích hợp, lập tức đặt đũa xuống, cũng đi theo tới phòng vệ sinh, vịn cửa hỏi Lục Văn Tây: "Sao vậy anh?"
"Anh... anh mất vị giác rồi, không nghe ra mùi vị gì cả." Lúc trả lời, giọng của Lục Văn Tây run run, thậm chí có chút nức nở.
Hứa Trần lập tức hoảng hốt, đưa tay nắm lấy mạch môn của Lục Văn Tây, không có vấn đề gì, sau đó áp trán mình lên trán Lục Văn Tây kiểm tra, phát hiện có một tia màu đen đã lan lên tới đỉnh đầu.
Hiện giờ quả nhiên đã ngày càng khó khống chế hơn, Tiêu Vân Mặc đã bắt đầu cố gắng tranh cướp cơ thể này. Trước tiên bắt đầu từ ngũ giác, từng chút một chiếm lấy cơ thể Lục Văn Tây, mãi tới khi hoàn toàn xâm chiếm.
Hứa Trần sững sờ nhìn Lục Văn Tây, sau đó đặt tay lên trán anh, muốn cưỡng chế đè ép hoa văn kia.
Linh lực trong phòng chấn động, linh lực bá đạo theo lòng bàn tay Hứa Trần phóng ra, không gian chật hẹp bị chấn động làm đồ đạc lay động đổ ngã, bình nước rửa tay rớt xuống bồn phát ra một tiếng "choang" vang dội.
Lục Văn Tây cảm thấy cả người đau đớn, cơ thể như muốn nổ tung làm anh khó chịu không thể đứng vững, chỉ có thể kêu rê,n ngã vào lòng Hứa Trần, trước mắt là một màu đen kịt.
Hứa Trần hốt hoảng thu tay lại, không hết hi vọng áp trán mình lên trán Lục Văn Tây để kiểm tra.
Hoa văn kia rất ngoan cố, vẫn in chặt trên linh hồn, không hề có chút thay đổi nào, chỉ làm Lục Văn Tây càng đau đớn hơn.
Lục Văn Tây đưa tay lên xoa trán mình, cảm giác đã khôi phục bình thường mới đứng vững lại. Nhìn lại thì tử khí trên người đã bắt đầu nồng đậm, hoàn toàn không thể nào khống chế...
Hiện giờ có làm chuyện tốt cũng thực vô ích, không còn hiệu quả quá lớn.
Đột nhiên anh có hơi nản lòng thoái chí.
Cảm nhận được tay Hứa Trần đang run, Lục Văn Tây hồi phục tinh thần, nhìn Hứa Trần. Hứa Trần rất sợ, môi trắng bệch, vành mắt ửng đỏ, ánh mắt chăm chú nhìn anh, không nói lời nào.
Không.
Anh không thể nào chết được.
Anh chết rồi, Hứa Trần sẽ hỏng mất, cha mẹ của anh cũng sẽ rất buồn, và cả fan hâm mộ rất yêu thương anh nữa.
Anh không thể chết được, phải cố kiên trì.
"Không sao đâu, không phải anh vẫn còn rất ổn à, không có chuyện gì lớn đâu, yên tâm đi." Lục Văn Tây vỗ vỗ mặt Hứa Trần an ủi, trong tình huống này vẫn còn tâm tư an ủi người khác, nội tâm anh thật sự đã rất mạnh mẽ.
"Ăn thêm chút gì đi, cơ thể quan trọng hơn." Hứa Trần hối thúc, bây giờ Lục Văn Tây cần nhất là bảo trì trạng thái, không thể lơi lỏng.
"Ừm, được rồi."
Lục Văn Tây lại ăn nửa chén mì, sau đó đi tới đi lui trong phòng, đây là động tác vô thức khi anh cảm thấy bất an, thật sự nó không ó tính mục đích nào cả.
Chậm rãi lấy lại tinh thần, Lục Văn Tây cầm khăn mặt đi vào phòng tập thể hình, sau này còn phải quay Album, cần phải đảm bảo vóc dáng.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Hứa Trần lấy điện thoại ra, đầu tiên liên hệ với Hàn Dục, tiếp đó là Nam Cung Thạc, thậm chí còn nói chuyện với Adrian một hồi, cuối cùng chán nản vất điện thoại qua một bên, phiền nào day day trán.
Không có đầu mối.
Trước giờ chưa từng gặp phải ác linh không có thực thể, chỉ là tử khí nhưng dùng trận pháp lại không thể tẩy rửa được, hoàn toàn khác biệt với sát khí trong âm trạch.
Trưởng bối bên nhà Nam Cung cũng đồng ý tới xem giúp, Hứa Trần chỉ có thể chờ đợi.
Lúc này trong phòng tập thể hình đột nhiên truyền tới âm thanh chấn động, Hứa Trần hoảng sợ, vội vàng chạy sang kiểm tra thì thấy Lục Văn Tây đang nóng nảy đấm vào thứ gì đó ở trong phòng.
