Mãng Hoang Kỷ

Chương 357: Tam Thọ đạo nhân vẫn còn





"Ta…" Con gấu lớn lông vàng nhìn lão tổ.
"Đả chết, hắn đả sớm chết, chết trong đại nạn rồi" Lão tổ lắc đầu "Với tính khí của Tam Thọ thì nếu còn sống, sao lại không đi tìm ngươi? Lại để cho ngươi lưu lạc bên ngoài hàng tỉ năm. Rõ ràng là con gấu ngươi đoàn ra nhưng không dám tin thôi."
Bộp bộp
Từng giọt nước mắt rơi trên mặt đất, con gấu lớn lông vàng đang quỳ dưới đất run rẩy, gào lên một tiếng đau khổ "Ngao…"
Tiếng kêu rên làm cho Kỷ Ninh không khỏi chua xót.
"Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân…" Con gấu lớn lông vàng ngửa đâu lên kêu điên cuồng. Với nó, Tam Thọ đạo nhân chính là cha đẻ.
Sau hồi lâu con gấu lớn lông vàng mới quỳ sát đất nói: "Vừa rồi gấu nhỏ đã làm càng"
"Tốt rồi" Lão tổ ra lệnh "Ngươi quay về phủ Trích Tinh đi, bây giờ ngươi chưa được rời phủ Trích Tinh."
"Dạ" Con gấu lớn lông vàng cung kính nới rồi lập tức vù lên biến mất, trở lại Thuỷ Phủ.
Kỷ Ninh đứng ở bên, trong lòng tuy có cảm khái về tình cảnh Tam Thọ đạo nhân, nhưng lại phát hiện ra một điều, nếu con gấu lớn lông vàng là linh hồn Thuỷ Phủ thì tại sao mình lại không hề có cảm giác như vậy nhỉ? Nó còn có thể rơi lệ nữa? Thậm chí lão tổ còn nói không được ra ngoài phủ Trích Tinh, chẳng lẽ sau này nó có thể ra ngoài Thuỷ Phủ sao?
Có điều linh hồn Thuỷ Phủ đã ở trong Thuỷ Phủ hàng tỉ năm tháng mà chưa từng ra ngoài. Cho dù có ra ngoài thì chắc còn rất lâu nữa.
"Kỷ Ninh." Lão tổ nhìn về phía Kỷ Ninh " Tam Thọ đã chết, ta sẽ thay hắn day ngươi học đạo, ngươi có nguyện bái ta làm thầy không?"
Lúc này, Kỷ Ninh quỳ sát đất: "Đệ tử bài kiến sư phụ!"
"Ừ"
Lão tổ ra vẻ tươi cười. "Kể từ hôm nay, ngươi là đệ tử ký danh của ta. Sau khi ngươi độ kiếp thành Thiên Tiên thì sẽ thành đệ tử chân truyền."
"Dạ."Kỷ Ninh cung kính đáp.
"Quy định với môn hạ của ta rất ít, chỉ có hai điều."
"Thứ nhất là không được ngỗ ngược."
"Thứ hai là không được ta cho phép thì không được nói với người ngoài ta là sư phụ của ngươi." Lão tổ nói. "Nếu làm trái, nhẹ thì đánh ngươi chết, xoá ký ức rồi cho ngươi luân hồi sang kiếp khác. Nặng thì trực tiếp cho ngươi hồn phi phách tán.Nặng hơn nữa thì để hồn phách của ngươi bị chân hoả đốt cháy vĩnh viễn."
Kỷ Ninh cung kính nói: "Đệ tử hiểu rồi."
"Tới bao giờ thì đệ tử mới được nói là đệ tử của lão tổ." Kỷ Ninh hỏi.
"Cơ hội đến thì tự nhiên là có thể nói." Lão tổ cười. "Nếu ngươi có tài cán ngang với đại sư huynh thì có thể thoải mái nói với bên ngoài."
Kỷ Ninh thầm nói.
Đại sư huynh?
Đây chính là người đứng đầu trong đông đảo huynh đệ, tới cả Khương Quân còn cảm thấy không bằng… Việc có thực lực ngang với đại sư huynh thật là dễ nói nhưng quá khó làm.
