Mạng Không Còn Lâu

Chương 10: ♦ Gặp Mặt Cha Mẹ






Lúc chờ Hứa Trần make up, Lục Văn Tây lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hàn Phạm Minh: tôi sẽ chuẩn bị tốt để thử kính.
Hàn Phạm Minh nhanh chóng đáp lại: cần huấn luyện không?
Lục Văn Tây: tôi phải về nhà một chuyến, gần nhất có chuyện cần xử lý, làm xong sẽ nhắn tin cho anh.
Hàn Phạm Minh: đừng gây chuyện nữa đấy, ngày thử kính là ngày mười sáu tháng mười.
Lục Văn Tây: biết rồi.
Phong cách Lâm Hiểu am hiểu nhất chính là giả dạng thiếu niên.
Phong cách chủ yếu của Lục Văn Tây chính là vậy, tràn đầy hơi thở nhiệt tình bồng bột của thiếu niên, đặc tính điển hình của các minh tinh mới nổi. Dù sao độ tuổi của fan Lục Văn Tây không lớn, bọn họ rất thích hình ảnh mỹ thiếu niên xinh đẹp.
Cũng chính vì vậy công ty mới lựa chọn thợ trang điểm theo phong cách này cho Lục Văn Tây.
Bởi vì là trang điểm nhẹ, cộng thêm làn da Hứa Trần vốn rất trắng, đồng tử lại rất đen nên cần chút điểm nhấn để nhu hòa, bằng không sẽ làm người ta có cảm giác quái dị.
Nhìn chằm chằm gương mặt soái ca của Hứa Trần một lúc lâu, Lâm Hiểu đột nhiên đỏ mặt, cũng không biết nghĩ cái gì.
“Tiểu Trần Trần, chị chấm một nốt ruồi lệ cho em nha, bằng không khí chất sẽ rất sắc bén, rõ ràng tính cách của em là bé ngoan a.” Lâm Hiểu nói xong liền lấy bút ra cẩn thận chấm một nốt vào mí mắt Hứa Trần.
Bởi vì cái nhìn khác biệt nên trong mắt Lâm Hiểu, khí chất cao lãnh của Hứa Trần biến thành ngoan ngoãn đáng yêu.
Bất quá Lục Văn Tây thì khác, anh cảm thấy Hứa Trần đối xử với người khác khách khí hơn với mình, hoàn toàn quên chuyện mình từng trào phúng châm chích Hứa Trần tận hai lần, Hứa Trần không đập anh một trận đã là may mắn rồi.
Chấm nốt ruồi lệ xong, Lâm Hiểu lập tức cảm thán: “Soái quá đi! Quả thực là soái nghịch thiên luôn!”
Lục Văn Tây nghe vậy liền vui sướng, Lâm Hiểu bắt đầu thích tâng bốc như anh rồi sao? Sau đó lơ đãng liếc nhìn Hứa Trần một cái, phát hiện Hứa Trần cũng đang nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai dời tầm mắt.
Quả thật sau khi chấm thêm nốt lệ chí, khí chất trên người Hứa Trần đã hoàn toàn biến đổi.
Khí chất của Hứa Trần vốn lạnh như băng, hệt như một đóa hoa mai cao quý nở rộ giữa mùa đông giá rét, đẹp nhưng sắc lạnh, cự tuyệt hết thảy ở bên ngoài. Có thêm một nốt lệ chí cư nhiên nhu hòa hẳn, đạm mạc biến thành u buồn, trong trẻo lạnh lùng trở thành bi thương sầu não làm trái tim Lục Văn Tây run lên.
Khoảnh khắc đó anh thậm chí muốn kéo Hứa Trần chạy tới tiệm xăm, xăm một nốt lệ chí lên mặt cậu.
Bất quá anh nhanh chóng hồi phục tinh thần, coi như một chốc rung động vừa nãy căn bản không tồn tại: “Xuất phát thôi.”