Từ mặt gương nhìn thấy Hứa Trần, Lục Văn Tây cười lạnh, sau đó quay lại hỏi Hứa Trần: "Anh dùng tiền thuê em, kết quả chỉ nuôi được một đứa ăn hại thôi à?"
Hứa Trần lập tức hiểu được, Lục Văn Tây lại tiến vào trạng thái nóng nảy.
"Đồ ăn hại, đồ rác rưởi, thời gian dài như vậy mà chẳng làm được tích sự gì, chê ông đây không đưa đủ tiền đúng không?" Lục Văn Tây đã không thể khống chế được chính mình, bắt đầu phá,t tiết tâm trạng trong lòng, nói ra những lời mà ngày thường chắc chắn sẽ không bao giờ nói.
Những lời này vốn không phải suy nghĩ của anh, nhưng mà...
Thấy Hứa Trần không nói lời nào, Lục Văn Tây đột nhiên tức giận, cầm lấy chai nước khoáng chưa mở nắp ở trên bàn ném về phía Hứa Trần: "Ông đây đang nói chuyện với em ấy, em bị thiếu não à?"
Hứa Trần nhanh lẹ hơi nghiêng người né tránh, chai nước đập vào vách tường rồi nứt ra, có thể thấy Lục Văn Tây đã dùng sức mạnh cỡ nào.
Hứa Trần không nhìn thêm nữa, bước nhanh tới chỗ Lục Văn Tây, ôm chặt lấy anh, bàn tay tỏa ra linh lực xoa nhẹ trên lưng anh: "Là lỗi của em, anh đừng tức giận, ngoan."
Kết quả lần này không dễ trấn an như vậy nữa, Lục Văn Tây đột nhiên đưa tay lên bóp cổ Hứa Trần, dùng sức rất mạnh, gân xanh trên trán cũng nổi lên: "Bớt chạm vào người ông đây đi, thứ ăn hại này."
Hứa Trần biết trạng thái của Lục Văn Tây không đúng, cũng hiểu Lục Văn Tây, nhưng bị Lục Văn Tây dùng thái độ như vậy đối xử, còn nói những lời như vậy làm cậu rất khó chịu. Trong lòng Hứa Trần rất khổ sở, cổ bị bóp cũng rất khó chịu, nhưng vẫn cố gắng xoa dịu để Lục Văn Tây bình tĩnh lại.
Một lát sau, Lục Văn Tây buông lỏng tay, nghi hoặc nhìn Hứa Trần, sau khi hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, Lục Văn Tây rốt cuộc không thể khống chế được, nước mắt dâng trào.
Anh rất bất an.
Anh cũng rất sợ.
Anh không kiên cường như vậy, trong lòng anh không hề mạnh mẽ tới mức không thèm để ý tới chuyện sống chết.
Vì thế anh cũng lo nghĩ, càng phát hiện trạng thái của mình kém đi thì pháo đài trong nội tâm anh lại sụp đổ càng nhanh.
Hiện giờ anh đã không chịu nổi rồi, mất đi vị giác, thường xuyên nóng nảy làm tổn thương người mình quan tâm, cảm giác khi cơ thể không do mình khống chế thật sự quá tệ.
Anh cũng càng hiểu được, anh sắp chết rồi, chỉ là anh chết đi nhưng cơ thể vẫn còn, sẽ bị người ta chiếm lấy, tiếp tục sinh hoạt trong cuộc sống này.
Bình luận vừa tốt hơn, lượt view cũng tăng vọt, anh vẫn chưa nếm đủ ngon ngọt thì cuộc đời này đã trở thành của người khác. Nếu người đó quý trọng thì tốt, nhưng nếu làm chuyện xấu thì người mất mặt chính là Lục Văn Tây anh.
Còn người nhà của anh nữa, sẽ không nỡ tổn hại cơ thể anh, có phải sẽ nhìn thấy tên Tiêu Vân Mặc sẽ đau lòng khổ sở?
Đột nhiên anh cảm thấy Nhiễm Nam cũng không tệ, chỉ ra đi trong nháy mắt, không đau cũng không khổ, cứ vậy chết đi, một chút suy nghĩ cũng không có. Trạng thái của anh hiện giờ có thể nói là đày đọa tinh thần, làm anh tan vỡ từng chút một.
Rốt cuộc Lục Văn Tây cũng bùng nổ, nhịn không nổi mà òa khóc, dùng hai tay bụm mặt, nước mắt từ khe hở ngón tay tràn ra, từ nức nở tới gào khóc, ý chí vốn không kiên định rốt cuộc không còn đủ mạnh mẽ, bắt đầu nói năng lộn xộn.
"Anh yêu em... Thật sự rất yêu em... Anh không muốn rời xa em, anh không muốn chết, anh muốn ở bên em thật lâu... Làm sao bây giờ, anh phải làm gì đây? Anh sắp chết rồi phải không? Tinh lọc anh đi, giống như tinh lọc Tô Lâm vậy, nhân lúc vẫn chưa quá nghiêm trọng, sau khi tinh lọc xong... trong cơ thể sẽ là anh, hay là hắn?"