"Còn việc ngươi làm thiện gay ác thì ta cũng không quản. Chỉ cần tất cả cứ theo bản tâm của ngươi là được." Lão tổ nói.
"Dạ." Kỷ Ninh đáp.
"Ngươi tiến lên đây, tới trước mặt ta." Lão tổ căn dặn.
Kỷ Ninh ngẩn ra lập tức bước lên bậc thang đi tới bên cạnh lão tổ.
Bổng nhiên…
Lão tổ chỉ vào my tâm Kỷ Ninh một cái, chỉ đơn giản một nhát nhưng Kỷ Ninh lại không hề kịp phản ứng thì đầu ngón tay đã chạm vào my tâm.
"Oang…"
Cả người Kỷ Ninh mềm nhũn, hai mắt nhắm lại, ngồi trên bậc thang.
Lão tổ mỉm cười nhìn Kỷ Ninh rồi cũng nhắm mắt không để ý tới nữa.
Đây là một hành lang trống vắng. Trên cách tường đầy các bức vẽ kiếm pháp, thậm chí kiếm pháp trong đó còn chuyển động, thi triển ra kiếm pháp huyền diệu.
Kỷ Ninh đi trong hành lang, nhìn sang kiếm pháp đang chuyển động không ngừng ở hai bển.
"Kiếm pháp bình thường, chưa tới chiêu thứ nhất Tam Xích Kiếm." Kỷ Ninh đi tiếp.
Hắn không nhớ tại sao lại tới nơi này.
Hắn đã quên mất quá khứ.
Hắn chỉ biết dọc theo hành lag này.
Kiếm pháp trên dãy hành lang biến đổi không ngừng, thậm chỉ còn chạy ra khỏi vách tường, quay quanh Kỷ Ninh làm Kỷ Ninh cảm thấy được huyền diệu vô tận ẩn trong đó.
"Nơi này có uy lực ngang với chiêu thứ hai Tam Xích Kiếm."
Kỷ Ninh tiếp tục đi.
Đi không biết bao lâu sau, vách tường như đưa hết toàn bộ những loại kiếm pháp của "Kiếm Đạo" tinh thế thi triển ra. Kiếm pháp ở trước mắt như chính bản thân Kỷ Ninh thi triển ra, nhưng hiện giờ chỗ này vẫn chưa ngang tầm với kiếm pháp của Kỷ Ninh! Bất kể là ta dị, bá đạo, cao ngạo, quái gở, hung ác… Đủ lạo kiếm pháp đều được hiện lên.
"Nơi này có kiếm pháp cấp độ chiêu thứ ba Tam Xích Kiếm."
Không biết đi bao lâu nữa.
"Nơi này đã có kiếm pháp cấp độ chiêu thứ bảy Tam Xích Kiếm." Kỷ Ninh tiếp tục đi lên phía trước. Lượng lớn huyền diện trong kiếm pháp được Kỷ Ninh hấp thu làm nền móng càng thêm vững chắc. Tuy hắn đã sớm thi triển ra cấp độ chiêu thứ bảy Tam Xích Kiếm, nhưng hiện giờ rõ ràng là hiểu biết với "Kiếm Đạo" được tăng lên rất nhiều.
Lại qua một lúc lâu nữa.
"Đã là cấp độ chiêu thứ tám Tam Xích Kiếm rồi." Kỷ Ninh cảm thấy cục kỳ khó khăn. Kiếm pháp ở xung quanh như đang không ngừng truyền những huyền diệu của chúng vào trong người Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh không ngừng hấp thu.
Hắn đi từng bước trên hành lang với tốc độ chậm hơn trước.
"Cấp độ chiêu thứ chín Tam Xích Kiếm."
Kiếm pháp càng sâu thêm. Mỗi lạo kiếm pháp ở xung quanh đều đã ngang tầm với "chiêu thứ chín Tam Xích Kiếm", lại thêm số lượng cực nhiều. Tuy Kỷ Ninh ngộ không ra nhưng huyền diệu của những lạo kiếm pháp này thì lại khắc sâu vào thần hồn hắn.
Tiến tiếp về trước là những kiếm pháp vượt cả t Tam Xích Kiếm.