Anh Lưu lái xe tới cổng biệt thự.
Doãn Hàm Vi cùng Lâm Hiểu ngồi lại trên xe không leo xuống, phỏng chừng nghĩ là Lục Văn Tây dẫn Hứa Trần về ra mắt cha mẹ nên quyết định không quấy rầy, ngoan ngoãn thì thầm: “Lão đại, tụi em tới sân gôn gần đây chờ, hai người xong việc thì gọi điện cho em.”

Lục Văn Tây lúc này đã lười giải thích, chỉ dặn dò: “Đừng quên chuyện làm sim điện thoại.”
Doãn Hàm Vi lập tức vỗ ngực cam đoan: “Cứ để em lo, cam đoan đám thám tử tư không điều tra ra số liên lạc của hai người đâu.” Giống như anh ta đã sớm chuẩn bị phương pháp bảo vệ bí mật tình cảm của nghệ nhân nhà mình.
Kỳ thật không phải…
Lục Văn Tây bất đắc dĩ thở dài, sau đó đóng cửa xe.
Hiện giờ đang là giờ làm việc, Lục Vũ Thương không có nhà, chỉ có mẹ Lục Văn Tây, Khuất Xảo có mặt.
Sớm đã biết con trai sẽ về nhà, Khuất Xảo đặc biệt xuống bếp làm cơm, hiện giờ đang ngồi chờ. Lục Văn Tây vào nhà liền ngửi thấy mùi thơm, nuốt nước miếng ứa nước mắt.
Anh phải giảm béo, phải cố gắng bảo trì hình thể.
Mẹ anh biết rõ chuyện này sao còn làm cơm a!
Lục Văn Tây béo tròn khi xưa cũng do một tay Khuất Xảo dưỡng ra, anh thật muốn kéo chút mỡ không quá rõ ràng trên người mình ra rồi đứng trước mặt Khuất Xảo hát bài ‘cám ơn mẹ’.
“Dẫn theo bạn về à?” Chú ý tới Hứa Trần, Khuất Xảo có chút sửng sốt, sau đó im lặng đánh giá Hứa Trần, mỉm cười hỏi.
“Trợ lý mới của con.” Lục Văn Tây tùy tiện nói, sau đó bắt đầu oán giận Khuất Xảo làm cơm làm mình thèm ăn.
“Đừng làm minh tinh nữa, mệt thì thôi đi lại còn bị người ta nói này nói nọ, mẹ thấy mà đau lòng. Về nhà làm kinh doanh với cha con không tốt à, muốn ăn cái gì thì ăn, con phải ăn nhiều vào, xem con gầy biết bao nhiêu kìa.” Nhìn bộ dáng Lục Văn Tây, Khuất Xảo nhịn không được oán giận.
Lục Văn Tây tỏ vẻ kiên quyết không ăn, dẫn Khuất Xảo từ phòng ăn ra phòng khách.
Hứa Trần không biết làm thế nào, chỉ đành im lặng ngồi bên cạnh Lục Văn Tây, không bao lâu sau Khuất Xảo liền bưng một dĩa bánh macaron ra: “Đứa nhỏ, ăn đi con.”
“Cám ơn.” Hứa Trần cũng không khách khí, lập tức bắt đầu ăn.
Bất quá chỉ ăn một cái liền không ăn nữa, quá ngọt.
Lúc Khuất Xảo nhịn không được đi lấy món bánh ngọt khác, Lục Văn Tây lập tức sáp qua hỏi: “Trên người mẹ anh có gì lạ không?”
“Rất bình thường, đúng hơn là trên người bà ấy cũng có tử kim khí, chỉ là không quá nồng đậm.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Phong thủy trong nhà không tồi.” Hứa Trần đánh giá một chút: “Không khí trong nhà rất tốt, ánh sáng tinh khiết, thuộc loại hưng gia chi tương.”
