Mãng Hoang Kỷ

Chương 673:




Ở cuối mộc phù kiều, thì đứng một nam tử mặc áo bào xám xõa tóc bạc, hắn mỉm cười nhìn Kỷ Ninh.
- Ồ?
Chứng kiến nam tử tóc bạc đứng nơi xa, trong nội tâm Kỷ Ninh kỳ quái.
- Tựa hồ không phải sinh linh.
- Đây là Trụy Nguyệt Đảo cuối cùng của Nguyệt Hạ Đàm.
Nam tử tóc bạc mỉm cười nhìn Kỷ Ninh.
- Bắc Minh Thiên Thần, ngươi là Thiên Thần thứ hai có thể xông qua Vạn Nhận lộ, hơn nữa thực lực của ngươi, so với Giác Minh năm đó còn muốn mạnh hơn... Tốt rồi, ngươi trước đi theo ta, ta dẫn ngươi đi lựa chọn bảo vật, đây cũng là một lần cuối cùng lựa chọn bảo vật.
Kỷ Ninh gật đầu.
Năm hòn đảo, ba hòn đảo sau tất cả đều có thể có được ba bảo vật.
Vẻn vẹn thời gian uống cạn chung trà Kỷ Ninh liền chọn xong.
Kỷ Ninh ở trong trí nhớ của tù phạm Cửu Phương Hỗn Độn Quốc điều tra qua, cũng biết những bảo vật này trân quý, Tam Giới Đại Năng Giả đã sớm khát vọng, Kỷ Ninh không dùng được, nhưng lại có thể trợ giúp các Đại Năng Giả.
- Trả lại bảo vật của đám người Phong Hầu Thiên Thần, Tội Ác Thiên Thần kia cho ta.
Nam tử tóc bạc nói.
- Vâng.
Kỷ Ninh đã sớm chuẩn bị xong, đưa cho đối phương, nghi ngờ nói.
- Bảo vật của Đại Mộng Thiên Thần cùng Húc Cửu Thiên Thần không cần trả sao?
Đại Mộng năm đó giết Húc Cửu, mình lại giết Đại Mộng, bảo vật tự nhiên rơi vào tay mình.
- Ngươi giết, đương nhiên về ngươi.
Nam tử tóc bạc nói.
- Theo ta đi một nơi, đi xong, ngươi có thể ly khai Nguyệt Hạ Đàm.
Kỷ Ninh âm thầm cảm khái, giết liền về mình, hiển nhiên Nguyệt Hạ Đàm không thèm để ý đám Thiên Thần chém giết lẫn nhau, có lẽ loại chém giết này cũng là một loại tôi luyện tàn khốc hơn a. Kỳ thật Hải Tộc Dạ Xoa ở Nguyệt Hạ Đàm đã giết mấy ngàn Thiên Thần, bởi vậy có thể thấy được... Nguyệt Hạ Đàm đào thải sàng lọc tuyển chọn, vốn là vô cùng tàn khốc.
Kỷ Ninh cũng đi theo nam tử tóc bạc hành tẩu ở trên hòn đảo thứ năm Trụy Nguyệt Đảo.
Trụy Nguyệt Đảo, tản ra khí tức cổ xưa làm cho lòng người kinh hãi.
Bốn hòn đảo khác đều là hòn đảo bình thường, nhưng cái này Kỷ Ninh lại cảm giác bất đồng... Tựa hồ trên đảo này ẩn chứa uy năng bất khả tư nghị, đủ để lập tức chôn vùi mình.
- Đại Năng Giả sáng tạo ra Nguyệt Hạ Đàm kia, hao phí khí lực lớn như vậy sàng lọc tuyển chọn Thiên Thần, đến cùng vì cái gì?
Kỷ Ninh nói thầm.
- Vì tôi luyện chúng ta một phen rồi đưa ra ngoài? Rất không có khả năng, khẳng định có mục đích trọng yếu. Ân, hiện tại đi địa phương cuối cùng, đi xong có thể ly khai. Xem ra nơi cuối cùng này... Liền có thể công bố hết thảy.
Một lát sau.
Kỷ Ninh cùng nam tử tóc bạc dọc theo đường núi, đi tới đỉnh núi, ở trên đỉnh núi có một Thần Điện do nham thạch chồng chất.
- Đây là Trụy Nguyệt Thần Điện.
Nam tử tóc bạc chỉ vào Thần Điện bình thường trước mắt, thậm chí có thể nói cũ nát, tuy nhìn như cũ nát, lại mơ hồ là trụ cột trung tâm của cả Trụy Nguyệt Đảo.
Ở trước Thần Điện, còn có một tấm bia đá tản ra kim quang.
- Ngươi mang theo hơn hai trăm tên Thiên Thần, tất cả đều thả ra đi.
Nam tử tóc bạc phân phó.
- Tốt.