Nếu Tam Xích Kiếm còn phần sau thì những kiếm pháp ở đây hoàn toàn có thể sánh ngang với chiêu thứ mười, mười một của Tam Xích Kiếm.
Kỷ Ninh đắm chìm trong đại dương "Kiếm". Chân bước nhưng đầu óc thì hoàn toàn bị che lấp bằng vô số kiếm pháp, kiếm pháp sau ảo diệu hơn kiếm pháp trước cứ thê xẹt qua ý nghĩ. Tuy không hiểu nhưng kiếm pháp như gột rửa làm Kỷ Ninh gần gũi thêm với huyền diệu sâu xa.
Rồi lại qua một thời gian rất lâu nữa.
Như vạn năm trôi qua. Cuối cùng Kỷ Ninh cũng thấy điểm cuối con đường. Đó là một vùng mờ mịt toàn kiếm quang.
Kỷ Ninh không biết nên đi hay nên dừng, cứ như vậy đi tới cuối hành lang, thân thể hoà vào vùng kiếm quang mờ mịt.
"Oanh…"
Huyền diệu tràn ngập vào trong đầu.
Toàn bộ huyền diệu của kiếm đạo rộng lớn đều được Kỷ Ninh chạm tới. Vô số kiếm pháp ở hành lang vừa rồi cũng xẹt qua ý nghĩ của Kỷ Ninh làm tâm của Kỷ Ninh càng gần "Kiếm Đạo" hơn.
"Sao?"
Lúc này Kỷ Ninh giật mình mở mắt ra.
Vừa nhìn cái là lập tức phát hiện ra mình đang ngồi trên bậc thang, phía trên bậc thang là lão tổ mặc đạo bào rộng thùng thình. Lão tổ mở mắt mỉm cười nhìn Kỷ Ninh.
"Đây, đây là…" Kỷ Ninh nhìn xung quanh, cảm thấy mọi thứ có cái gì đó không thật.
Qua một lúc lâu sau, toàn bộ trí nhớ trong mấy chục năm mới hoàn toàn khôi phục, toàn bộ huyền diệu của kiếm pháp mới bị Kỷ Ninh nén vào sâu trong thần hồn.
"Sư phụ, ta, ta…" Kỷ Ninh thấp thỏm nhìn về phía lão tổ. Chính mình cảm thấy như vừa vượt qua cả vạn năm, ngay cả trí nhớ mấy chục năm mà cũng phải mất hồi lâu mới có thể nhớ ra được.
"Ngươi làm sao vậy? Không phải vừa đánh cái đã ngủ rồi à?" Lão tổ cười nói.
"Sư phụ, ta đả ngủ bao lâu rồi?" Kỷ Ninh hỏi.
"Không hẳn thời gian đã là một nén nhan." Lão tổ nói.
"Nhưng ta…ta, ta lại cảm thấy như vừa vượt qua chục vạn năm hoặc hơn nữa vậy." Kỷ Ninh nhịn không được nói.
Lão tổ nói: "Ta vừa mới dùng pháp thuật "một giấc ngàn năm" để cho ngươi cảm thụ "Kiếm Đạo" một lần đầy đủ từ lúc vào cửa cho tới lúc hoang thành."
Đúng vậy, một giấc ngàn năm.
Loại cảm giác này đúng là như nằm mơ. Tới cả khả năng suy ngẫm mà còn biến mất, chỉ có thể làm một việc duy nhất là đi không ngừng trên hành lang.
"Đó cũng chỉ là một lần cho ngươi cảm nhận toàn bộ "Kiếm Đạo" mà thôi nên kiếm đạo của ngươi vẫn sẽ như trước không có gì thay đổi đâu." Lão tổ nói.
Kỷ Ninh hiểu rõ rằng "một giấc ngàn năm" có trợ giúp cực lớn với mình.
Mặc dù mình vẫn chỉ có thể thi triển ra chiêu thứ bảy Tam Xích Kiếm, nhưng rõ ràng lý giải của mình với kiếp pháp đã vững chắc hơn rất nhiều. Hơn nữa con đường Kiếm Đạo về sau cũng đã được phác thảo lên, thậm chí còn lờ mờ cảm giác như đã nắm lấy chút gì đó có thể hoàn toàn nắm giữ Kiếm Đạo.
