Mãng Hoang Kỷ

Chương 369: Dư nghiệt của Kỳ quốc





Sau khi tới Tinh Châu, Kỷ Ninh xuôi dòng trên Ác Long giang, trên đường không quên dùng thần thức dò xét. Đã qua gần nửa tháng, đến cả một kẻ có tội nghiệt lớn, hay một người mang đại công đức mà hắn cũng không phát hiện ra. Hôm nay nhàn nhã rong chơi nằm trên thuyền gỗ thổi sáo Trúc, ai ngờ vậy mà lại phát hiện một người mang đại công đức.
"Lạch cạch..." mái chèo lay động, thuyền gỗ cập bờ.
Kỷ Ninh từ trên thuyền nhảy lên bờ.
Đám người Hoàng tộc Kỳ quốc thấy Kỷ Ninh lên bờ vụng về như thế, càng thêm khẳng định đó là một phàm nhân. Kẻ yếu nhất trong bọn họ là tu sĩ Tử Phủ, làm sao lại để phàm nhân vào mắt, không ngờ gã phàm nhân này lại đi về phía bọn họ.
"Đại ca, hắn đi về phía chúng ta." Hắc y thiếu nữ truyền âm nói.
"Một tên tiểu phàm nhân, nếu như đang ở trong hoàng cung lúc trước, dám lại gần ta, đã bị giết từ lâu rồi." Trong mắt thiếu nữ bỗng có chút lệ khí, trốn tránh nhiều năm như vậy, trong nội tâm nàng tràn đầy oán hận.
"Đừng manh động."
Thanh niên cao lớn cầm đầu trực tiếp phóng xuất ra khí tức uy áp, hắn là người có thực lực mạnh nhất trong đội ngũ, đạt tới cấp độ Vạn Tượng.
Uy áp vô hình tràn ra.
Nếu là phàm nhân, sẽ bị khí tức của Vạn Tượng chân nhân chèn ép đến mức run rẩy, sợ hãi vô cùng.
"Chúng ta đi."
Sau khi phóng ra khí tức uy áp, thanh niên cao lớn cùng hai muội muội và đám tôi tớ hộ vệ hướng về phía Ác Long giang, đang trong lúc chạy trốn chết này, bọn họ cũng chẳng thèm đối phó với một gã phàm nhân.
"Hặc hặc..." Bỗng nhiên tiếng cười vang lên.
Ba huynh muội cùng với một đám thuộc hạ đều kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên mặc quần áo da thú mà bọn họ cho là phàm nhân kia đang đứng cười. Đám người chạy trốn của Hoàng tộc Kỳ quốc đương nhiên lập tức hiểu ra, thiếu niên trước mắt này tuyệt đối không phải là phàm nhân, nếu là phàm nhân thì đã sớm run rẩy nằm rạp trên mặt đất rồi.
"Oanh…" Một luồng uy áp vô hình cường đại từ trên người Kỷ Ninh phóng thích ra, như những cơn sóng lớn mãnh liệt trực tiếp bao phủ đám người Hoàng tộc Kỳ quốc.
Đám người Hoàng tộc Kỳ quốc ai nấy đều biến sắc.
Gã thiếu niên thổ dân này ... đâu phải là phàm nhân, căn bản hắn là một tồn tại vượt xa tưởng tượng của bọn chúng.
"Tại hạ Thạch Phong, những người này đều là gia quyến của vãn bối, xin hỏi tiền bối là … ?"
Hoàng tử cao lớn kia liền cung kính nói, đồng thời trên ngón tay đột nhiên xuất hiện một ít bọt nước, hắn giả bộ lấy tay lau lên mắt, trên thực tế là bôi bọt nước trên ngón tay lên mắt.
Hoàng tử này ngẩng đầu nhìn kỹ lại, liền thấy chấn động của nguyên lực phát ra trên người thiếu niên thổ dân trước mặt, lúc này mới truyền âm cho hai muội muội đứng cạnh : "Như Ngọc, Như Huệ, khí tức của thiếu niên thổ dân kia hẳn là cấp độ Nguyên Thần viên mãn. Hơn nữa nhìn hắn chưa hẳn đã có ác ý, chúng ta không thể địch lại được, bảo vật phòng thân chúng ta mang theo nếu dùng một kiện sẽ mất đi một kiện."
"Đã hiểu, Đại ca." Hắc y thiếu nữ truyền âm trả lời.