Lục Văn Tây ngắt một quả nho bỏ vào miệng: “Nhà anh làm kinh doanh, ba ba khá tin phong thủy nên lúc mua căn nhà này có tìm thầy tới xem. Trước khi biết cậu anh căn bản không tin mấy chuyện này nên cũng không hỏi nhiều, chốc nữa anh dẫn cậu ra ngoài dạo một vòng, xem xem trong nhà có chỗ nào có vấn đề không.”
“Ừm.”
Lúc này Khuất Xảo cũng bưng món bánh ngọt khác ra, người hầu còn dọn lên mấy dĩa hoa quả khô, tuy đều là những món tiếp đãi bình thường nhưng cũng phong phú đến mức làm người ta líu lưỡi.
Lục Văn Tây sớm đã tập thành thói quen, gác chân ngồi trên sô pha tám chuyện với Khuất Xảo, thỉnh thoảng lại ăn vài quả nho.
Hứa Trần ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, ngẫu nhiên đánh giá nhóm người hầu trong nhà. Khuất Xảo thỉnh thoảng cũng quay qua hỏi Hứa Trần vài câu, tỷ như bao nhiêu tuổi, gia đình thế nào này nọ, bất quá vẫn luôn bị Lục Văn Tây ngắt ngang chuyển sang chuyện khác.
“Mẹ, con dẫn em ấy đi dạo một chút.” Nói xong, Lục Văn Tây ném vỏ nho vào thùng rác, kéo Hứa Trần đứng dậy.
Khuất Xảo có chút kinh ngạc, bất quá không nói gì, chỉ biểu thị mình vào bếp xem người hầu chuẩn bị cơm tối.
“Chúng ta đi đâu trước?” Lục Văn Tây hỏi.
“Phòng anh.”
“Ok.” Lục Văn Tây hiểu được, có lẽ phòng anh đã bị người ta động tay động chân, kiểm tra phòng anh trước là chính xác nhất.
Lục Văn Tây dẫn Hứa Trần lên lầu, vừa đi vừa giới thiệu: “Anh rất ít khi về nhà, phòng kia ở từ nhỏ tới trung học, sau năm mười một mới dọn ra ngoài.”
“Ừm.”
Phòng Lục Văn Tây tuy không có người ở nhưng rất sạch sẽ, tựa hồ có người thường xuyên quét dọn, đồng nghĩa trong phòng không có thứ gì đặc biệt kỳ quái hoặc không sạch sẽ.
Hứa Trần đi vào phòng, xem xét xung quanh một chút.
Phong cách phòng Lục Văn Tây không giống những căn phòng khác, tường sơn màu lam nhạt, ở vị trí bắt mắt treo một khung ảnh rất lớn, là ảnh chụp Lục Văn Tây, lúc chụp hình bìa cho tạp chí cảm thấy thực soái nên mới xin một tấm về treo trong nhà.
Trên tường có treo mấy chiếc đàn guita, trên kệ còn có vài hộp nhạc cụ, Lục Văn Tây chỉ chỉ, giới thiệu: “Đó là vi ô lông, guita, guita bass, trong gian phòng kia có đàn dương cầm, anh biết chơi hết.”
Lúc nói chuyện, giọng điệu đặc biệt kiêu ngạo.
Bất quá vi ô lông và dương cầm là do gia đình bắt học, guita và guita bass là do anh yêu thích. Sau đó phát hiện khả năng này rất thực dụng trong giới giải trí nên không từ bỏ, vẫn luôn luyện tập.
Hứa Trần tiến vào phòng trong quan sát, căn phòng giống như một căn cứ nhỏ của Lục Văn Tây vậy, có một chiếc sô pha hai chỗ, đối diện là một chiếc màn hình lớn có thể dùng để xem phim, tựa hồ còn có thiết bị ghi âm, chiếc đàn dương cầm được đặt trong góc, hoàn toàn không hòa hợp với mấy thiết bị tối tân này.
