Mạng Không Còn Lâu

Chương 117:




Trong nơi rừng sâu núi thẳm này có một khu nghĩa trang chứ không phải mộ hoang.
Vị trí của nghĩa trang khá hẻo lánh, mặc dù có đường nhưng rất khó đi, bởi vì số lần đi lại ít nên đã mọc rất nhiều cỏ dại. Lúc xe chạy có tiếng lá cọ quẹt vào thân xe tạo ra âm thanh giòn tan có quy luật.
Mộ tổ tiên nhà họ Lục nằm ở nơi có phong thủy tốt nhất của nghĩa trang. Nếu dựa theo cách nói bên bất động sản thì mộ của nhà họ Lục chính là vị trí đắc địa nhất.
Anh Lưu lái xe rất vững, vì thế người ngồi trong xe là cụ Long và hai học trò.
Hứa Trần và Hàn Dục ngồi trong chiếc xe phía sau, ngồi bên cạnh Hàn Dục là hai ác linh, tất nhiên thư ký của Lục Vũ Thương lái xe không thấy được.
"Bên này rất không ổn, chắc cậu cũng cảm nhận được nhỉ?" Hàn Dục cầm la bàn phong thủy, mắt nhìn la bàn, biểu cảm có chút vui sướng.
Hàn Dục chính là người như vậy, giống như không sợ phiền phức lớn, càng náo nhiệt lại càng tò mò, càng muốn tham gia, cứ như sợ mình chết không đủ nhanh vậy.
"Chắc cụ Long cũng phát hiện rồi." Hứa Trần nói.
"Ừm, tốc độ xe ngày càng chậm."
Cảm giác bị đè nén này, chỉ cần là người thông linh khi tới đủ gần có thể dựa vào cảm giác trực quan cảm nhận được.
Cầm la bàn trong tay chỉ là một phương pháp chuyên nghiệp. Cảm nhận là một mặt, chân chính thật sự là một chuyện khác, hai phương diện này cùng khớp với nhau thì đúng là... thật sự không may.
"Thật ra nên sớm nghĩ tới rồi." Hàn Dục dựa vào lưng ghế, lười biếng thở dài một hơi: "Trước đó cứ đặt hết lực chú ý để tìm hiểu xem ai muốn hại Lục Văn Tây, muốn tìm ra gốc rễ, kết quả lại quên mất chuyện này, sao lại ngu như vậy chứ. Một bộ phim vốn có thể kết thúc ngay trong một tập, cố tình lại bị kéo dài ra hơn năm mươi tập."
"Ban đầu là Lục Văn Tây không muốn để người nhà lo lắng, cộng thêm làm nghề này cũng không muốn để lộ tin, tôi lại không am hiểu phương diện này, vì thế đã chậm trễ không ít." Lúc nói lời này, Hứa Trần có chút hổ thẹn, cứ cảm thấy vì mình không chuyên nghiệp nên đã để Lục Văn Tây phải chịu khổ không ít.
"Có điều cũng thú vị đấy, giở trò ở mộ tổ tiên, rốt cuộc là có thù hận cỡ nào vậy chứ?" Hàn Dục nhịn không được hỏi.
Người lái xe là thư ký của Lục Vũ Thương, rất đáng tin, lúc này cũng không khỏi phân tâm hỏi: "Vấn đề thật sự nằm ở mộ tổ tiên sao?"
"Theo trước mắt thì khu nghĩa trang này không được lạc quan cho lắm, Lục Văn Tây cũng khá may mắn, vừa mới xảy ra vấn đề đã gặp ngay cậu nhóc nhà họ Hứa. Nếu là người khác... chỉ sợ đã chết từ đời nào rồi."
Không sai, có lẽ cũng không thể tiến triển tới bước nhìn thấy quỷ đã trực tiếp đi đời nhà ma rồi, nguyên nhân không rõ, có thể coi là đột tử. Bản thân Lục Văn Tây có tử kim khí, thời gian trì hoãn lâu hơn người khác, sau đó có Hứa Trần hỗ trợ.
"Nếu là vậy, có lẽ không phải thù hận từ nhà nào đó, mà là có người muốn lợi dụng khu nghĩa trang này để làm chuyện gì đó." Hứa Trần cau mày tiếp tục phân tích.
"Dùng nghĩa trang thì có thể làm gì? Hút âm khí của người chết? Nghe nói tới chuyện tu luyện ở nơi có nhiều linh khí, nhưng chưa bao giờ nghe tới chuyện tu luyện trong nghĩa trang."
"Nói chung không phải là pháp thuật tốt đẹp gì đâu, ngưng tụ nhiều tử khí như vậy, còn hại người như vậy, chẳng lẽ muốn trọng tụ thành hình người?"
Hứa Trần suy đoán tới đây thì bầu không khí trong xe chợt chìm vào im lặng, tựa hồ hai người đã nghĩ tới gì đó.
Hoa văn trong linh hồn của Lục Văn Tây!