Con đường tu tiên vốn là mò đá qua sông.
Mình đã có cảm nhận đại khái như thế này thì dĩ nhiên la sẽ đi nhanh hơn.
"Cảm tạ sư phụ." Kỷ Ninh quỳ xuống nói.
"Ta chỉ giúp ngươi một phen, ngươi có thể có được thành tựu gì còn phải xem bản thân ngươi đã." Lão tổ chỉ nhẹ, một đường sáng bay thẳng vào đầu Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh cảm nhạn thấy lượng lớn tin tức tiến thẳng vào trong đầu.
Hơn nữa ngày sau, Kỷ Ninh mới tỉnh lại.
"Bắc Minh Kinh? Bốn cuốn "Xích Minh Cửu Thiên Đồ"?" Kỷ Ninh cảm thấy trong thần hồn có ẩn chứa pháp môn.
Quyển thứ nhất Xích Minh Cửu Thiên Đồ cho Hậu Thiên, Tiên Thiên, Tử Phủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Quyển thứ hai Xích Minh Cửu Thiên Đồ cho Vạn Tượng, Nguyên Thần, Phản Hư.
Quyển thứ ba cho Thiên Thần!
Quyển thứ tư cho Chân Thần!
"Xích Minh Cửu Thiên Đồ là pháp môn do Xích Minh sáng chế ra. Tới cả Nữ Oa cũng phải khen pháp môn này là loại không dễ gặp. Dùng để tu luyện tới cấp độ Chân Thần." Lão tổ nói. "Còn "Bắc Minh Kinh" chính là pháp môn luyện khí hệ thuỷ, được Tiêu Dao đạo tổ sáng chế, có thể dùng nó tu luyện tới Đại La Đạo Tổ."
"Hai cái, một luyện thể, một luyện khí về sau sẽ là pháp môn trụ cột của ngươi."
"Dạ." Kỷ Ninh cực kỳ vui mừng.
Bắc Minh Kinh?
Tiêu Dao đạo tổ sáng chế? Vừa nghe thôi đủ biết rằng đây chính là pháp môn luyện khí đỉnh cao ở tam giới.
"Pháp môn luyện thể, luyện khí cũng không phải trân quý lắm ở tam giới." Lão tổ hờ hững nói. "Thần thông, bí thuật mới là thứ trân quý."
Tới cả hoàng đế Đại Hạ còn không có loại pháp môn luyện khí như Bắc Minh Kinh. Vậy mà Bồ Đề lão tổ lại nói thứ này không trân quý.
"Phương Thốn Sơn ta có hai toà Đạo cung. Tong đó chứa đủ vật như trận pháp, khôi lỗi, kiếm đạo, đao đạo, thái cực, lôi pháp, hoa sen… cùng đủ loại thần thông bí thuật chờ ngươi, xem ngươi có học được gì không." Lão tổ hờ hững nói tiếp. "Đạo không thể dễ dàng truyền được, ngươi muốn học thì phải có bản lĩnh."
"Đệ tử hiểu." Kỷ Ninh cung kính nói.
"Đi đi, ngươi cứ yên tâm học đạo ở Phương Thốn Sơn ta, tới lúc nào ngươi có đủ thực lực thì mới có thể xuống núi, ta sẽ tặng ngươi hai thứ tốt."
"Sư phụ, tới cấp độ nào thì mới có thể gọi là đủ thực lực?" Kỷ Ninh truy vấn.
"Tới lúc đó ta sẽ nói cho ngưoi hay." Lão tổ nói.
Kỷ Ninh không nói gì thêm
Đây là cách để mình chăm chỉ học đạo, không biết lúc nào mới có thể xuất sư.
"Đi thôi." Lão tổ nhắm mắt lại. "Không được ta cho phép thì cấm không được gây rối."
"Dạ." Lúc này, Kỷ Ninh ngoan ngoãn rời đi.
Tới lúc Kỷ Ninh rời khỏi, lão tổ mới mở mắt ra, lắc đầu nhẹ: "Đã lâu lắm rồi ta mới nói nhiều trước mặt đệ tử như vậy. Nhớ tới Tam Thọ, nhớ tới đại nạn khi trước, lòng ta vẫn còn bấn loạn như thuở nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.