Phần kia căn phòng là phòng để quần áo và phòng vệ sinh, hai căn phòng nối tiếp nhau, phải đi qua phòng quần áo mới có thể tiến vào phòng vệ sinh.
Lục Văn Tây có thói quen shopping, cứ thích mua mua mua, cho dù không thường xuyên về nhà ở nhưng quần áo vẫn rất nhiều, treo đầy phòng.
Lúc Hứa Trần đang xem phong thủy, Lục Văn Tây lục lọi tủ quần áo của mình, muốn tìm hai bộ cho Hứa Trần mang về, kết quả nghĩ nghĩ một hồi liền phác giác, từ khi nào mình bắt đầu keo kiệt đến mức đem đồ của mình cho Hứa Trần vậy nhỉ? Dẫn em ấy đi mua không phải tốt hơn à?
Ai, cũng vì hai ngày nay cứ đưa đồ mình cho Hứa Trần mặc quen rồi. Có điều nhìn Hứa Trần mặc đồ của mình, quả thực trong lòng Lục Văn Tây có chút vi diệu a.
Bất quá Lục Văn Tây nhanh chóng gạt bỏ cảm giác này, thèm muốn đàn ông quá lâu rồi, thấy Hứa Trần dễ nhìn liền nhịn không được nghĩ lung tung.

Hứa Trần xem rất nghiêm túc, xem một hồi nghĩ một hồi, lúc Lục Văn Tây chờ mệt bắt đầu nằm bẹp xuống giường mới lên tiếng: “Trong phòng không có vấn đề gì cả.”
“Anh cũng thấy vậy.”
“Tôi đã nghĩ tới tất cả các phương pháp có thể dùng, cũng kiểm tra những vị trí có thể, nhưng không tìm ra gì cả, không có vấn đề, hơn nữa phong thủy căn phòng cũng rất tốt.”
“Cho nên vấn đề không nằm trong phòng anh?”
Hứa Trần đi tới bên giường Lục Văn Tây, từ trong túi tiền rút ra một lá bùa, Lục Văn Tây thấy vậy liền kinh ngạc: “Thay đồ xong vẫn nhớ mang đồ nghề theo à?”
“Ừm.” Hứa Trần đáp, vén áo rút cây quạt giắt bên hông ra, sau đó thả lá bùa lơ lửng giữa không trung, lá bùa bắt đầu bay lên. Tiếp đó Hứa Trần mở quạt, lẩm bẩm gì đó, một chuỗi văn tự từ cây quạt bay lên khắc lên lá bùa.
Hiện giờ đang là ban ngày ban mặt, nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Văn Tây càng chấn động hơn.
Chuỗi văn tự kia lơ lửng như một làn khói không có thực thể, chỉ là có hình dáng như văn tự mà thôi.
Thật thần kỳ.
Sau khi Hứa Trần nắm lá bùa trong tay, Lục Văn Tây nhịn không được lên tiếng hỏi: “Trước kia anh cứ nghĩ đồ án trên bùa đều là viết tay.”
Hứa Trần nhìn Lục Văn Tây một lúc lâu, do dự một hồi mới thu hồi quạt đáp: “Đạo gia quả thật sẽ viết.”
“Cậu không phải đạo sĩ à?”
“Nói ra xấu hổ, gia tộc tôi vốn không phải đạo gia mà là tróc quỷ sư. Thế nhưng người bên ngoài không phân biệt được, vì thế lúc mới gặp tự xưng là bần đạo đỡ phải giải thích dài dòng.”
Lúc này Lục Văn Tây mới phát hiện Hứa Trần cư nhiên cũng nói dối, vì thế lúc ban đầu anh hoài nghi Hứa Trần kỳ thực cũng không oan uổng.
Bất quá xuất phát từ tò mò, Lục Văn Tây tiếp tục hỏi: “Tróc quỷ sư và đạo sĩ khác nhau chỗ nào?”