"Chỉ là một tên Nguyên Thần đạo nhân mà thôi, nếu như phụ hoàng của chúng ta vẫn còn, liệu tên Nguyên Thần đạo nhân trước mặt còn kiêu ngạo được hay không chứ?"
Trong nội tâm thiếu nữ áo tím không hề sợ hãi. Bọn họ dù sao cũng là Hoàng tộc, tuy rằng đã mất nước, nhưng cũng mang theo không ít bảo vật. Mấy chục năm bọn chúng bị đuổi giết liên tục mà vẫn còn sống đến bây giờ, cũng có thể chứng minh năng lực chạy trốn của bọn chúng.
Hiển nhiên một tên Nguyên Thần đạo nhân độc hành, chỉ cần hao phí chút ít bảo vật, bọn họ nắm chắc khả năng đào tẩu.
"Ta tên là Bắc Minh, gặp nhau chính là hữu duyên." Kỷ Ninh phóng thích uy áp, nói. "Nếu các ngươi coi trọng con thuyền gỗ này của ta thì cùng lên uống vài chén rượu nhạt."
Kỷ Ninh nhìn ra được, đám người trước mắt kia đi tới Ác Long giang, hiển nhiên là phải ngồi thuyền.
Tuy nhiên ...
Với thanh danh của Ác Long Giang, chín người trước mắt này, vẻn vẹn chỉ có một Vạn Tượng chân nhân, tám người khác đều là tu sĩ Tử Phủ. Làm sao dám đi thuyền trên Ác Long giang ? Người khác sợ Ác Long giang này, nhưng Kỷ Ninh là đệ tử của Bồ Đề lão tổ, lúc nhàn rỗi nói chuyện phiếm cùng các sư huynh, cũng biết một ít chuyện bí mật của Tà Nguyệt Đại Thế Giới, tất nhiên không sợ Ác Long giang.
"Nếu Bắc Minh tiền bối đã có lời mời, chúng ta tất nhiên phải tuân theo." Hoàng tử lúc này đáp, bọn họ vốn cũng phải đi thuyền, nếu đã có một gã đạo nhân Nguyên Thần viên mãn đồng hành, không khéo còn có thể giúp đỡ bọn họ một chút.
"Ầm ầm." Kỷ Ninh chỉ một cái về phía xa.
Thuyền gỗ vốn đậu ở bờ sông liền biến lớn, biến thành một chiếc thuyền lớn gần trăm trượng, cả đoàn người lần lượt lên thuyền.
Trên boong thuyền cũng xuất hiện bàn dài, rượu ngon, linh quả.
"Mời ngồi." Kỷ Ninh trực tiếp ngồi trên ghế chủ vị.
Hoàng tử, hai công chúa cũng lần lượt ngồi xuống, những tên thủ hạ khác đều đứng.
"Thạch Phong."
Ánh mắt của Kỷ Ninh rơi trên thiếu nữ tôi tớ có công đức kim quang trên người, công đức kim quang, mà kim quang lại như sóng biển mãnh liệt mênh mông vô cùng, trọn vẹn ba trăm trượng. Nếu như ở trên Địa Cầu, một vài sông lớn cũng rộng như vậy. Có thể tưởng tượng được công đức kim quang của thiếu nữ này kinh người đến mức nào.
"Đây là nữ bộc của ngươi?" Kỷ Ninh chỉ vào thiếu nữ tôi tớ đứng sau lưng thiếu nữ áo tím.
Hoàng tử cười cười: "Đúng vậy."
"Nàng tên là gì, lai lịch ra sao, nói qua cho ta một chút."
Kỷ Ninh nói thẳng, trong mắt Kỷ Ninh. .. mang thiếu nữ kia đi khỏi đám người này không khó, tuy nhiên dù sao đây cũng là lần thu đồ đệ chính thức đầu tiên của hắn! Đương nhiên Kỷ Ninh phải khảo sát qua tâm tính của thiếu nữ nô bộc này, công đức kim quang là một chuyện, tâm tính của thiếu nữ nô bộc này như thế nào còn rất khó nói.
Nếu như tâm tính không tốt, thà rằng Kỷ Ninh lại đi tìm một người đại công đức người khác.
"Nàng tên là Kỳ Tiểu Vũ, vốn là một thổ dân." Hoàng tử cười nói. "Là trưởng bối của ta phát hiện ra tư chất của nàng không tệ, lúc nàng còn nhỏ đã thu nàng làm đồ đệ, sau đó lại dạy bảo nàng pháp môn tu luyện. Trưởng bối trong nhà rất sủng ái nàng, mặc dù là nữ bộc, trên thực tế lại giống như sư muội của ta."