"Hoa văn màu đen trong linh hồn Lục Văn Tây có phải là âm khí đang ngấm vào trong cơ thể cậu ta từng chút một, sau đó... một ác linh sẽ phục sinh trong cơ thể Lục Văn Tây?!" Hàn Dục kinh ngạc hỏi.
"Nhưng sao không trực tiếp cướp xác chứ?"
"Làm ra thế trận lớn như vậy, chỉ sợ là hồn phách của hắn đã không đầy đủ, hoặc đã bị phân tán, cần phải tích tụ lại, sau đó tìm một người có vận thế tốt để ký sinh. Có lẽ người này rất kén chọn, đã chọn người ưu tú nhất trong nghĩa trang này để ký sinh."
Lúc này chiếc xe mà anh Lưu lái bắt đầu sáng đèn xi nhan, sau đó ngừng lại, thư ký cũng ngừng xe theo, tiếp đó thấy cụ Long bước xuống xe nói: "Đây là ác sát ngàn năm! Chúng ta không thể quấy nhiễu nổi!"
Giọng nói già nua của cụ Long vì quá lo lắng mà có chút lạc giọng, cụ bước nhanh tới chỗ chiếc xe phía sau: "Hôm nay sắp có kiếp nạn, không thể tiếp tục đi tới nữa!"
Hứa Trần mở cửa xe, vừa mới bước xuống thì thân hình cậu chấn động, cảm giác được Lục Văn Tây đã sử dụng bùa. Khi nãy lúc ở trên xe chỉ cảm thấy hơi chấn động, hiện giờ ra bên ngoài cảm nhận được mặt đất đang rung lên thì không khỏi giật mình.
"Bên bọn họ xảy ra chuyện rồi, tôi quay về xem thế nào." Hứa Trần nói xong thì vội vàng quay trở lại.
Kết quả Hàn Dục bước xuống xe cản lại: "Yên tâm đi, nếu lão yêu ngàn năm kia muốn nhập vào xác Lục Văn Tây, hiện giờ Lục Văn Tây chắc chắn sẽ không có việc gì, phỏng chừng là không tổn thương chút lông tóc nào cả! Chẳng qua nếu chúng ta không tìm hiểu rõ mọi chuyện, có lẽ sau này vị đó của cậu sẽ không giữ được cơ thể đâu."
Hứa Trần lập tức dừng lại, lấy điện thoại ra muốn liên lạc với Lục Văn Tây, kết quả phát hiện không có chút sóng nào, cậu cắn răng nhìn về phía nghĩa trang. Miệng lẩm bẩm một câu, sau đó niệm: "Mở."
Lúc mở mắt ra thì ánh mắt trở nên sắc bén.
Quả nhiên bầu trời trên nghĩa trang tràn ngập sương mù đen, mắt trần cũng có thể cảm nhận được tình huống không ổn.
"Cụ Long, có lẽ đây là chuyện của nhóm thầy bắt quỷ bọn tôi, ngài và học trò không am hiểu lắm, bây giờ ngài quay về cũng được, tôi và cậu nhóc nhà họ Hứa này sẽ qua đó xem một chút." Hàn Dục cười híp mắt nhìn cụ Long, nói chuyện rất khách sáo.
Thật ra Hàn Dục là người khôn ngoan, đã quen biết với không ít người, có nhiều thứ chỉ cần nhìn một cái là hiểu.
Càng già càng giữ mạng, cụ Long đã có ý muốn rút lui, hoặc là muốn bảo vệ cho sự an toàn của hai học trò, lúc này đã có ý muốn quay trở về, mặc kệ chuyện này.
Thật ra cũng dễ hiểu, cụ Long có chút đạo hạnh, có thể tính được sát khí ở phía trước đã hội tụ ngàn năm, người bình thường nếu không cẩn thận rơi vào đó sẽ lập tức phát điên, chuyện này thật sự là phải mạo hiểm tính mạng để xử lý.
Hàn Dục nói chuyện rất dễ nghe, làm cụ Long cũng có chút mặt mũi, lúc trở về cũng sẽ không quá khó chịu.
Ánh mắt cụ Long có chút phức tạp, cũng hơi do dự, nhưng khi quay đầu nhìn hai học trò ở trong xe thì thở dài nói: "Hứa bạn nhỏ, cậu ra đây nói chuyện riêng với tôi một chút được không?"
"Ừm, được." Hứa Trần chắc chắn sẽ không rút lui, cho dù phải liều mạng cậu cũng muốn bảo toàn cho Lục Văn Tây, đương nhiên muốn qua bên kia xem xét tình huống. Cụ Long phải rời đi, Hứa Trần cũng không ép cụ ở lại, mấy ngày nay ở chung làm cậu rất tôn kính cụ Long, lúc này liền nghe theo lời cụ.
Đi qua một bên, cụ Long thở dài nói: "Ta lớn tuổi rồi, ở nơi sát khí tụ tập này chỉ sợ có đi cũng không giúp được gì. Vốn cậu có xuất thân từ thế gia bắt quỷ, tôi lại là đạo gia, không đồng môn, thấy cậu có ngộ tính có ý muốn nhận học trò nhưng chỉ có thể cố nhịn. Tôi sợ mình không sống được bao lâu nữa, biết thiên mệnh cũng chỉ như vậy, chẳng qua cảm thấy cậu như vậy thật đáng tiếc, nuối dạy cậu vài thứ."