“Tróc quỷ sư chuyên nghiên cứu tróc quỷ thuật và các phương pháp đối phó ác linh, đạo sĩ tinh thông phong thủy, là hai lĩnh vực bất đồng.”
“Vậy anh có cần tìm vài đạo sĩ tới xem thử không?”
“Nếu anh muốn thì đương nhiên là được, phương diện này tôi quả thực không tinh thông.” Hứa Trần nói xong thì xốc chăn nệm dưới thân Lục Văn Tây lên, dán bùa lên ván giường.
Lục Văn Tây tránh qua một bên, anh cảm giác được sau khi lá bùa được dán lên không khí trong phòng đột nhiên chấn động một chút rồi quay về bình tĩnh.
Lục Văn Tây đã chứng kiến bản lĩnh của Hứa Trần vài lần nên hoàn toàn tin tưởng. Thế nhưng vẫn cảm thấy đám đạo sĩ bên ngoài đều là kẻ lừa đảo, vẫn là Hứa Trần đáng tin nhất.
“Quên đi, không tìm, có cậu là đủ rồi.” Lục Văn Tây nói xong thì chỉ chỉ lá bùa hỏi: “Là bùa gì vậy?”
“Bùa an cư trấn trạch đảm bảo bình an, mốt anh dẫn tôi tới căn hộ anh thường trú xem thử.”
“Ò, mà để sau đi, giờ phải trốn đám phóng viên.” Lục Văn Tây đáp ứng, giúp Hứa Trần đặt nệm trở lại vị trí cũ: “Anh dẫn cậu đi xem chỗ khác.”
Hai người ra khỏi phòng không lâu thì người hầu thường xuyên thu dọn phòng Lục Văn Tây liền chạy lên phòng nhìn một vòng rồi nhanh chân chạy xuống lầu.
Khuất Xảo ngồi trong phòng ăn, bộ dáng có chút đứng ngồi không yên, thấy người hầu đi xuống lập tức hỏi: “Hai đứa làm gì trong phòng vậy?”
“Không đụng tới gì cả, bất quá… giường được trải lại lần nữa.”
Khuất Xảo nghe vậy thì choáng váng mặt mày, dặn dò người hầu giữ miệng.
Ngồi cạnh Khuất Xảo là một cô gái trẻ tầm hai lăm hai sáu tuổi, là con gái của một người hầu già trong Lục gia, có thể xem là bạn chơi nhỏ lớn của Lục Văn Tây, đầu năm nay vừa mới kết hôn, hôm nay cũng là đặc biệt chạy tới thăm Lục Văn Tây.
Thấy Khuất Xảo tựa hồ bị đả kích không nhỏ liền an ủi: “Trong phòng không có chỗ ngồi, ngồi tạm trên giường thôi chứ không có gì đâu dì.”
“Nó dẫn trợ lý lên phòng mình làm gì cơ chứ?”
“Nói không chừng là muốn tập tiết mục mới gì đó?”
Khuất Xảo nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, không lên tiếng.
“Dì, đừng nói dì định vung chi phiếu năm trăm vạn bảo người ta rời xa Tây Tây nha?”
Kết quả Khuất Xảo đột nhiên tức giận, trừng mắt nhìn Quang Vinh Dĩnh: “Con trai dì chỉ đáng giá năm trăm vạn à? !”
“Dì à, trọng điểm không phải cái này mà.” Quang Vinh Dĩnh vừa bực mình vừa buồn cười.
“Thực ra thì dì cũng không muốn xen vào chuyện tình cảm của nó, khi xưa điều kiện gia đình dì cũng không tốt lắm nhưng chú con vẫn cưới dì. Thế nhưng… là con trai… bộ dáng có dễ nhìn thì cũng…” Khuất Xảo không nói tiếp được nữa.
“Dì đừng nghĩ lung tung nữa, nói không chừng là Tây Tây chưa muốn yêu đương thôi, tuổi Tây Tây vẫn chưa lớn nên chưa muốn lập gia đình sớm.”