"Kỳ Tiểu Vũ?" Lông mi Kỷ Ninh khẽ động.
Kỷ Ninh nhìn sang, dung mạo của Kỳ Tiểu Vũ cũng coi như xinh đẹp, tuy rằng không bằng Dư Vi, nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân rồi. Hơn nữa ánh mắt kiên định, hiển nhiên đạo tâm cũng không tệ.
"Kỳ Tiểu Vũ, ngươi tới đây, ngồi ở đây." Kỷ Ninh vung tay lên, ở bên cạnh lại xuất hiện bàn dài, rượu ngon, linh quả. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Kỳ Tiểu Vũ đứng ở đó, có chút chần chờ, nhìn về phía Hoàng tử công chúa.
Hoàng tử phân phó nói: "Bắc Minh tiền bối đã bảo, còn không qua?"
"Vâng."
Lúc này Kỳ Tiểu Vũ mới ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn dài, nhưng lại không hề uống rượu, ăn linh quả.
Kỷ Ninh nhìn Kỳ Tiểu Vũ, hắn cảm giác được thiếu nữ này có một loại lực hấp dẫn vô hình, làm cho người ta không kìm lòng được muốn thân cận: "Đây là người có đại công đức sao? Vừa nhìn thấy nàng ta đã sinh ra hảo cảm."
"Tiểu Vũ." Kỷ Ninh mở miệng nói.
"Bắc Minh tiền bối." Kỳ Tiểu Vũ cung kính muôn phần.
"Nói cho ta một chút về chuyện quá khứ của ngươi, sự tình từ nhỏ đến lớn." Kỷ Ninh nói.
Kỳ Tiểu Vũ nhìn về phía Hoàng tử, công chúa. Kỳ thật yêu cầu này của Kỷ Ninh có chút quá mức, song Hoàng tử công chúa cũng không muốn đắc tội với Kỷ Ninh... Cái này là thực lực mạnh thì có chỗ tốt, Kỷ Ninh chỉ cần không quá phận, như vậy Hoàng tử công chúa cũng sẽ không quá so đo.
Hoàng tử nhẹ nhàng gật đầu.
Kỳ Tiểu Vũ liền nói ngay: "Bẩm tiền bối, tiểu nhân từ nhỏ sống ở một bộ lạc có mấy vạn người tên là Thanh Nhai, tộc trưởng của bộ lạc là Thái gia gia (ông) của tiểu nhân, khi ta còn bé rất vô ưu vô lự, vui vẻ..."
Càng nói, trên mặt Kỳ Tiểu Vũ càng lộ vẻ hạnh phúc.
"Thế nhưng về sau bộ tộc lọt vào tập kích của Đại Yêu, tộc nhân của bộ lạc không thể không chạy tan tác, thân nhân của tiểu nhân cũng đã chết hết. Lúc tiểu nhân đang hoảng sợ chạy trối chết thì gặp sư phó..."
Ở đằng kia, Kỷ Ninh yên lặng lắng nghe.
Đã đạt tới cấp độ này, Kỷ Ninh có thể cảm ứng rõ ràng thần hồn của Kỳ Tiểu Vũ! Kỳ Tiểu Vũ có nói dối hay không, Kỷ Ninh đều có thể phán định.
Trong lúc Kỷ Ninh hiển lộ thực lực, đơn giản mời Hoàng tộc Kỳ quốc lên thuyền, hỏi thăm Kỳ Tiểu Vũ, trong hư không cách nơi này hơn vạn dặm đang có một chiếc thuyền lớn màu đen lướt đi, trên thuyền hiện lên thân ảnh của mười hai người mặc áo giáp màu đen.
Trên thuyền lớn có cắm chiến kỳ, trên chiến kỳ có một đồ án hình đôi cánh rực lửa.
Nếu như là yêu quái bản thổ, đám tu tiên giả sẽ lập tức biết rõ ... đây là một thế lực vô cùng mạnh mẽ, làm cho người ta sợ hãi - Hỏa Dực Vệ.
Hỏa Dực Vệ, chính là lực lượng mạnh nhất của Hỏa Dực Yêu Vương, kẻ yếu nhất trong Hỏa Dực Vệ cũng có cấp độ Vạn Tượng.