Đôi mắt Hứa Trần lóe sáng.
Từ khi còn nhỏ Hứa Trần đã rất muốn học nhiều một chút, nhưng trưởng bối trong nhà không chịu dạy.
Cảm giác thứ mình khao khát suốt mấy chục năm, một khi có được hi vọng làm trong lòng Hứa Trần rất kích động, cậu lập tức nói: "Tôi muốn học, rất cám ơn tiền bối đã ưu ái."
"Có nhiều cái tôi không dạy nổi, tôi sẽ dạy cậu một ít trận pháp và đạo hạnh, sẽ rất nhanh." Cụ Long nói xong thì giơ tay lên, dùng ngón tay trỏ chạm nhẹ một chút vào trán Hứa Trần.
Trong đầu Hứa Trần chấn động, mở ra một chiếc lưới thật lớn, chiếc lưới dần dần khuếch tán ra xung quanh, sáng lên từng chút một.
Lĩnh hội.
Nháy mắt Hứa Trần đã lĩnh ngộ được rất nhiều thứ.
Một vấn đề chỉ cần thông suốt là có thể hiểu ra, thoáng chốc hiểu được trăm ngàn vấn đề khác, đó là cảm giác gì? Giống như... mở một cánh cửa lớn, từ trong cửa có một luồng sóng ập thẳng tới chỗ bạn vậy.
Hứa Trần phải dùng một chút thời gian mới có thể hoàn toàn tiếp thu những kiến thức này.
"Cám ơn cụ Long đã truyền dạy." Hứa Trần lập tức cám ơn.
Cụ Long vươn tay tới vỗ vai Hứa Trần: "Tài năng tốt, đáng tiếc..."
Nói xong, cụ xoay người đi về phía chiếc xe phía sau, phỏng chừng dự định lên đường quay trở về.
Nhìn nhóm cụ Long đổi xe, Hàn Dục liếc nhìn Hứa Trần: "Không tệ, cho cậu truyền thừa, đó chính là đãi ngộ chỉ có học trò thân truyền mới có, xem ra cụ Long rất coi trọng cậu, chỉ học được chút da lông thôi cũng coi như hời to rồi."
Hứa Trần cũng gật đầu, chẳng qua không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp lên xe anh Lưu: "Chúng ta đi tiếp thôi anh Lưu, tôi sẽ bảo vệ anh."
Anh Lưu cười cười, không quá để ý, tiếp tục lái xe.
Hàn Dục lên xe, ngồi ở hàng ghế sau xem la bàn, nhịn không được nhíu mày, tình huống này cho dù là hắn cũng có hơi sợ...
Sau khi lên xe, Hứa Trần bắt đầu dán bùa lên người anh Lưu, còn tăng thêm kết giới, Hàn Dục nhìn mà đau lòng: "Cái thằng nhóc này, cậu dư thừa tinh lực lắm hả?"
"Không thể để anh Lưu gặp chuyện được." Hứa Trần trả lời rất khẳng định, cậu biết anh Lưu có cha mẹ cần chăm sóc, con gái cũng còn nhỏ, một mình phải nuôi sống cả nhà, vợ thì đã qua đời, thực không dễ dàng gì.
Anh Lưu cũng bị Hứa Trần làm cho cảm động, không ngừng liếc nhìn cậu vài lần, sau đó cười ngại ngùng.
Xe không lái vào trong nghĩa trang mà ngừng lại ở phía xa, Hàn Dục và Hứa Trần dịch chuyển qua đó, khoảng cách này dịch chuyển không tốn nhiều tinh lực.
Anh Lưu lái xe ra xa một chút để tránh đi, sau khi xe đã đi xa, hai người cũng thử tiến hành dịch chuyển, lúc Hàn Dục đụng phải gốc cây thì không khỏi cười khổ: "Quả nhiên, lão yêu ngàn năm không dễ đối phó như vậy."
"Chúng ta đi bộ thôi."
"Cũng chỉ có thể như vậy."
Hai người và hai ác linh cùng đi bộ tới hướng nghĩa trang, nhìn bầu trời đầy sát khí mà trong lòng cũng thực chấn động.
Đến gần nghĩa trang, bọn họ liền thấy bên trong có rất nhiều người đang nhốn nháo, nơi này chắc chắn không phải là nơi người sống lui tới, chỉ có thể là linh hồn. Những linh hồn này có vẻ rất hỗn loạn, đang chạy khắp nơi, giống như đang tránh né gì đó nhưng không chạy được.
Hứa Trần tập trung quan sát thì hai mắt trở nên đỏ sậm, cậu nhìn thấy gương mặt của anh Lưu trong số linh hồn kia!
Sau đó nhìn kĩ một chút... Doãn Hàm Vi, Lục Vũ Thương, Khuất Xảo cũng có trong số đó.
[hết 117]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.