“Haiz.”
Sau khi Lục Vũ Thương trở về, Hứa Trần cũng xem qua một vòng Lục gia, hơn nữa còn khai mở âm dương nhãn quét một vòng sân cườn, phát hiện trong nhà hết thảy đều bình thường, không có bất cứ vấn đề gì.
Lúc ăn cơm, Lục Vũ Thương vẫn như cũ khuyên Lục Văn Tây từ bỏ con đường minh tinh, tiền bồi thường gia đình sẽ cấp, không cần lo lắng gì cả, bất quá bị Lục Văn Tây cự tuyệt.
“Con không có chí kinh doanh, ba nói cỡ nào cũng vô ích thôi.” Lục Văn Tây cự tuyệt.
“Trước kia bảo đi học thì không chịu, cứ nằng nặc đòi làm đại minh tinh, kết quả học tập vốn không kém nhưng lại không học đại học.” Nói tới chuyện này, Lục Vũ Thương vẫn cảm thấy thực tiếc nuối.
Lục Văn Tây từ nhỏ đã thông minh, kết quả học tập cũng không tệ, bất quá năm mười một đã bắt đầu ra mắt, tham gia tổ nhóm gì đó, cả ngày cứ đi lông lông, thế mà cứ nghĩ là mình trưởng thành sớm hơn đám bạn đồng lứa.
Hiện giờ bạn bè đều tốt nghiệp đại học hết rồi, Lục Văn Tây thì chỉ dừng lại ở lớp mười một.
Đương nhiên Lục Văn Tây cũng đã thành công trở thành minh tinh nổi tiếng, bất quá trong mắt Lục Vũ Thương vẫn là một đứa nhóc không học vấn không nghề nghiệp, sau này cuối cùng cũng sẽ quay về tiếp quản sản nghiệp trong nhà.

Lục Văn Tây không nói gì nữa, ăn thêm vài ngụm liền biểu thị: “Con no rồi.”
“Làm mình làm mẫy với ba à?”
“Làm gì có, ba có thấy ai dám giẫn dỗi kim chủ của mình không?”
“Ba là ba con đó!”
“Rồi ba, ba ruột, ăn cơm đi, lúc ăn cơm không được tức giận, không tốt cho dạ dày.”
Lục Vũ Thương không có cách nào, chỉ ráng ăn nhanh cho xong rồi tiếp tục đốc xúc Lục Văn Tây: “Con đừng có học đòi người ta mà phẫu thuật thẩm mỹ đấy.”
“Con trai ba không cần phẩu thuật thẩm mỹ.”
“Cũng đừng tiêm mấy thứ axit hyaluronic này nọ đấy.”
“Con tiêm rồi.” Lục Văn Tây ngồi phịch xịch xuống sô pha đáp.
“Cái gì? !” Lục Vũ Thương lập tức nổi giận.
“Chứ không sao con không bị nổi mụn chứ? Lịch trình công việc dày đặc cơ hồ không có thời gian để ngủ, khẳng định nội tiết bị mất cân đối, vì thế phải tiêm axit hyaluronic cùng một ít thuốc ngăn ngừa mụn, yên tâm đi, không có tác dụng phụ, mặt cũng không đơ cứng.” Lục Văn Tây dùng giọng điệu không để tâm trả lời.
“Học toàn mấy thứ vớ vẩn! Mau rút lui khỏi giới nghệ thuật đi, về đây ba nuôi!”
“Không muốn!” Lục Văn Tây lại cự tuyệt, làm Lục Vũ Thương tức tới thở hồng hộc.
Lần gặp mặt này kết thúc trong tiếng la mắng của Lục Vũ Thương, Lục Văn Tây dẫn Hứa Trần chạy trối chết, lúc ra khỏi biệt thự chuẩn bị leo lên xe, Lục Văn Tây hỏi nhỏ: “Ba tôi thế nào?”