"Đội trưởng, lũ dư nghiệt Hoàng tộc Kỳ quốc thật giỏi trốn chạy, đã nhiều năm như vậy, bọn chúng còn chưa chết hết, mặc cho Hỏa Dực Vệ chúng ta một mực đuổi giết." Một gã nam tử gầy ốm, trên mặt có lân phiến cảm khái nói.
"Đương nhiên có thể trốn được. Chỉ vẻn vẹn vài vạn năm mà Kỳ quốc có thể thu được địa bàn trăm vạn dặm, rất nhiều Địa Tiên Tán Tiên Đại Yêu đều bị Kỳ quốc giết chết, bảo vật của bọn chúng còn không nhiều hay sao? Hơn nữa Kỳ quốc quật khởi mạnh mẽ như thế, bên ngoài sớm đã có truyền thuyết, Hoàng Đế khai quốc của Kỳ quốc đã chiếm được một bảo tàng lớn. Mặc kệ có bảo tàng hay không, nhưng lũ Hoàng tộc Kỳ quốc chạy trối chết này chắc chắn mang theo rất nhiều bảo vật hộ thân, mỗi lần đuổi giết, bọn chúng đều có thể chạy thoát." Hán tử lưng hùm vai gấu mặc áo giáp màu đen nói.
Nữ tử xinh đẹp trên đầu có lông vũ đang đứng bên cạnh, cười quyến rũ nói: "Đội trưởng, bất luận như thế nào, đám Hoàng tộc Kỳ quốc kia bị Hỏa Dực Vệ chúng ta đuổi giết không ngớt, người chết càng ngày càng nhiều. Lần đuổi giết trước, một gã Nguyên Thần đạo nhân còn sót lại của Hoàng tộc Kỳ quốc cũng bị chúng ta giết chết. Hiện tại Hoàng tộc Kỳ quốc chỉ còn lại có một đại Hoàng tử và hai công chúa thôi."
"Bây giờ Nguyên Thần đạo nhân của bọn chúng cũng đã chết, thời khắc diệt vong không còn xa nữa."
"Nếu chúng ta có thể giết Đại Hoàng tử và hai công chúa, chắc chắn sẽ lập được công lớn."
Tuy rằng dư nghiệt Kỳ quốc có thực lực rất yếu, nhưng dù sao cũng là những người còn sót lại của Hoàng tộc Kỳ quốc, một ít bảo vật, thậm chí đại lượng báu vật của Kỳ quốc không chừng đang ở trên người Đại Hoàng tử.
"Hả ?"
Bỗng nhiên hán tử lưng hùm vai gấu mặc áo giáp màu đen cả kinh, khẽ đảo tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một con côn trùng đỏ như lửa, con côn trùng này đang báo động.
"Cự ly của chúng ta chỉ cách lũ dư nghiệt Hoàng tộc Kỳ quốc trong vạn dặm!" Trên mặt hán tử mặc áo giáp màu đen lộ rõ vẻ vui mừng.
"Hặc hặc ha ha, lần này chúng ta nhất định phải bắt lấy lũ dư nghiệt Kỳ quốc này."
"Lập nhiều đại công."
"Bọn chúng ngay cả một tên Nguyên Thần đạo nhân cũng không có. Vạn Tượng chân nhân? Giết chỉ như thái rau!"
Phần đông quân sĩ Hỏa Dực Vệ, mỗi tên đều kích động hưng phấn.
Ngoại giới sớm đã có truyền thuyết, lý do Kỳ quốc quật khởi nhanh như vậy, là vì có được một bảo tàng lớn. Thậm chí đến Hỏa Dực Yêu Vương cũng thèm muốn, suất lĩnh đại quân Yêu Tộc trực tiếp diệt toàn bộ Kỳ quốc! Đoạt đến tay bảo tàng quan trọng nhất của Kỳ quốc, về phần dư nghiệt Hoàng tộc còn sót lại, gã Hỏa Dực Yêu Vương kia cũng lười truy sát, chỉ phân phó đám thủ hạ đuổi giết mà thôi.
"Nếu chúng ta giết lũ dư nghiệt kia, bảo vật quan trọng hiến cho Yêu Vương, những thứ khác ..."
Mười hai tên quân sĩ Hỏa Dực Vệ nhìn nhau cười, hung quang và vẻ tham lam trong mắt không cách nào che giấu được, Yêu Vương bạo ngược, quân sĩ dưới trướng cũng bạo ngược vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.