Hứa Trần vẫn luôn ôm anh, một tay vuốt nhẹ sau lưng Lục Văn Tây, đồng thời hôn loạn xạ lên mặt anh: "Ngoan nào, không có chuyện gì đâu, sẽ không có chuyện gì đâu mà, em sẽ nghĩ cách, anh sẽ không sao đâu..."
Thật ra Hứa Trần cũng từng nghĩ tới phương pháp mà Lục Văn Tây nói, nhưng... cậu sợ Lục Văn Tây quá đau đớn.
Nhưng trong tình huống này thì không phải lúc đau lòng nữa rồi, chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống. Cậu nghiêng đầu, biết trong phòng khách có thêm ba người nên vỗ lưng Lục Văn Tây nói: "Người nhà Nam Cung tới rồi."
Tiếng khóc của Lục Văn Tây giảm đi một chút, bởi vì sĩ diện nên không muốn khóc trước mặt người khác, cuống quít lau nước mắt trên mặt.
Hứa Trần vỗ vỗ vai Lục Văn Tây, sau đó đứng dậy đi tới phòng khách gặp trưởng bối nhà Nam Cung.
Qua một hồi thì Lục Văn Tây mới xuống lầu, lúc này đã rửa mặt xong, đồng thời cũng thay một bộ đồ khác, thậm chí còn chải tóc, Hứa Trần nhìn mà sửng sốt, có điều cũng không nói gì.
Hai vị lão tiền bối nhà Nam Cung thấy một thân tử khí trên người Lục Văn Tây cũng rất kinh ngạc, đồng thời cũng kiểm tra hoa văn trên linh hồn Lục Văn Tây.
"Ban đầu khi phát hiện sao không thử phân tách?" Lão tiền bối Nam Cung hỏi.
Hứa Trần cắn môi, thực hổ thẹn nói thật: "Ban đầu là không thể xác định đó là thứ gì, vẫn luôn điều tra, sau khi gặp Tiêu Vân Mặc ở nghĩa trang mới có thể xác định là linh hồn xâm chiếm. Nhưng khi đó tình trạng xâm chiếm đã rất nghiêm trọng, phân bố ở các nơi trong linh hồn, nếu cưỡng chế phân tách thì hồn phách của anh ấy sẽ nát mất."
Hai vị lão tiền bối nhà Nam Cung nhìn nhau, sau đó cũng gật đầu, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy loại xâm chiếm linh hồn này, hơn nữa nếu cưỡng chế phân tách quả thực sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho linh hồn Lục Văn Tây.
"Tiền bối, có thể tinh lọc không?" Hứa Trần hỏi lại.
Một ông cụ thở dài: "Cái gọi là tinh lọc chính là tinh lọc tội ác của ác linh, giống như cưỡng chế biến một người xấu thành người tốt, đồng thời cũng sẽ mất đi toàn bộ ký ức. Tình huống của cậu trai này là bị ác linh nhập vào người, cưỡng chế tinh lọc cũng vô dụng, trừ phi cậu ta bị nhập hoàn toàn, sau khi tinh lọc thì... linh hồn cũng không phải là cậu ta nữa."
Những điều này Hứa Trần đều hiểu, chỉ là muốn thử một chút, cứ tiếp tục như vậy thì không phải biện pháp.
"Vậy thì phân tách đi, không thử một chút cứ cảm thấy không cam lòng, nếu thật sự không kiên trì nổi thì..." Lục Văn Tây nói, cảm nhận được Hứa Trần nắm lấy tay mình thì theo bản năng nhìn qua.
Hồn phách nát tương tương với hồn bay phách tán, nếu Tiêu Vân Mặc nhân cơ hội này tiến vào thì sẽ không còn đường xoay chuyển.
Có điều cuối cùng Hứa Trần chỉ nói: "Em sẽ luôn trông chừng anh."
Trạng thái của Lục Văn Tây hiện giờ đã không thể tiếp tục chậm trễ nửa, vì thế bọn họ lập tức chuẩn bị nơi thích hợp để bày trận pháp.
Lục Văn Tây không muốn để cha mẹ nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của mình, lúc bọn họ bố trí trận pháp, anh đã dùng điện thoại tự quay vài đoạn video, nếu thật sự thất bại thì để Hứa Trần gửi tới cho che mẹ, có thể coi là hình ảnh cuối cùng của anh.
Hứa Trần cũng đã đồng ý.
Trận pháp này, nhóm người tiến hành rất cẩn thận, Nam Cung Thạc lén nhìn Lục Văn Tây vài lần, lúc Hứa Trần không có mặt thì nhịn không được nói với hai vị trưởng bối trong nhà: "Anh ta rất tốt, chết đi thật đáng tiếc."
"Nhưng số mệnh như vậy thì biết làm sao đây, thực bất hạnh, thực đáng thương..."
Vốn có thể một đời vinh hoa phú quý, cơm áo không lo, nhưng bây giờ lại chật vật như vậy.
Thực đáng thương.
[hết 123]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.