“Tử kim khí trên người rất nặng.”
“Đó là chuyện bình thường, vận thế không tốt không thể nào kinh doanh phát đạt như vậy, cậu có thấy trên mặt ông ấy có nạn đào hoa gì linh tinh không?” Lục Văn Tây muốn dò hỏi thử xem ba mình có lăng nhăng bên ngoài hay không…
“Đào hoa thì không có, bất quá hẳn là khá mệt mỏi, nên để ý điều dưỡng thân thể.”
Nghe thấy đáp án này Lục Văn Tây không khỏi có chút mất mác, thực thương cho lão cha nhà mình. Không biết nếu anh đột nhiên qua đời, cha mẹ có suy sụp hay không, anh có nên khuyên cha mẹ sinh thêm một đứa con không nhỉ? Tuổi tác hai người hơi lớn rồi đi…
Bởi vì trong lòng khó chịu nên suốt đường đi Lục Văn Tây không nói năng gì. Hứa Trần vốn là người trầm mặc ít nói nên cũng không lên tiếng.
Những người khác ở trong xe nhìn ra hai vị này ra mắt cha mẹ có vẻ không suôn sẻ cho lắm, vì thế cũng không nói chuyện, một đường căng thẳng hộ tống Lục Văn Tây cùng Hứa Trần về nhà, sau đó im lặng để lại một cái điện thoại rồi rời đi.
Chuyện đầu tiên Lục Văn Tây làm khi về tới nhà là về phòng ngủ, tính toán tắm rửa một phen, kết quả mới vào phòng không bao lâu đã hốt hoảng chạy ra, đi nhanh tới chỗ Hứa Trần, sắc mặt nghiêm trọng nắm lấy cổ tay Hứa Trần, lực đạo khá lớn.
“Làm sao vậy?” Hứa Trần hỏi, theo bản năng đoán rằng trong phòng tắm xuất hiện một con quỷ.
“Máu…”
“Máu gì?”
“Nước trong phòng tắm con mẹ nó đều là máu! Như vậy bảo người ta làm sao tắm được chứ? !” Lục Văn Tây cơ hồ sắp hỏng mất, âm thanh không thể khống chế rống lớn.
Hứa Trần có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc một chốc rồi đi theo Lục Văn Tây vào phòng tắm, nhìn chằm chằm nước trong bồn nói: “Tôi thấy là nước.”
“Nhưng anh nhìn thấy toàn là máu, còn có mùi nữa.” Vẻ mặt Lục Văn Tây cứ như vừa ăn trúng phân vậy.
Hứa Trần đi tới bên cạnh bồn tắm, tay chống lên thành bồn muốn kiểm tra xem nước có gì dị thường hay không thì đột nhiên nghe Lục Văn Tây kinh hô: “Fuck! Bình thường rồi!”
Hứa Trần ‘ò’ một tiếng, rút tay lại định rời đi thì Lục Văn Tây lại nhìn thấy nước trong bồn biến thành máu.
Lục Văn Tây nặng nề nuốt một ngụm nước miếng.
Anh có thể chịu đựng được việc nhìn thấy dấu chân máu dính đầy trên sàn, chịu được sô pha dính một bệt máu, chịu được cảnh sàn phòng ăn bê bết máu vì hai nữ quỷ đánh nhau. Thế nhưng, anh không thể chịu được việc phải tắm trong bể máu.
Anh thực sự không phải một kẻ biến thái có sở thích ‘tắm máu’.
Thế nhưng tình huống hiện giờ là hễ Hứa Trần chạm vào thành bồn thì máu lập tức biến thành nước, vừa rời đi thì nước lại biến thành máu. Lẽ nào sau này mỗi khi tắm rửa đều phải nhờ Hứa Trần hỗ trợ?
Này khác gì mỗi lần đi vệ sinh cần người ta cầm bé Tây Tây giùm chứ?




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.