Kỷ Ninh gật đầu, tâm ý khẽ động, chung quanh liền xuất hiện một đoàn thân ảnh, đúng là hơn hai trăm tên Thiên Thần kia, Tội Ác Thiên Thần, Phong Hầu Thiên Thần, bảy vị Long thần… cả đám đều hiếu kỳ nhìn bốn phía, thậm chí không ít Thiên Thần đều lộ ra kinh hỉ.
- Nơi đây không phải Thiên Tinh Đảo.
- Là hòn đảo mới.
- Nơi đây nhất định là hòn đảo thứ năm, chúng ta sắp đi ra ngoài rồi.
Đám Thiên Thần hầu như lập tức liền kích động, bọn hắn cũng chú ý tới Kỷ Ninh cùng nam tử tóc bạc.
- Bắc Minh, nơi này là hòn đảo thứ năm đúng không?
Theo một vị Thiên Thần mở miệng, Thiên Thần khác cũng đều nhìn qua.
Kỷ Ninh gật đầu mỉm cười:
- Nơi này là hòn đảo thứ năm Trụy Nguyệt Đảo.
- Ha ha ha.
- Về sau Bắc Minh ngươi có việc, cứ việc phân phó, mặc dù liều mất mạng ta cũng không sợ.
- Bắc Minh, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.
Những Thiên Thần này cả đám đều kích động, thậm chí có chút ít nước mắt chảy ra, đối với bọn họ mà nói, đây quả thực không thua gì ân tái sinh. Bọn hắn mỗi cái đều là Thiên Thần... Thiếu ân tình, tự nhiên sẽ nhớ kỹ, nếu như tương lai Kỷ Ninh nhờ bọn hắn hỗ trợ, bọn hắn không ra tay, vậy sẽ ảnh hưởng đạo tâm của mình. Chỉ có số rất ít Đại Ma Đầu, mới có thể thiếu nợ người đại ân tình, nhưng đạo tâm cũng không có ảnh hưởng chút nào.
- Đủ rồi.
Nam tử tóc bạc lạnh nhạt mở miệng.
Oanh...
Một cổ uy năng vô hình từ trong thần điện tràn ngập ra, như bàn tay vô hình, thoáng cái vỗ vào trên người hơn hai trăm Thiên Thần, đám Thiên Thần này tất cả đều bị đập nằm trên đất, Kỷ Ninh lại không lọt vào trấn áp.
Kỷ Ninh kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, hơn hai trăm tên Thiên Thần đều sợ tới mức run rẩy, thật là đáng sợ, bọn hắn là hơn hai trăm tên Thiên Thần, vậy mà lập tức không có lực phản kháng bị đập nằm trên mặt đất, cái này còn không phải lực lượng thuần túy cưỡng ép đánh ra, nếu như cưỡng ép đánh ra, sẽ chỉ làm đám Thiên Thần như cái đinh đóng trên mặt đất.
Nhưng bây giờ hơn hai trăm tên Thiên Thần đều nằm ở đó... Hiển nhiên trong nháy mắt vừa rồi, mỗi cái không có lực phản kháng, tựa như phàm nhân.
- Đại Năng Giả có thể sáng tạo Nguyệt Hạ Đàm quả thật lợi hại, thủ đoạn đã vượt qua ta tưởng tượng.
Kỷ Ninh nói thầm.
- Hai trăm Thiên Thần các ngươi, bất quá là đi theo Bắc Minh, mới có thể ra ngoài.
Nam tử tóc bạc lạnh nhạt nói.
- Hiện tại các ngươi thay phiên đưa tay đặt ở trên tấm bia đá kim quang kia.
- Vâng.
- Vâng.
- Vâng.
...
Hơn hai trăm tên Thiên Thần lúc trước còn vô cùng kích động, hiện tại mỗi cái cẩn thận không dám làm càn, e sợ cho ném đi tính mạng.
Tội Ác Thiên Thần thì đi tuốt ở đàng trước, cái thứ nhất đưa tay đặt ở trên tấm bia đá, trong nháy mắt đặt ở trên tấm bia đá, thân thể liền đứng im không nhúc nhích, một màn này để cho tất cả Thiên Thần lo lắng, Kỷ Ninh thấy thế cũng lo lắng, nhưng lo lắng thì có ích lợi gì, chỉ cần Thần Điện kia phát ra uy năng liền có thể đơn giản giết chết bọn hắn.
Nam tử tóc bạc liếc nhìn Kỷ Ninh, cảm giác được Kỷ Ninh lo lắng, lạnh nhạt nói:
- Yên tâm, bọn hắn không có việc gì.
Tội Ác Thiên Thần để tay ở trên tấm bia đá đại khái mười cái hô hấp, mới thanh tỉnh lại, thu tay về, đồng thời biểu lộ khó có thể tin nhìn tấm bia đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.